Sau khi trở về căn hộ, K lập tức đi tìm Dạ Vũ.
Nhìn thấy cô gái đang nấu ăn trong bếp, tâm trạng căng cứng như dây đàn của anh mới được thả lỏng.
Ngày nào cũng như thế thì tốt quá đi mất, chỉ tiếc là…
“Dạ Vũ.”
“Hửm?”
“Ngày mai… em đi đến nơi này với anh được không? Vì vài ngày tới anh có công việc nên không thể ở đây được, huống hồ gia đình boss của anh rất dễ gần nên sẽ chăm sóc em tốt.”
“Như vậy ngại lắm.”
“Không sao đâu.
Thiếu phu nhân là một người tốt bụng lắm, nếu em có thắc mắc gì thì người sẽ giúp em.”
K không ngừng thuyết phục Dạ Vũ, nói mãi một hồi cuối cùng cô gái cũng đồng ý.
Thế là hai người vừa mới dọn đến đây bây giờ lại phải thu dọn hành lý để ngày mai rời khỏi.
…
Sáng hôm sau, K đưa Dạ Vũ đến nhà chính Mạc gia.
Khi nhìn sự lộng lẫy nguy nga trước mặt, tâm tình của cô có chút rối bời.
Biết nói sao nhỉ, dù sao thì đây cũng không phải là nhà của mình, không phải người quen của mình nên không tránh khỏi sự ngại ngùng.
Dù gì thì cô cũng đã quen với việc ở ngôi làng biển đó sáu tháng rồi, với lại… bầu không khí nơi này có chút u ám.
K dường như hiểu được suy nghĩ của Dạ Vũ nên anh lên tiếng: “Đừng quá lo lắng, trông nó như thế thôi chứ bên trong ấm cúng lắm.”
Có những thứ không nên giải thích quá cặn kẽ nên anh chỉ nói sơ qua.
Không phải là anh không tin tưởng Dạ Vũ, tuy nhiên đứng với cương vị là một thuộc hạ thì việc tiết lộ bất cứ thông tin gì của chủ nhân cũng coi như là phản bội.
Dạ Vũ lúc đầu không tin tưởng lắm, nhưng khi vào trong rồi thì cô mới dám khẳng định lại những lời của anh.
Màu tường trắng tinh cùng với những hình ảnh ngộ nghĩnh được dán bên trên khiến cho ngôi nhà trở nên ấm cúng và tươi vui hơn.
Nếu ở bên ngoài màu chủ đạo là đen thì bên trong, mọi đồ vật dường như đều có một màu sắc riêng, mọi thứ phối với nhau tạo nên một cảm giác hài hòa.
“Anh nói đúng thật đấy, đẹp quá đi mất.”
K cười khẽ.
Lúc này Châu Nhan từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy thân tín của chồng mình và cô gái trong mộng của cậu ta thì vội tiến lại.
Tâm trạng vốn đang hồ hởi, tuy nhiên khi nhìn thấy gương mặt của Dạ Vũ thì cô bỗng sững người lại.
“Thiếu phu nhân.”
Tiếng chào hỏi của K khiến cho cô hoàn hồn lại, Châu Nhan mỉm cười lên tiếng: “Chắc là đi đường xa cũng mệt rồi, hai người ngồi ghế nghỉ ngơi một lát đi.
Tôi lên lầu nói với Vũ Trạch là cậu đã đến đây.”
“Vâng ạ.”
Không một chút chần chừ, Châu Nhan lập tức lên phòng.
Vũ Trạch vừa khoác áo vào, nhìn thấy dáng vẻ hối hả của vợ mình thì anh lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh… cô gái mà đi cùng với K ấy, trông giống hệt với bà vậy.
Có khi nào…”
Dù đây chỉ là một câu nói lập lờ nhưng anh vẫn hiểu được nội dung phía sau.
Sau đó anh cùng Châu Nhan đi xuống lầu, quả nhiên gương mặt của Dạ Vũ cũng khiến cho một người vốn trầm ổn như Vũ Trạch phải cứng đờ.
Đúng là… giống thật đấy!
“Thiếu gia.”
K vốn là thuộc hạ nên lời chào phải kính cẩn hơn một chút, còn Dạ Vũ chỉ gật đầu nhìn anh ta.
Tâm trạng vốn lo lắng của cô bây giờ lại càng thêm hồi hộp, trên mặt cô có dính gì hay sao mà hai người họ nhìn cô chăm chú thế?
“Chúc cậu may mắn.”
Anh nhanh chóng khôi phục ánh mắt rồi lên tiếng với K.
Nhiệm vụ lần này khá là nhọc nhằn với cậu ta, nếu nhanh nhất thì cũng phải hai tuần mới có thể hoàn thành.
Trong thời gian đó anh sẽ điều tra cô gái này, xem xem sự tình thật sự là như thế nào.
“Vâng ạ.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc rời đi, K vẫn không đành lòng cho lắm.
Dạ Vũ đứng phía sau vẫy tay chào anh, gương mặt nở một nụ cười dịu dàng.
“May mắn nhé.”
Nhận được lời cổ vũ từ cô gái, K chấn chỉnh lại tinh thần rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Anh chỉ sợ mình chậm chân một giây thôi thì cảm giác không nỡ khi nãy lại kéo đến.
Bây giờ chỉ có một mình mình ở đây, tâm trạng thấp thỏm lại ập đến.
Dạ Vũ biết là bản thân đang ở nhờ nhà người khác, nhưng mà… sao hai người họ đáng sợ quá vậy?
“Tôi tên là Châu Nhan, còn anh ấy là chồng của tôi Mạc Vũ Trạch.
Rất vui được gặp cô.”
Đến khi Châu Nhan lên tiếng thì bầu không khí quái dị này mới biến mất, Dạ Vũ cũng thả lỏng mình hơn.
“Tôi… tên là Dạ Vũ.”
“Tên của cô đẹp lắm đấy.”
Châu Nhan vốn là một người thân thiện, chỉ sau một hồi trò chuyện thì cô đã nhanh chóng xua tan đi sự lo lắng của Dạ Vũ.
Về phần Mạc Vũ Trạch, anh chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi nhanh chóng lên lầu.
“Alo mẹ.”
“Thằng nhóc này, lâu lắm rồi con không đưa Vũ Khiêm và Hạo Tư về đây thăm chúng ta đấy.”
Mạc phu nhân ở đầu dây bên kia liên tục trách móc thằng con trai đáng ghét của mình, giọng nói đầy vẻ giận dỗi.
Nó thì hay rồi, từ lúc có con thì hiếm khi nào về đây thăm ba mẹ, toàn dành thời gian với vợ nó mà thôi.
Nghe mẹ mình trách móc như thế, Mạc Vũ Trạch có chút không cam lòng.
“Được rồi, chuyện đó bỏ qua đi.
Mẹ, hôm nay con gặp được một cô gái có gương mặt hệt như bà lúc trẻ vậy.
Có thể nào lúc đó bác vẫn còn sống không?”
“Thật… thật không?”
“Đây chỉ là suy đoán của con thôi.
Hay là mẹ qua đây một chuyến đi, K nhờ chúng con chăm sóc cô gái đó vài tuần nên biết đâu…”
“Được được mẹ qua ngay đây.”
Mạc Vũ Trạch cúp máy, ánh mắt không rõ ý vị nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu đây là sự thật thì tốt, còn nếu cô ta chỉ là đang giả vờ… chắc chắn chính tay anh sẽ xử lý cô ta..