Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em

Chương 84: 84: Bữa Ăn Êm Đềm




Mọi người đã tập hợp ở bàn ăn, việc nhìn thấy Dạ Vũ đi cùng với Sở Duật Phong khiến cho ông Mạc không hề hài lòng.

Còn chưa có đồng ý đâu mà cậu ta dám lôi kéo cháu gái ông rồi.

“Dạ Vũ, con qua đây ngồi với bác.”
“Vâng ạ.”
Dạ Vũ ngoan ngoãn làm theo lời của bác mình, đặc biệt còn không quên cười nhẹ với Sở Duật Phong.

Nhận được ánh mắt từ vợ mình, anh cũng im lặng mà ngồi bên cạnh Sở phu nhân.

“Sao hai đứa lại đi cùng nhau?”
Mạc phu nhân hỏi.

Bà không nghĩ rằng hai đứa nhỏ lại gặp nhau một cách tình cờ khi đi xuống lầu, huống hồ sắc mặt tốt như thế chứng tỏ đã có chuyện gì xảy ra.

“Dạ Vũ nhớ lại rồi ạ.”
“Thật ư?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về Dạ Vũ, muốn khẳng định lời Sở Duật Phong vừa thốt ra là đúng hay sai.

“Vâng ạ.”

“Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá.”
Có lẽ hai vợ chồng trưởng bối Mạc gia là vui nhất, điều họ mong muốn là con gái của em ấy bình an vô sự.

Dù khi gặp lại, con bé mất đi ký ức, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không yêu thương.

Bây giờ nhớ lại rồi, chứng tỏ ông trời cũng còn thương người tử tế, có lẽ một phần là nhờ sự xuất hiện của chàng trai họ Sở này.

Bữa ăn diễn ra vô cùng thoải mái, điều mà mọi người mong đợi trong thời gian qua cũng đã xuất hiện khiến cho thức ăn càng thêm ngon miệng.

Hơn nữa, Mạc gia chủ cũng phần nào xóa đi định kiến của mình đối với Sở Duật Phong, thỉnh thoảng ông còn hỏi anh vài câu dù tất cả đều liên quan đến Dạ Vũ.

“Em muốn ở đây hay là về?”
Câu hỏi của Mạc Vũ Trạch vang lên, bầu không khí bỗng trở nên có chút căng thẳng.

Hai vợ chồng anh thì không có ý kiến, nhưng có lẽ sẽ khá khó khăn cho Sở Duật Phong khi muốn đưa Dạ Vũ trở về Châu Giang.

Trong chuyện này Dạ Vũ không dám lên tiếng.

Đứng trước gia đình yêu thương của mẹ mình và gia đình chồng ấm áp này, cô không muốn chọn lựa lắm.

“Đợi con bé khỏe rồi hẵng tính.”

Mạc gia chủ là người lên tiếng quyết định.

Ông không muốn rời xa con bé, nhưng ông không cổ hủ đến mức nhốt con bé ở lại với mình mãi mãi mà bỏ đi hạnh phúc.

Sở Duật Phong và mẹ mình có ý định ở tạm một khách sạn gần đây nhưng lại bị Mạc phu nhân ngăn cản.

Dù sau cũng là thông gia, huống hồ Mạc gia đâu nhỏ bé đến nỗi không cho hai người ở lại.

Nhìn gương mặt năn nỉ của Dạ Vũ đi kìa, nếu như bà không lên tiếng thì con bé rất có thể sẽ đoạn tuyệt với Mạc gia luôn đấy.

“Anh đúng là, Châu Giang cách đây bao xa mà lại đến đây vào đêm khuya như thế, lại còn đưa cả mẹ theo nữa?”
Trong phòng riêng của Dạ Vũ, cô nằm trong lòng anh trách móc.

Sở Duật Phong rất ngoan ngoãn nghe vợ mình nói, thỉnh thoảng lại còn hôn lên mái tóc dài của cô.

“Anh có nghe em nói không thế?”
“Vẫn chăm chú.”
“Đúng là, không có em bên cạnh thì anh hư hỏng hết rồi.”
“Em có muốn biết thế nào là hư hỏng thật sự không?”
Vừa dứt lời, bàn tay không yên phận của Sở Duật Phong di chuyển xuống bờ xương quai xanh quyến rũ, sau đó là đôi gò bồng đào đầy đặn của cô.

Có trời mới biết anh nhớ nhung cơ thể của cô gái như thế nào, chỉ tiếc…
“Nếu không phải nơi này không thích hợp thì anh đã không ngừng lại rồi.”
Sau một hồi, Sở Duật Phong cũng đành dừng lại.

Cảm nhận được sự biến hóa từ nơi nào đó, Dạ Vũ lập tức đỏ mặt rồi ngồi dậy, chỉnh lại chiếc đầm xộc xệch và mái tóc hơi rối rồi lên tiếng: “Mình ra vườn đi, nếu như anh ở phòng em lâu quá thì bác sẽ mắng anh đấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn và ngượng ngùng của cô, anh chỉ cười khẽ rồi đi theo cô ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.