Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em

Chương 88: 88: Sinh Rồi!




“Em… chắc chắn chứ?”
Sở Duật Phong hỏi lại một lần nữa để khẳng định, nhưng điều này làm cho Dạ Vũ có cảm giác không thoải mái lắm.

Giọng nói của anh run run, bất ngờ và khó tin.

“Ừ.”
“Đi thôi.”
Không để Dạ Vũ kịp định hình, lập tức anh bế cô gái rồi chầm chậm rời khỏi bệnh viện.

Điểm đến của hai người chính là cửa hàng dành cho mẹ bầu và trẻ sơ sinh.

“Em đợi anh hai mươi, à không mười phút, anh sẽ trở ra nhanh thôi.”
Dứt lời, Sở Duật Phong lập tức chạy vào trong.

Đến khi anh trở lại thì trên tay đã mang bao nhiêu là túi đồ, cái nào cái nấy đều dày cộm lên.


“Anh… đây là gì vậy?”
“Về nhà anh sẽ nói cho em biết.”
Dạ Vũ nghĩ đến vài thứ, quả nhiên khi tận mắt nhìn thấy cô mới khẳng định là bản thân đã đoán trúng rồi.

Nào là quần áo dành cho cô, quần áo dành cho trẻ,...!rồi còn cả sữa bột nữa, cô chỉ mới mang thai có tám tuần mà thôi!
Sở phu nhân nhận được tin tức quan trọng này, bà cũng lật đật sai người hầu trang trí lại toàn bộ căn nhà.

Những nơi nào có góc nhọn thì dùng những vật bằng bông bịt kín, cầu thang thì dùng loại thảm tốt nhất dán lại, nguyên liệu trong tủ lạnh thay sạch bằng những gì bồi bổ cho mẹ bầu.

“Mẹ, chúng ta không cần phải…”
“Không được, loại thảm đó trơn lắm, đổi cái khác cho tôi.

Còn sàn nhà nữa, tại sao lại có nước ở đây?”
Thấy mẹ chồng không để ý đến mình, cô quay sang nhờ vả Sở Duật Phong.

Tuy nhiên, dù cho của cô gái có năn nỉ như thế nào, đôi mắt có tỏ vẻ đáng yêu ra sao thì anh cũng không thể nào thỏa hiệp được.

Mẹ không làm quá, mẹ chỉ muốn tốt cho con dâu và cháu mình!
Cuối cùng, Dạ Vũ chính thức trở thành “linh vật” của Sở gia, cô đi đến đâu là có Sở phu nhân, vệ sĩ và người hầu đi đến đó.

Nếu không phải vì công việc thì chắc chắn Sở Duật Phong cũng bỏ luôn công ty để ở nhà với vợ mình.

Người bên Mạc gia nhận được tin tức, lập tức bốn người lớn và hai trẻ con bay đến Châu Giang.

Cô không hỏi xem đây là bé trai hay bé gái vì cảm thấy không cần thiết, con mình thì như thế nào vẫn thương.

Mọi người ở hai gia tộc hoàn toàn ủng hộ, tất cả trông chờ vào ngày cháu mình ra đời.

Khi Dạ Vũ mang thai đến tuần thứ ba mươi, cô nhận được tin tức Kiều Dương đã bị K tìm thấy ở biên giới phía Nam.


Dù cô đã dặn dò Sở Duật Phong không được giết hắn, tuy nhiên với tính cách nóng nảy của anh và cả Mạc gia kia thì có lẽ số phận của hắn rất thê thảm.

Cô không tốt bụng đến mức tha thứ cho người hãm hại mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn hắn chết.

Đó là một mạng sống sờ sờ, một người bằng xương bằng thịt cũng có mọi thứ giống cô, không ai có quyền tước đoạt nó.

Tuần thứ ba mươi tám của thai kỳ.

“Anh run quá.”
Hai vợ chồng ngồi ở phòng khách trò chuyện, Sở Duật Phong cúi người xoa bóp đôi chân tê cứng của Dạ Vũ.

Cô không ốm nghén quá nặng như mọi người, nhưng chân cô thỉnh thoảng bị phù và mất ngủ thường xuyên.

Nghe bác sĩ nói, lúc trước chân cô gặp chấn thương nặng nên việc mang thai như thế phần nào ảnh hưởng trở lại.

“Em là người sinh con chứ có phải anh đâu.”
Cô là người mang thai, nhưng chồng, mẹ chồng và Mạc gia còn lo lắng hơn cả cô nữa.

Chế độ dinh dưỡng, đi lại, toàn bộ đều do mọi người sắp xếp cả, cô chỉ cần ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ thôi.


“Không được, chỉ một đứa này là đủ rồi.

Trai gái cũng kệ, chứ anh không muốn thấy em mệt mỏi như thế nữa.”
“Cái này có phải do em…”
Lời còn chưa nói xong thì sắc mặt Dạ Vũ thay đổi, cơn đau ập đến khiến Sở Duật Phong nhảy dựng lên.

Sở phu nhân nghe con trai gọi, lập tức bảo anh đưa cô đến bệnh viện.

Vốn Mạc gia đang ở Châu Giang, nghe điện thoại từ Sở Duật Phong cũng lập tức tập hợp tại bệnh viện.

Hai gia đình đứng đầu hai thành phố tập trung trước phòng sinh, những người khác cũng không dám đến gần.

Đến khi bác sĩ ra ngoài thì bầu không khí áp lực này mới kết thúc.

“Chúc mừng, là một bé trai.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.