Bình Thiên Hạ

Chương 128



Edit: Meohoangngungoc

Trắc Phi bí mật quay lại vương phủ, cho dù là hạ nhân trong vương phủ cũng không biết Trắc phi khôngcó quay về, chỉ có Bảo Châu cùng Ngụy tổng quản tâm phúc thân cận đáng tin mới mơ hồ biết chút ít nội tình.

Bảo Châu chờ sẵn ở trên thuyền, vừa nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Phi Yến thì nhịn không được, nước mắt liền lã chã rơi xuống. Ngược lại là Phi Yến phải an ủi nàng, thời gian qua cũng chưa đến nỗi nào quá đau khổ.

Đến lúc về đến Kiêu vương phủ, máu trên chân Phi Yến đã đông lại, chân cũng bị sưng lên, vết thương đau nhức nên không thể mang giày, hơn nữa cộng thêm tinh thần uể oải, mấy ngày lại không ăn uống đầy đủ, người cũng vì vậy mà gầy yếu hơn rất nhiều.

Ngụy tổng quản đặc biệt đích thân lựa chọn mấy con gà đầu trắng béo mập được đưa lên từ thôn quê, mỗi ngày ở Vương phủ đôn đốc hạ nhân hầm các loại canh gà cùng đông trùng hạ thảo, các loại thuốc bổ cũng đa dạng không kém, nhưng mà Trắc phi này có tẩm bổ cỡ nào cũng không thấy béo ra.

Mấy hôm nay Bảo Châu mới điều phối được một loại cao từ phù dung, hoa sen trắng hết hợp với bột trân châu, đem đến đặt ở một bên thùng nước tắm, sau khi hầu hạ trắc phi tắm rửa sạch sẽ xong, liền cùng mấy thị nữ đỡ nàng ngồi trên ghế, sau đó dùng một cái muỗng vàng lấy tuyết liên cao bôi lên cơ thể, dùng tay nhẹ nhàng mát xa thư giãn phía sau lưng.

đã được nghỉ ngơi nhiều ngày nay, sắc mặc Trắc phi cuối cùng cũng khôi phục lại được chút ít, chỉ là dường như có chút không thoải mái, bộ dáng luôn phảng phất tâm sự.

Từ sau khi Trắc phi mất tích nhiều ngày gặp lại, Bảo Châu không dám hỏi han quá nhiều. Nhưng Kiêu vương từ sau khi mang Trắc phi hồi phủ thì luôn ở bên ngoài lo việc công sự, rất ít khi hồi phủ, làm cho người khác trong lòng nghi hoặc không biết đã xảy ra chuyện gì… Bảo Châu nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không ổn, trong lòng cũng thay Trắc phi thấp thỏm không yên.

Tuy rằng đã nhiều ngày Kiêu vương không có đến thăm Trắc phi, nhưng mỗi ngày đều hỏi thăm về việc ăn uống nghỉ ngơi của nàng. Đủ thấy được bất luận mấy ngày kia đã trải qua chuyện gì, thì trong tâm điện hạ thủy chung vẫn có Trắc phi.

Nghĩ vậy, tay đang xoa bóp cũng tăng thêm vài phần khí lực, muốn dưỡng cho toàn thân Trắc phi trở nên trắng mịn, trở nên càng xinh đẹp mềm mại để nắm chắc thánh tâm của điện hạ!

Phi Yến thất thần, đợi đến lúc xoa bóp một hồi thì mới hồi thần trở lại,quay đầu hỏi: “ không phải mới hôm qua đã bôi một lần rồi sao, như thế nào hôm nay lại bôi nữa?

Bảo Châu bất chấp mồ hôi chảy dài trên trán, vội vàng nói: “ Trắc phi người đây không biết, cho nên mới không quở trách nô tỳ lười nhác, cũng vì chân ướt chân ráo tới Hoài Nam nên không bắt kịp xu thế ở đây, chỉ cần là nhà cao cửa rộng một chút đều lưu hành biện pháp dưỡng thân như thế này.

Lúc còn ở Bá Di, nô tỳ cũng nói chuyện phiếm với một nha hoàn được phóng thích từ một phủ doãn ở Hoài Nam, mới biết được ngày nay trong kinh thành thịnh hành Phương pháp dùng cao chi bảo dưỡng, có phu nhân thậm chí một ngày đòi xoa bóp hai lần, làn da của phu nhân ấy mượt mà, thân thể nhìn còn đẹp hơn lúc có mặc xiêm y….”

Phi Yến đã nhiều ngày nay không lộ được vẻ mặt tươi cười, nhưng nghe một câu cuối cùng của Bảo Châu nói xong cũng không nhịn được nở nụ cười: “Nha đầu không đứng đắn này, đúng là càng nói càng không ra thể thống gì, nếu thật sự là không cần mặc xiêm y, thì ngươi phải là người làm mẫu thực hiệnđầu tiên đó…”

Bảo Châu thấy Trắc Phi cuối cùng cũng nở nụ cười, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, lại chỉ huy tiểu thị nữ đang đứng một bên bưng chén thuốc còn ấm tới hầu hạ Trắc phi uống vào.

Đợi đến lúc phù dung cao trân quý đều theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể hòa tan hấp thu hết trên làn da mượt mà xong, Phi Yến ngồi dậy, chậm rãi kéo tấm lụa mỏng phủ lên người, sau đó nói: “ Thay ta chuẩn bị chút rượu, hoa quả chay tịnh, ta muốn đi Long Hoa tự dâng hương.”

Hiếm khi thấy Trắc phi muốn xuất phủ, trong lòng Bảo châu tràn đầy vui mừng. Cũng bởi vì lúc trước gặp nạn, Ngụy tổng quản có phân phó lệnh của Vương gia, nói là chỉ cần Trắc phi muốn xuất môn thìtrước tiên là phải báo với hắn, rồi phái người chuẩn bị cho thật tốt.

Vì thế Bảo Châu ngay lập tức báo cho Ngụy tổng quản, cũng may Long Hoa tự mà Trắc phi muốn đicũng cách vương phủ không xa lắm, cũng là một ngôi chùa nằm trong quận phủ đại nội, quanh năm hương khói, đi không lâu là tới, cũng không biết Kiêu vương có ân chuẩn hay không.

Lúc nhận được tin tức Phi Yến muốn đi dâng hương, thì Kiêu vương đang xử lý công vụ ở Hoài Nam. Nữ vương Bá Di vì chuyện Phi Yến bị rơi xuống cầu nên hết sức áy náy, thêm nghe Kiêu vương vạch trần thân phận của Tuyên Minh cũng đã tỉnh ngộ ra, âm thầm căm tức bản thân mình lại giống như bậc nhi nữ thường tình, bị vẻ ngoài mê hoặc, lại không ngờ dẫn sói vào nhà.

Lúc này nhân cơ hội mở miệng xin lỗi, cảm tạ Trắc phi vì đã đưa tới dụng cụ bơm nước, cũng nhờ đó mà định mức nước cung cấp cho Hoài Nam tăng lên rất nhiều so với hằng năm.

Kiêu vương tự tay viết một phong thư hồi âm, thông cảm cho nỗi lòng của nữ vương. đang viết được một nửa thì có người thông báo có Ngụy tổng quản cầu kiến.

Nghe được tin Trắc phi muốn xuất phủ, Kiêu vương liền gật đầu, hỏi: “Nàng cần chuẩn bị thứ gì?”

Ngụy tổng quản liền nhẩm ngón tay tính: “Trắc phi phân phó nô tài chuẩn bị nhang thô, tiền vàng giấy, còn có đồ cúng trái cây, rượu…. Đúng rồi, còn có một lẵng hoa cầu an…”

Lẵng hoa cầu an này chính là bắt chước theo phong tục của đại Lương. Tương truyền xuất xứ của lẵng hoa cầu an này chính là từ một nữ tử dân gian có chồng chết trận, nàng đau lòng ngày ngày ra khóc bên cạnh vách núi ngóng trông, khóc mãi đến khi mắt cũng mù, trời xanh cảm động vì tấm lòng trọng tình trọng nghĩa của nàng ấy, liền cho trượng phu nàng ấy được hoàn hồn, quay về đoàn tụ cùng vợ…”

đang nghe Ngụy tổng quản thao thao bất tuyệt, đến khi nghe đến câu này, sắc mặt Kiêu vương bỗng âm trầm giống như chuẩn bị ra trận giết địch, vỗ bàn “chát” một tiếng, làm cho nghiên mực trên bàn nảy lên, mực văng tung tóe trên thư án.

Lẵng hoa bình an này cũng có tầng ý nghĩa khác, bình thường thì là cầu phúc cho trượng phu, tiêu trừ tai họa, cẩu khẩn bình an, lại cũng có thể thay người đã khuất ở dưới cửu tuyền cầu nguyện sớm ngày được siêu độ, tái thế làm người…

hắn đã thông cảm cho tâm tình của Phi Yến, biết nàng là nữ tử trọng tình nghĩa, cho nên không tránh khỏi thương tâm mấy ngày vì cái chết của Phàn Cảnh, dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, ai kêu hắn mất kiềm chế, một kiếm xuyên bụng hắn làm chi?

Nếu nói lúc ấy là tức giận mất khôn, không kềm chế được ra tay giết người. Những cũng đã qua mấy ngày rồi, càng nghĩ càng thấy phiền não.

Mấy ngày nay cũng không phải hắn cố ý vắng vẻ Phi Yến, nhưng mà thật sự là trong lòng Yến nhi khônghề có hắn.

Ở chung với Yến Nhi lâu như vậy, cũng chưa từng trải qua thời điểm nào như vậy! Mỗi lần hắn thực sựtức giận, Yến Nhi đều tự động xuống bếp, tỉ mỉ hầm canh, chế biến đồ điểm tâm, rồi cẩn thận bỏ vào hộp giữ ấm mang tới, Kiêu vương vừa nhìn thấy tiểu nương tử nũng nịu đang chăm chú quan sát sắc mặt của mình thì cơn tức kia trong một khắc liền tiêu tan thành mây khói.

Đơn giản hắn cũng biết nàng là hạng nử tữ gì, lại vì hắn cam tâm tình nguyện làm thiếp làm hắn vô cùng cảm động.

Phải biết rằng để nàng cam tâm tình nguyện, cũng không phải vì hắn chính là đại Tề nhị hoàng tử, mà phải chính là xuất phát từ tình cảm của chính bản thân nàng.

Mỗi khi nghĩ đến đây, nội tâm liền dâng lên sự thỏa mãn vô cùng.

Nam nhi đại trượng phu quen chém chém giết giết trên chiến trường, nhưng cũng nào phải là sắc đá! Nếu nói như lúc đầu chỉ là vì thỏa mãn ham muốn chinh phục nên mới để ý đến giai nhân. thì sau quãng thời gian hai người ở chung với nhau, những va chạm, suy nghĩ cùng với tính tình cùng bổ khuyết cho nhau đã làm cho hắn cảm nhận được tình cảm đang từng bước lớn dần, làm cho lòng hắn như bị hãm sâu trong đó, muốn vùng vẫy cũng không cách nào thoát ra được.

Phi Yến giống như một ngọn suối chảy từ trên ngọn núi cao, bình thường nhìn thì thấy rất nhu nhược hòa nhã, có thể dịu dàng len lỏi cấp nước cho cây xanh ở các khe núi, nhưng cũng có lúc cường hãn dữ dội khi nhập vào dòng sông lớn, lăm le nuốt cả kênh đào… Mà hiện giờ dòng suối ấy lại lẳng lặng trú mình ở hậu viện, tĩnh lặng qua năm tháng, chỉ chờ mình dụng tâm thưởng thức.

Nhưng mà… bây giờ chuyện pha trà đối ẩm dưới trăng vô cùng tốt đẹp lại bởi vì cái chết của tên cẩu tặc Phàn Cảnh làm cho tan thành mây khói.

Cũng vì nàng quá thất thần cho nên thời gian này mình mới cố tình tránh mặt không về phủ, không thể tưởng tượng được nàng cư nhiên lại được một tấc lấn một thước, lại còn muốn đến đi tế vong phu Phàn Cảnh, thật sự là không thể nào nhẫn nhục được nữa.

Cũng chính giờ phút này, Kiêu vương đối với việc lỡ tay giết Phàn Cảnh vô cùng hối hận. Người sống làm thế nào để so bì tranh giành cùng với người chết đây? Trong đáy lòng Phi Yến bây giờ, e là chỉ còn tồn tại hình ảnh tốt đẹp của Phàn Cảnh trước đây.

Trong lòng Kiêu vương lửa giận cuồn cuộn cháy, nhưng chỉ là trong suy nghĩ, ngoài mặt vẫn phải cắn răng nghiến lợi thốt ra một từ “Chuẩn!”.

Ngụy tổng quản nhìn vẻ mặt âm trầm của Kiêu vương, trong lòng sợ hãi muốn chết, cuống quýt cúi đầu lui nhanh ra ngoài.

Phi Yến dẫn theo Bảo Châu cùng vài thị nữ, Ngụy tổng quản lo chuẩn bị các việc lặt vặt, đặc biệt là cái giỏ hoa lớn dùng để cầu an đặt sẵn ở trước xe ngựa, hướng Long Hoa tự thẳng tiến. Ngụy tổng quản theo bên cạnh xe, còn Tiết Phong phụng mệnh Kiêu vương chỉ huy bọn thị vệ giáp trụ sẵn sàng đi theo bảo hộ sự an toàn của Trắc phi.

Trước khi lên xe ngựa, Trắc phi có hỏi Ngụy tổng quản xem Kiêu vương ở đâu? Ngụy tổng quản cũng chỉ cúi đầu nói Kiêu vương công vụ bận rộn. Sau đó Trắc phi liền không hỏi thêm gì nữa.

Vì có Trắc vương phi đến dâng hương, Long Hoa tự từ trên xuống dưới đều mặc áo cà sa mới tinh, khách hành hương được vời sang ngày khác, chỉ để chờ đón tiếp Vương phi.

ở trong quân doanh Hoài Nam, sắc mặt Kiêu vương vẫn như cũ không tốt lên được chút nào. Binh tốt hầu hạ một bên cũng không dám thở mạnh, cẩn thận nhẹ nhàng thu dọn bút nghiên mực ở trên bàn cùng một tờ giấy tuyên thành bị vấy mực bẩn, xong lui sang đứng một bên.

Kiêu vương vừa cầm bút lên viết được vài chữ, nghĩ tới nghĩ lui như thế nào cũng không thể nào tập trung xử lý công vụ được. hắn tức giận ném bút ra bàn, mạnh mẽ đứng lên đi vào chuồng ngựa, xoay người lên ngựa chạy ra khỏi quân doanh.

Kiêu vương một đường giục ngựa chạy tới Long Hoa tự, xuống ngựa vào sân, nhìn thấy Ngụy tổng quản cùng Tiết Phong và bọn thị vệ, người hầu đều đang chờ ở bên ngoài đại điện. Ngụy tổng quản cùng Tiết phong thấy Kiêu vương đến liền vội vàng bước đến hành lễ. Kiêu vương không thèm để ý, phất tay áo ý bảo không cần bọn họ đi theo, một mình đi vào đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.