Phong ba ở Bá Di vừa mới lắng xuống, Kiêu vương nghĩ trước hết để cho Phi Yến dưỡng cho thân thể tốt lên một chút, sau đó đi về Giang Nam dạo chơi ngắm cảnh cho khuây khỏa tâm tình, nhưng Phi Yến cũng không mặn mà gì, trong lòng nàng lại mong ngóng có cơ hội để gặp Long Trân. Bụng của nàng chắc cũng đã lớn, tuy bên cạnh có phân phó hạ nhân coi chừng, nhưng Phi Yến vẫn luôn không yên lòng, nghĩ đến lúc lâm bồn, nếu có nàng ở bên cạnh thì tốt rồi.
Nhưng chưa kịp gặp gỡ cái bụng này, một con thuyền lớn giương buồm đem theo một cái bụng lớn khác đã tới trước cửa.
Kiêu vương mặt mày âm trầm, đem tin tức tình báo ở Hoài Nam – giải thích nguyên do tỷ muội Nhạc Bình cùng An Khánh công chúa đến đây báo cho Phi Yến hay, Phi Yến nghe xong thì nửa ngày khôngkhép miệng lại được.
Nhạc Bình xưa nay luôn hành sự quái đản, phóng đãng không biết chừng mực, tuy việc này cũng khônglạ lẫm gì với giới quyền quý kinh thành, nhưng mà lần này quả thật là hơi rối.
Phò mã gia Vương Ngọc Lãng tuân theo hoàng mệnh, hơn nửa năm trước đã lên đường ra biên thùy tòng quân. Nhạc Bình tuổi trẻ ngông cuồng, tha hồ ăn chơi không kiêng dè gì, lại cùng một hòa thượng tuấn tú ở kinh thành phát sinh chuyện cẩu thả.
Nàng xưa nay thường chơi bời ngày đêm, lại thích uống rượu, nguyệt tín cũng vì vậy mà thường khôngchuẩn, cho nên liên tục ba tháng nguyệt tín không tới vẫn không hề lo lắng, chỉ cảm thấy như vậy cũng đỡ phiền, có thể nhẹ nhàng thoải mái mà vui chơi.
Cho đến khi Khương lão Thái y ở thái y viện được vời đến kiểm tra sức khỏe cho công chúa, gương mặt nghiêm túc, hai ngón tay căng ra áp vào mạch tượng công chúa, mới phát hiện ra tuy cùng trượng phu chia cách ước chừng đã hơn nửa năm nhưng công chúa cư nhiên đã mang thai được hơn hai tháng.
Rốt cuột cũng là lão thái y kinh nghiệm đầy mình, chỉ trình bẩm công chúa cơ thể suy nhược, nên chú ý ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đầy đủ. Sau đó liền bất động thanh sắc lui ra ngoài tìm người nghe ngóng, quả nhiên hay tin Phò mã gia xuất phủ đã được nửa năm, chưa hề quay về lén lụt vụng trộm cùng công chúa lần nào, lão cáo già sau khi chẩn mạch cho công chúa quay về liền “bệnh” nặng, hơi thở mong manh, không qua vài ngày liền liệt giường, gởi công sớ xin thái y viện cho cáo lão hồi hương, về với quê cha đất tổ.
Thái y viện lại phái tới một thái y học việc, lần đầu chẩn mạch liền thấy khó hiểu, nhưng cũng biết Phò mã gia không có ở trong phủ cho nên nghi ngờ mình bắt mạch không đúng, thấp thỏm không dám phán đại đành phải quay về hỏi xin ý kiến sư phó, nhưng người nọ nghe hắn miêu tả mạch tượng xong cũng trợn tròn cặp mắt nửa ngày, sau đó cũng giải đáp theo kiểu trên trời dưới biển, cũng không cho ra mộtđáp án cụ thể nào.
Tiểu hài tử trong lòng nhất thời khổ sở, mơ hồ cảm nhận được mình đã dính vào rắc rối nhưng khôngbiết rõ ràng chuyện gì, trái lo phải nghĩ, đúng lúc công chúa lại gọi vào hỏi vì sao nguyệt sự của mình dạo này không thấy đến, lại nơm nớp quay sang hỏi thị nữ của công chúa xem công chúa có dấu hiệu nôn mửa hay buồn ngủ gì không. Thị nữ của công chúa cũng thuộc dạng thông minh nhanh nhẹn, vừa nghe thái y hỏi như vậy, trong lòng liền chấn động, cũng hiểu được ý tứ của thái y, liền kéo thái y cùng nàng trở về gặp công chúa.
Tiểu thái y đó lại vừa nơm nớp vừa xem mạch tượng cho công chúa, sau đó vẻ mặt vô cùng đau khổ chúc mừng công chúa có thai, mà thai nhi cũng đại khái đã được bốn tháng có dư.
Nhạc Bình công chúa tuy trước kia cũng thường xuyên nay chung mai chạ, nhưng đều có biện pháp tránh thai, không biết làm sao lần này lại bị sơ sẩy, cư nhiên hoài thai nghiệt chủng. Lập tức im lặng không nói gì, sai người hầu hạ thái y ăn cơm trưa.Nhân lúc đi đến nhà ăn liền có mấy người thị vệ tay chân cường tráng đem Thái y bắt lại, đem cột vào ghế, sau đó dùng giấy thấm ướt từng tầng một đắp lên trên mặt, lên miệng, mũi. không đầy một khắc, cả người hắn run rẩy rồi không bao lâu nữa thìngừng thở hẳn.
Nhạc Bình thay quần áo phụ nhân dân thường, vụng trộm đi vào một y quán danh tiếng, cũng được chẩn ra một kết quả giống như tiểu Thái y – thai nhi đã hơi lớn, cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bỏ thai, tùy tiện phá bỏ sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.
Nhạc Bình vô cùng ảo não, việc này nếu để cho có người biết mà dèm pha, rơi vào tai phụ hoàng thìchính mình cũng không xong. Vì thế liền vụng trộm tiến cung, tìm Thẩm hoàng hậu thương lượng đối sách. Thẩm hoàng hậu nghe nữ nhi lắp bắp kể lể trình bày xong, tức giận đến nửa ngày cũng khôngbiết nói gì, sau đó lần đầu tiên từ lúc sinh ra - hung hăng cho nữ nhi bảo bối cưng chiều từ bé một bạt tai, miệng mắng: “Ngươi đã làm ra loại chuyện hoang đường gì thế này, cả triều bá quan văn võ đều biết trượng phu của ngươi đang ở vạn dặm ngoài biên thùy, trong bụng ngươi lại đang hoài thai dã chủng của ai?”
Nhạc Bình bị mẫu thân tát một cái này cũng ngơ ngẩn theo, trong lòng biết tai họa gây ra này quá lớn, chỉ còn biết cầu xin mẫu thân nghĩ cách giúp.
Thẩm hoàng hậu vừa tức giận vừa mắng nhiếc không tiếc lời, nhưng sau khi phát tiết lửa giận xong cũng đành phải lo lắng nghĩ cách giúp nữ nhi thu dọn tàn cục. Thẩm hoàng hậu nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra được điểm mấu chốt chính là không để cho văn võ đại thần biết được tin tức của Nhạc Bình, lập tức tìm một cái cớ hợp lý cho Nhạc Bình ra khỏi kinh thành. Để nàng ở bên ngoài hạ sinh nghiệt chủng xong, xử lý thỏa đáng rồi mới quay lại kinh thành.
Chỉ là không biết nên làm sao cho phải? Nếu là đi Lĩnh Nam, cái miệng của lão Tam kia thật sự khôngbiết giữ bí mật được bao lâu. Nếu là đưa đến nơi khác, không có người thân để dựa vào thì cũng thậtđáng lo. Lúc này Thẩm hoàng hậu liền nghĩ tới đứa con trai thứ hai của mình. Tuy rằng lão Nhị chính là loại mặt lạnh như băng, nhưng trắc phi kia nhìn ra chính là loại người ổn trọng, hành sự cũng vô cùng cẩn thận.
Tuy nàng cùng thiếp thất của đứa con trai thứ hai này tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng nhận ra Phi Yến không giống như những phu nhân nữ quyến bình thường khác, không chỉ là loại chỉ biết bôi son trát phấn mà còn rất sâu sắc khéo léo. Ngay lão Nhị cũng chính là đứa tính tình trầm ổn, Nhạc Bình đưa đến nơi đó, mình cũng yên tâm phần nào.
Trong lòng thầm so sánh cân nhắc một hồi, sau đó liền quyết định. Thẩm hoàng hậu tự tay viết cho Kiêu vương một phong thư, niêm phong bằng ba tầng sáp mỏng, sau đó phái người đưa đi Hoài Nam.
Chỉ là Nhạc Bình đi Hoài Nam cũng không biết tìm lý do gì cho thích hợp. Thẩm hoàng hậu suy tư mộthồi cũng nghĩ ra được chủ ý.
không lâu sau trong cung truyền đến tin tức, Công chúa An Khánh 9 tuổi quá sức thương nhớ Kiêu vương, muốn đi đến Hoài Nam vấn an nhị ca. Bởi vì An Khánh công chúa tuổi còn quá nhỏ, cho nên Nhạc Bình công chúa phải hộ tống nàng đến Hoài Nam.
May mà bụng Nhạc Bình cũng còn chưa lớn, mặc quần áo rộng thùng thình một chút liền không nhìn ra điều gì khác thường.
An Khánh dù sao cũng còn là tiểu hài tử, cũng không hề biết thân thể gia tỷ có gì khác thường, chỉ nghe được đến chỗ nhị ca chơi thì trong lòng vô cùng vui sướng.
Thẩm hoàng hậu bên này cũng thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu phiền toái đều mang vứt đến Hoài Nam.
Phi Yến nghe rõ ngọn nguồn, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Kiêu vương, biết hắn bởi vì hành vi hoang đường của Nhạc Bình mà tức giận, đưa tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn….
Trong lòng Phi Yến biết Kiêu vương vốn không thể hòa hợp ở chung với người nhà, quan hệ với Nhạc Bình cũng rất lạnh nhạt. Nhưng lần này chính là liên hệ tới danh tiết của em chồng, nếu Kiêu vương lại nổi cơn, đem Nhạc Bình đẩy đi nơi khác thì lại càng không ổn, hành động như vậy chẳng khác nào trực tiếp đánh vào mặt Thẩm hoàng hậu.
Vì thế dịu dàng nói: “ Những việc này nên để cho thiếp xử lý, điện hạ chỉ cần chuyên tâm xử lý công vụ là được rồi.”
Vì để tránh ánh mắt người khác dòm ngó, Nhạc Bình công chúa cố ý lệnh cho thuyền công tính toán hành trình sao cho vừa vặn đêm khuya đến Hoài Nam phủ. Phi Yến đã sớm lệnh cho Ngụy tổng quản chuẩn bị phòng ốc sạch sẽ yên tĩnh, lại mua thêm rất nhiều trang sức đồ dùng quý báu, để cho hai vị kim chi ngọc diệp được tiện nghi thoải mái.
Đợi cho đến đêm khuya, rốt cuộc cũng chờ được Tiết Phong mang một đội thị vệ hộ tống người về đến trước cửa vương phủ. Phi Yến dẫn Bảo Châu cùng chúng thị nữ đứng ở cửa chờ. Tiếu Thanh dẫn đầu các thị vệ tinh nhuệ đứng tả hữu hai bên.
Lúc Nhạc Bình công chúa xuống xe, Phi Yến tự mình bước xuống bậc thang đón, lệnh cho Bảo Châu đỡ Nhạc Bình công chúa. Phi Yến nhìn Nhạc Bình mặc một cái áo hoa rộng thùng thình, làn váy bay bay lả lướt thật nhìn không ra điểm khả nghi nào.
Nhạc Bình công chúa có lẽ trong lòng biết Phi Yến cũng hiểu chuyện, nên trên mặt không nhìn ra nửa điểm xấu hổ nào. Nắm lấy tay Phi Yến thân thiết lôi lôi kéo kéo, một đường tàu đi cũng mệt nhọc nên có chút đói bụng, nên muốn ăn cái gì lót dạ.
Phi Yến cười nói: “Sáng sớm nay đã mệnh cho phòng bếp chuẩn bị sẵn cái ăn, chờ nhị vị công chúa đến là có thể dọn lên ăn được ngay.”
nói xong liền quay đầu nhìn lại phía công chúa An Khánh vừa xuống xe. Công chúa An Khánh này so với năm ngoái nhìn đã cao hơn không ít, bộ dáng càng thêm mỹ miều, nhìn càng giống với dáng dấp của Thẩm hoàng hậu, trên mặt ý cười ngọt ngào lại có cảm giác vô cùng sắc bén.
Thấy Phi Yến mỉm cười nhìn về phía nàng, đôi môi anh đào khẽ nhếch, đưa tay cho hạ nhân đỡ lấy bước tới, tuy thoạt nhìn vẫn giống như trước nhưng thật ra đã hiểu chuyện hơn nhiều, trước đây gặp lúc như vậy liền tùy tiện chạy đến kêu hai tiếng “Chị dâu”, nhưng hiện tại thì mỉm cười ngọt ngào nói: “ Lâu quá không gặp Trắc phi, vẫn khỏe chứ? Bản cung cố ý mang đến một bộ thoại bản gần đây đang được thịnh hành nhất kinh thành, mong rằng Trắc phi không ghét bỏ, vui lòng nhận lấy, lúc bình thường dùng tiêu khiển thời gian cũng tốt.”
anh Khánh trong trí nhớ của Phi Yến, vẫn là một tiểu cô nương chưa cao hơn mặt bàn, suốt ngày mè nheo muốn thứ này thứ kia, mới thời gian không quá hai năm, đạo lý đối nhân xử thế của tiểu cô nương không đến 10 tuổi kia so với nhị tỷ hoang đường của mình đã cẩn trọng hơn rất nhiều. Nghe nói Hoàng thượng thỉnh tam tiểu thư Phó gia vào cung làm nữ quan, dạy dỗ tiểu công chúa. Gia tộc nhà Thái tử phi gia phong nghiêm khắc, công chúa cũng nhờ đó mà được lợi không ít.
Cũng không biết nàng từ đâu nghe được mình thích đọc sách, lại từ kinh thành ngàn dặm xa xôi mang theo mấy bộ sách đến đây, cũng thật là có tâm.
Lúc Phi Yến dẫn hai vị công chúa vào nội sảnh, trên bàn đã bày biện đầy các món ăn vô cùng tinh xảo.
Nhạc Bình công chúa cũng không hề khách khí với Phi Yến, liền ngồi xuống cầm lấy đũa nhâm nhi thưởng thức. An Khánh công chúa thì ngược lại, trước khách sáo vài câu rồi mới cầm đũa.
Phi Yến quan sát các thị nữ đi theo nhị vị công chúa đến Hoài Nam, người nào thoạt nhìn cũng khôn khéo lanh lợi, nhưng số lượng người cũng không nhiều lắm, so với lúc bình thường xuất cũng ít hơn rất nhiều, nghĩ cũng e ngại có nhiều người lắm miệng, tiết lộ tin tức ra ngoài.
Thấy hai công chúa ăn uống cũng đã hài lòng, Phi Yến mới mở miệng nói: “Hôm nay cũng đã muộn rồi, nhị vị công chúa sớm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái thêm các thị nữ được việc sang hầu hạ nhị vị công chúa.”
An Khánh công chúa thì không khó khăn lắm, nhưng Nhạc Bình công chúa bên kia thì cần phải tìm thị nữ lanh lẹ một chút. Tuy rằng hạ nhân theo hầu Nhạc Bình công chúa đều là theo nàng từ kinh thành mang đến, nha hoàn của Vương phủ đưa qua cũng chỉ để ở ngoại viện của công chúa làm thô sử nha hoàn, nhưng cũng phải chọn người tay chân lanh lẹ, thông minh linh hoạt, tuân thủ lễ nghi, biết giữ mồm miệng.
Phi Yến gọi Bảo Châu tới, kêu nàng an bài một vài thị nữ trong viện của mình sang hầu hạ cho Nhạc Bình công chúa.
Bảo Châu liền lựa chọn vài nha hoàn linh lợi mới vào viện điều sang chỗ Nhạc Bình công chúa, Linh Nguyệt cùng Cẩm Hoa đều được chọn.