Bình Thiên Hạ

Chương 23



Sâm già có thể bồi bổ, tình cũ lại rất hại sức khỏe.

Xem ra ngày đó ở khu vực bị đánh lén, Bạch Lộ Sơn như vậy cũng chẳng cần lo lắng. Nàng không hề xem tờ giấy kia, tay xé thành từng mảnh nhỏ, tùy hứng vất vào đèn thành những đám khói nhỏ.

Tập tục của đại Tề cũng không khác đời Lương là mấy. Nữ nhân nhà quý tộc xuất giá, muốn kiểm tra đồ cưới. Nhất là hàng dệt tơ lụa, lại muốn mình sờ vào.

Chẳng qua quan trọng là cô nương đó sẽ gặp chị em của nhà mẹ đẻ. Tuy nhiên lúc đến thì họ khôngmang tay không đi, điều muốn cho cô gái đó một chút đồ quý hiếm. Đương nhiên nhà có con gái gả cưới này cũng có đáp lễ.

Tuy nhiều có nhiều nữ quyến nhưng cũng rất náo nhiệt, không thể thiếu một màn kịch nước mắt.

Về phần dâng lễ của công chúa có phần sang trọng hơn, nhóm nữ quyến mà được mời vào cung thì sẽđem khoe cho cả thiên hạ nhìn.

Uất Trì Phi Yến nhận được thiệp mời, tự nhiên muốn tìm một đồ vật nào đó tốt tốt. hiện tại nàng đangnghỉ ngơi ở phủ Kiêu vương, muốn lấy vài thứ mà trong cung ban thưởng cho Kiêu vương.

Kiêu vương liền bảo Ngụy tổng quản mở cửa kho, để cho Phi Yến tự mình chọn lựa.

Tuy Kiêu vương bụng dạ hẹp hòi, Phi Yến chỉ nghĩ Kiêu vương phạt nàng một năm không được bước chân đến cửa hàng, lúc nàng nói đến thì làm như không quen biết.

Nhưng hôm nay nhìn thấy kho chứa của Kiêu vương mới cảm thấy Tề đế trị tham ô chưa triệt để, khôngphạt con cái của mình. Nhìn đống vàng bạc châu báu này đi! Thế mà Ngụy tổng quản suốt dọc đường cứ trưng cái mặt như đưa đám dẫn nàng tới.

Chẳng qua Ngụy tổng quản chỉ là người tiếc của, đứng trước núi vàng bạc, vẫn như cũ nhăn mày, bộ dạng của một người nô tài già nói : “ Uất Trì tiểu thư, tiểu thư phải biết là nếu dâng lễ thì sẽ là những của hiếm vật lạ, nếu so về quý giá thì hơi mệt, so không đến đâu! Thứ nhất chúng ta có thể chọn những vật bình thường nhưng không mất đi vẻ sang trọng, lạ mắt, có thể nhìn lên ta chẳng bằng ai mà nhìn xuống chẳng ai bằng ta…….”

Phi Yến đang nhìn một đôi phượng hoàng được khắc bằng bảo thạch nhiều màu sắc, tổng quản liền để bộ mặt đưa đám ra, khuyên bảo tận tình.

Ngụy tổng quản khuyên nửa ngày, phát hiện tiểu thư bất động, sau đó thở dài: “ Tiểu thư, không ít nữa, ngài sẽ vào phủ, cũng coi như chủ nhân của nơi này, đồ vật này, có phải hơi đắt quá không? Lúc này chủ nhân không có bổng lộc, cái gì giảm được nên giảm!”

Uất Trì Phi Yến cười nói : “ Về sau sẽ là chủ nhân của vương phủ, nhưng không phải giảm, chẳng qua ta muốn thừa dịp phủ trạch thanh tịnh, muốn làm để có kinh nghiệm không được sao?”

Kiêu vương kia tuy là trúng độc cũng không quên ăn đậu hũ của nàng, quả nhiên là tính từ trong lúc còn bào thai, tuy rằng hôn sự của Thẩm gia thất bại, nhưng về sau nhất định phải có chính phi. Nàng chỉ là tiểu thư nghèo của triều cũ, làm sao mà so được với thiên kim người ta?

“ Nếu tiểu thư đã thỏa mãn, bổn vương có cần cho cơ hội không nhỉ?”

Đúng lúc này, không biết Kiêu vương đã đứng trước cửa bao giờ, khẽ mỉm cười nói, hắn đi làm việc, không biết lúc nào quay lại, nhìn thấy Phi Yến cầm đồ, muốn cầm tay nàng kéo đi.

Thân hình Phi Yến cứng đơ, chính mình máy móc đi ra. Tay Kiêu vương vẫn như cũ để ở không trung.

Gương mặt tuấn tú vẫn cười như cũ, nhưng ý cười chưa đạt đến khóe mắt, chẳng qua lại bình tĩnh nói : “ Về sau ta và nàng thành hôn, phủ này liền giao cho nàng quản lý, được không?”

Từ lúc thanh lý và liệt kê hết nợ nần của Hầu phủ, biểu tình của Yến nhi liền đối với hắn lạnh như băng.

Vừa rồi hắn để tam đệ ở tạm thời ở chỗ ngoại ô, nhìn tam đệ cưng chiều thiếp thất, ban cho không biết bao là trang sức lụa là, quả nhiên vị thiếp thất kia rất xấu hổ hận không thể hóa thành nước mùa xuân, giúc vào trong lòng của tam đệ.

Lúc ấy hắn rất xúc động. Xem ra phương pháp lấy lòng nữ nhân cần phải học hỏi kinh nghiệm. Lại không khỏi suy nghĩ, nếu như vậy Yến nhi có mỉm cười xinh đẹp như thế không? Trở về từ chỗ tam đệ, thường ngày Kiêu vương luôn trêu đùa Phi Yến đến lúc nàng đỏ mặt tức giận, liền muốn lấy lòng mộtchút.

Nhưng Uất Trì Phi Yến nào giống một nữ nhân bình thương chứ? Nghe Kiêu vương nói lớn, cũng khôngthèm nhìn hắn lấy một cái, thản nhiên nói : “ Bảo bối khắp nơi hộ tụ ngay ở trong kho của vương phủ, lúc gặp tình huống nguy cấp đã có Ngụy tổng quản cùng Tỳ Hưu thay nhau xử lý trông coi, Phi Yến không nhận nổi sự phó thác của điện hạ”.

Kiêu vương đưa mắt nhìn con người không nghe lời này, Ngụy tổng quản cười đến híp hết mắt, thầm nghĩ: ta già mà sống rất thoải mái, nghe thấy cô nương này nói khác nào ám chỉ ông là người giữ được của!

Bị từ chối khói, trong lòng đang có ý muốn cưng chiều thì cũng tan thành mây khói. thật là, nữ nhân kiêu ngạo này không thể lấy tiền bạc để lấy lòng sao?

Nghĩ vậy, Kiêu vương thấy chuyện cứ thế tan biến, bàn tay to cầm lấy tay nhỏ nhắn của nàng, nắm thậtchặt, cứ thế mà kéo nàng đi. Phi Yến bị bất ngờ nên không phòng ngự, bị hắn nắm chặt kéo đi nhanh, quả nhiên là không theo được bước chân dài ấy: “ Điện hạ muốn mang ta đi đâu?”

Hàm răng trắng của Kiêu vương lại lộ ra, mỉm cười nói : “ Thay mỹ nhân tìm hoa cài lên tóc!”

Quả nhiên là đại Tề quá mức an ổn. Kiêu vương bạc tỷ này còn nói hẳn được những lời đó, liền kéo nàng vào hoa viên, mang theo cây sáo tinh xảo, tay ngắt một đóa hoa còn đọng sương sớm.

Trước kia Phi Yến toàn ở trong quân đội, xưa nay đều không giống nữ nhân bình thường, không thích trang sức. Có vẻ Kiêu vương này ăn no rửng mỡ, ngắt hẳn cả một rổ hoa, cũng chẳng thèm để ý mặt mũi của mình, muốn chọn một đóa hoa khác làm trâm cài.

Đợi lúc Kiêu vương dừng lại đã kéo nàng vào phòng ngủ, sau đó không có việc gì ngồi cạnh nàng, quản lý việc nàng rửa mặt chải đầu.

Đến lúc chải xong, Phi Yến đưa mắt nhìn Kiêu vương đang mỉm cười nhìn nàng, hơi hơi cắn môi, trong rổ hoa kia có một túm hoa đào hồng cũng những sắc hoa mẫu đơn cài lên tóc, những cái trâm khác cũng không có.

Kiêu vương ở bên cạnh nhìn, trong lòng không thể không thừa nhiện, tuy rằng cô gái này không vui cho lắm nhưng thật ra rất biết trang điểm, mái tóc đen mượt buộc đơn giản, hoa mẫu đơn cài vào lại có cảm giác rất đặc biệt, càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn, kiều diễm xinh đẹp, không dung tục lại chẳng lẳng lơ.

hắn phất phất tay, thị nữ trang điểm liền lui ra, đi đến bên cạnh Phi Yến, một tăng nâng cằm nàng lên, nhìn khuôn mặt trang điểm nhẹ, mỗi một chỗ đều động lòng người, nhịn không được liền cúi người xuống, hôn lên đôi môi kiều diễm kia.

Phi Yến nhíu mi nghiêng mặt muốn trốn, tiếc là tay Kiêu vương nắm quá chặt, tất cả lời phàn nàn liền bị Kiêu vương nuốt hết.

May mắn Kiêu vương chỉ hôn một thời gian nhất định, cũng không quá mức lâu, lại khiến giai nhân trừng mắt lườm hắn, nhưng ngữ khí rất nghiêm túc nói : “ Sắc mặt sao lại thẹn thùng xấu hổ thế, quả nhiên phấn son không che được nhan sắc, mỹ nhân, có từng để ý một người nào không?”

nói xong lời này, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trầm xuống, giống như đang ảo não điều gì.

Quả nhiên là lời nói không có đầu óc, Phi Yến cũng không biết trong lòng Kiêu vương nghĩ gì, nói xong không đợi nàng mở miệng, đã nói luôn: “ Để cho hợp lý, vừa vặn bổn vương vào cung có việc sẽ đicùng nàng vào cung dâng lễ”.

nói xong, liền ra phòng trước. Uất Trì Phi Yến nhìn bóng lưng cao lớn của Phi Yến, trong lòng phiền muộn một hồi. Nếu ngày ấy không cùng bá thúc đến tiệm cầm đồ, nếu mình không đi theo, chắc chắn sẽ chẳng chạm tên có bộ mặt nóng lạnh này.

Đáng tiếc vận mệnh thế gian, sẽ chẳng bao giờ có từ “ nếu”.

Lúc Phi Yến vào cung Nhạc Bình công chúa dâng lễ đã thấy không ít nữ quyến nhà quyền quý.

Phi Yến giương mắt mới phát hiện đúng là quen không ít. Thời gian 5 năm cũng không ngắn, triều đại đổi rời, ngoài Uất Trì gia suy sụp thì những nhà khác vẫn đứng vững như thế.

Có nàng vô duyên có nhà chồng là vương gia, có nhà vẫn cứ giữ vững ba đời trạng nguyên, có thể nóichỉ hưng thịnh hơn chứ không suy giảm gì.

Vị Phó chủ kia là người quản lý tài chính của triều trước tên là Vân Long đại nhân. Nay trong triều của đại Tề, hai năm trước có công lao trong việc phòng tránh lũ sông, được thăng lên thành Tả thừa tướng, mặc dù chỉ sau Hữu thừa tướng Vương Ngạn Đình, nhưng không ít bè phái ủng hộ.

Công tử của Vương thừa tướng cưới công chúa, Phó gia lại muốn gả nữ, con vợ cả, nhị tiểu thư Phó Lâm Tú gả làm vợ của thái tử.

Vị thiên kim tiểu thư Thẩm gia kia đột nhiên “ nhiễm bệnh hiểm nghèo”, nhưng thật ra cũng đưa lời cảnh báo cho thái tử, thế lực nhà ngoại đang dần suy yếu. không khỏi thầm mắng lão nhị giả dối, quả nhiên là không chịu thiệt thòi!

Bởi vậy, liền cự tuyệt biểu muội, không cần cái ghế Thái tử phi, ngược lại tìm hộ vài con gái của bá quan trong triều. Mà Phó Lâm Tú lại ở ngay danh sách đầu. Vài lần vào cung, nhóm thiên kim tiểu thư cũng gặp qua hoàng hậu.

Nàng so với Phi Yến nhỏ hơn 2 tuổi, 16 tuổi xuân, bộ dáng cũng không phải quá khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn là có gia thế là trạng nguyên, cử chỉ khéo léo, đúng là người mà đương kim thánh thượng thích. Lúc Phi Yến vào điện, nàng nhìn ngay thấy Phi Yến, cũng không có bộ dạng coi như khôngquen biết, mà đều hướng nàng cười rồi gật gật đầu.

Hôm nay là ngày dâng lễ, đều là nữ quyến quyền quý, không chính thê thì cũng là đích nữ. Chẳng có phủ nào phái thiếp thất đến sao? Cho dù Uất Trì Phi Yến chưa thành hôn, cho dù là cháu gái hàng đầu của Uất Trì hầu gia, cũng không xứng vào long điện này.

Thẩm hoàng hậu thấy Phi Yến, sắc mặt cũng trầm xuống.

Mấy ngày gần đây bà cùng hoàng thượng cãi nhau, đều là nữ nhân mới vào điện này. Tuy rằng trong lòng bà biết nữ nhân này căn bản chẳng để ý đến gia thế nhà chồng ra sao, những nghĩ đến cháu ngoại yêu quý đang cô đơn trong miếu không ai làm bạn kia, vẫn không khỏi sinh ra tâm trạng giận chó đánh mèo, ngồi trên chiếc ghế cao nhất, dùng bộ móng tay bích tỷ gõ gõ tay ghế, nói với Nhạc Bình công chúa bên cạnh: “ Người của nhị ca con thật không biết phép tắc, cái dạng này là loại gì đây, khôngxứng đến đưa lễ với con.”

Nhạc Bình công chúa cũng không phải nghĩ qua, kéo kéo ống tay áo của hoàng hậu nói : “ Mẫu hậu, là con cho nàng đến, tuy chỉ là trắc phi của nhị ca, cũng là tẩu tử ( chị dâu) của con, có người ngày xưa từng bán thịt lợn, nàng có xuất thân là tiểu thư của hầu gia, làm sao không thể đến được?”

Trong miệng Nhạc Bình nói thịt lợn, chính là chính thê của bình định tướng quân Đậu Dũng, gọi là Ngô thị. Tuy rằng Đậu Dũng có xuất thân là đồ tể, nhưng cũng có chiến công hiển hách với đại Tề lúc khai quốc, đứng hàng tam công cửu khanh, ngày xưa Ngô thị ở nhà chăm sóc mẹ chồng, bây giờ đầu đầy trâm cài, mặc áo nhung lụa, ngồi ở vị trí trên điện, cùng những phu nhân khác đang nói gì đó mà cười tươi như hoa.

Hoàng hậu nghe được lý do thoái thác của Nhạc Bình công chúa, kinh ngạc trừng mắt nhìn, thầm nghĩ: Con gái mình từ khi nào mà để ý đến con gái nhà Uất Trì kia? Nhưng vẫn coi thường nàng, chẳng qua chắc có chút thủ đoạn mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.