Bình Thiên Hạ

Chương 63



Edit: tiểu Viên

Sáng sớm mùa đông phải thức dậy thật làm khó người ta, nhất là khi còn ôm thân thể mềm mại trong chăn càng khiến người ta lưu luyến ôn nhu hương. một người luôn dậy sớm như Kiêu Vương cũng có chút không muốn dậy.

Giờ Dần (4h-5h sáng) hắn đã tỉnh, nhưng khi đó Phi Yến đang vùi mặt trong lòng hắn, tay ngọc ôm hông hắn ngủ ngon lành, nên không nỡ động đậy, mượn chút nắng mai ít ỏi ngoài rèm ngắm nhìn nàng ngủ.

Đêm qua cũng là một đêm làm mệt nàng, tuy rằng đã cố gắng ôn nhu hơn, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ dùng sức. Chẳng biết vì sao, đêm qua lúc ở trên giường nàng không với mọi khi, khi mình trêu chọc bên tai nàng, nàng không có mỉa mai trừng mắt nhìn mình như trước, ngoan ngoãn nghe theo mình sắp xếp, vùi mặt vào gối, nhìn eo nhỏ mông tròn kia, máu trong người liền sôi sùng sục, một giây sau liền như mãnh hổ xuống núi, nhào lên dê con trắng sữa...

Cứ thế yên lặng ngắm nhìn nàng ngủ, cái gì cũng không làm thoáng chốc đã đến giờ Mẹo, người đẹp trong lòng cũng nhúc nhích, chóp chóp đôi mắt mơ màng vài cái, giọng khàn khàn hỏi: "đã giờ nào rồi? không phải sáng sớm Điện hạ phải đi luyện binh sao?"

Lúc này Kiêu Vương động nhẹ cánh tay nàng nằm lên, nói: "Có muốn đi với Bản Vương không?"

Bấy giờ Phi Yến giật mình phát hiện mình vẫn luôn gối đầu lên cánh tay rắn chắc kia, vội vàng nhích xuống giường, nói: "Chỗ luyện binh chỗ, thiếp đi, hình như không ổn lắm?"

Kiêu Vương đứng dậy, những tì nữ ngoài cửa cũng mang chậu nước nóng rửa mặt và đồ dùng nối đuôi nhau đi vào.

"Cách khu luyện binh ba dặm là khu săn bắn, đợi Bản Vương duyệt binh xong sẽ dân ái phi đi săn thú nhé?"

Nếu Kiêu Vương đã nổi hứng đi săn, Phi Yến sao dám nói không? Đành đứng dậy, rửa mặt rồi thay y phục, phủ thêm lớp lông cáo rồi theo Kiêu Vương đến nơi duyệt binh.

Nơi diễn binh tập trận ở Hoài Nam còn lớn hơn trong kinh thành, phía sau đài duyệt bịnh là một tiểu lâu dùng để nghỉ ngơi.

Xe ngựa của Phi Yến một mạch chạy đến bên dưới tiểu lâu mới dừng lại, Phi Yến xách váy mang theo Bảo Châu lên lầu.

Xuyên qua cửa sổ tiểu lâu, có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình tập trận.

Đột nhiên nhớ tới cảnh phụ thân mang quân đi thao luyện. Lúc nàng năm tuổi thường đi theo phụ thân đến bãi tập, cũng ở xa xa nhìn một đám nam nhân nhiệt huyết tập trận, tiếng hô gào rung trời đó hóa ra sớm đã khắc sau vào xương mình, cố gắng quên đi, nhưng những lúc vô ý lại nhớ rõ hết thảy...

Gần đây Kiêu Vương cũng chiêu mộ binh sĩ, tuyển không ít tân binh, cho nên cũng phải bắt đầu thao luyện lại từ bước căn bản nhất. Do đã luyện được một thời gian, mỗi đường mỗi chiêu đều đã có chút dáng. Bọn họ ai cũng ngực trần mà đánh, cho dù mùa đông giá lạnh, trên người vẫn có vẫn không toát mồ hôi, nhảy tới chạy lui trên bãi tập, lớn tiếng hô theo khẩu hiệu! Tiếng hò hét vang trời ấy thật rung cả mây xanh.

Ở phía khác của bãi tập, đây là những binh lính cũ do Tiết Phong mang đến, đang dàn binh bố trận. So sánh với nhau, chỉ càng mãn nhãn hơn.

Nhìn một lúc, liền phát hiện ra, trận thế mà những binh lính cũ tập thật biến hóa sâu xa, cách đánh bốn người một tổ này cũng rất mới mẻ, hai người mang móc dài khóa chặt đâm khiên, một người nằm phục kích, người còn lại công kích trực diện... một khi bị vây lại, bị chặt đầu chém chân đều chỉ là chuyện trong chóp mắt, nếu không có cách hóa giải, khi hai quân giao tranh, chắc hẳn quân địch sẽ phải thương vong thảm hại.

Hoắc Tôn Đình là một kì tài dùng binh, điểm này lúc hai bên giao chiến, nàng đã nhận ra. Mặc dù sau này Bạch Lộ Sơn ít có cơ hội giao đấu với hắn, nhưng mỗi lần hai quân giao chiến, nàng luôn có thể láng thoáng lĩnh hội trận pháp của hắn sẽ sinh ra chút ít thay đổi, vững vàng khống chế quân chủ lực của mình.

Loại đối thủ không ngừng tiến bộ thuần thục này là đáng sợ nhất. Bởi vì khi ngươi trở nên cường đại, hắn sẽ theo sát ngươi trở nên càng cường đại hơn.

Nhìn một lúc, Kiêu Vương đã tuần tra xong, suy cho cùng khi thao luyện đều có các thống lĩnh, khôngcần hắn quá nhọc lòng.

Khi hắn lên lầu, liền thấy Phi Yến ngồi bên hiên cửa sổ, say sưa nhìn bên ngoài, hắn phất tay ra ý Bảo Châu và các tì nữ ra ngoài đợi. Sau đó bước đến phía sau Phi Yến, theo ánh mắt nàng nhìn qua, đưa tay khoát lên vai nàng: "Trận pháp này như thế nào?"

Lúc này Phi Yến mới xoay người lại, vội vàng đứng dậy, thi lễ với Kiêu Vương. Kiêu Vương không đợi nàng thi lễ xong, đã nắm tay kéo nàng đến trước bàn, lấy một bản vẽ trận pháp phác thảo sơ bộ mà mình mới nghĩ ra gần đây cho nàng xem.

không có chút kiêng kị như thế, thật sự khiến Phi Yến cũng cảm thấy không thích hợp, nàng lập tức tránh né nhìn, nói: "Điện hạ, những việc quân cơ này rất quan trọng, nói cho thiếp nghe e rằng khôngđược ổn cho lắm?"

Trái lại Kiêu Vương không chút để tâm cười: "Lần trước thua nàng một ván cờ, hôm nay chúng ta chỉ sát phạt một trận trên lý thuyết suông thôi có gì không được?"

Lý thuyết suông tong miệng Kiêu Vương là dùng cờ thay thế binh sĩ, bầy binh bố trận theo trận pháp đang diễn tập, bên còn lại phải nghĩ mọi cách để phá trận. Lúc Phi Yến còn nhỏ, thường chơi bày trận trên bàn cát như vậy với phụ thân, nhất thời giống như trở về lúc nhỏ ở trong doanh trướng với phụ thân.

Lúc đầu có chút không tình nguyện tiếp xúc với những thứ nàng một lòng muốn quên, nhưng bản tính trời cho, khi Kiêu Vương bày xong trận bắc đẩu, không tự chủ được nàng vẫn bị thu hút ánh nhìn, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Trận pháp họ tập diễn, đều ở trên nơi bằng phẳng rộng rãi như đồng bằng, quân lực hai bên tương đương, trang bị cũng giống như nhau. Trận bắc đẩu này của Kiêu Vương cái tên đã nói lên ý nghĩa, xoay chuyển càn khôn như tinh tú trên trời, mỗi lần Phi Yến phá được trận pháp, hắn lại bắt đầu một trận mới, chớp mắt liền lắp được lỗ hỏng, đấu qua đấu lại một lúc, đột nhiên Phi Yến dừng tay.

Kiêu Vương giương mắt cười hỏi: "Sao không đi nữa?"

Thả quân cờ trong tay xuống hộp Phi Yến nói: "đã thua rồi, tiếp tục dây dưa chỉ khiến càng thêm xấu hổ."

Nên biết rằng trên chiến trường là xương máu của người thật, mấy lần trước phá trận, quân của nàng đã bị phá khiên chắn, đội hình tan rã, nhân mã đều bị chia cắt thành nhóm quân lẻ tẻ, đã bị quân mã Kiêu Vương bao vây, nếu ở chiến trường thật, với tình hình này, số phận cuối cùng chính là toàn quân bị diệt, tuyệt đối khong có khả năng sống sót trở về! Đánh tới đây, Phi Yến cảm thấy rùng mình, nàng đang cảm thấy lo sợ thay cho huynh đệ Bạch Lộ Sơn.

Phụ thân từng trách màng nàng mãi mê binh pháp, ngoài yêu thương con cái, sợ nàng ở bên ngoài gặp phải bất trắc ra, có lẽ càng lo nàng sẽ có một ngày chỉ huy thất bại, dù may mắn còn sống, nhưng cũng sống trong tự trách vì đã chôn vùi hàng vạn mạng sống.

Nỗi lo toan bộn bề như thế, sao người non trẻ lúc bắt đầu đã báo cáo thắng trận, sau lại luôn suông sẻ mọi việc như nàng có thể hiểu được chứ? Bây giờ nghĩ lại, nếu nàng và Kiêu Vương không giao chiến nơi núi đá chập trùng mà là khu vực bằng phẳng, kết quả sẽ ra sao? Chẳng qua mình nắm rõ địa hình, dùng chút kĩ xảo dã chiến tập kích mà thôi, giờ đây nghĩ lại thật sự nguy hiểm trùng trùng, may mắn may mắn quá! nói cho cùng, cách đánh của nàng cũng chỉ dựa vào ưu thế địa hình mà thôi! Càng đừng nói những lần giao đấu ở Bạch Lộ Sơn, Kiêu Vương đã nhiều lần hạ thủ lưu tình, không đuổi cùng giết tận!

Giây phút buông quân cờ kia xuống, thậm chí nàng còn cảm nhận hai má mình nóng rát, danh tiếng "Gia Cát thư sinh", nàng nhận có chút thẹn! Bậc thầy điều binh chân chính là phải có đội binh lấy mộtđịch mười, kích thích được tiềm năng sĩ khí của quân lính đến lớn nhất, đồng thời sẽ không chịu giới hạn trong địa hình, bao vây truy đánh, tự nhiên như phất tay, điểm này mà nói, nàng, còn kém rất xa!

Giờ khắc này nàng mới sâu sắc cảm thấy địch thủ Hoắc Tôn Đình này đáng để mình kính nể biết bao, năm đó thoát khỏi cảnh toàn quân bị diệt từ tay hắn, thật sự là phụ thân hiển linh phù hộ!

Ngược lại Kiêu Vương thì không để tâm, chậm rãi thu dọn quân cờ, lúc nãy bị Phi Yến mấy lần tập kích tài tình, khiến hắn thấy trận pháp cần cải tiến mấy chỗ, nhất thời cũng trầm tư suy nghĩ.

Trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn, Kiêu Vương và Phi Yến đều có những suy nghĩ riêng, im lặng khôngnói. Qua một lúc, Kiêu Vương mới ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Phi Yến đang ngẩn người, khôngbiết đang nghĩ gì, hắn cho rằng giai nhân thua trận pháp nên không vui, cười nói: "không phải luôn nóita không muốn thua sao? Hôm nay sao nàng cũng đến lượt nàng bày vẻ mặt này à?"

Lúc này Phi Yến mới hồi thần, nhỏ giọng nói: "Đâu phải, chẳng qua nhớ lại những giao tranh lúc trước với Điện hạ, cảm thấy Điện hạ... đã thủ hạ lưu tình..."

Kiêu Vương cười nhướng mày (đá lông nheo??), nói: "Tuy rằng nàng nghĩ như vậy, Bản Vương rất hưởng thụ, nhưng công bằng mà nói, Yến Nhi đã khiến Bản Vương gặp nhiều phiền phức. Có vài cách đánh khéo léo khó mà lường, đường lối thế này lại do nữ tử mười sáu xuân xanh nghĩ ra, lần đầu Bản Vương biết được chân tướng, cũng phải bất ngờ. Tính không muốn thua này bị lăn qua lăn lại lâu như thế, khó mà tiêu tan!"

nói xong, sai người đi vào thu dọn bàn cờ, chuẩn bị đi săn.

Khu săn bắn ở Hoài Nam là một ngọn núi thấp tuy không rộng lớn như trong kinh thành nhưng con mồi lại đa dạng hơn.

Vì trong kinh có nhiều hoàng tộc nữ quyến đi săn, nếu không phải yêu cầu đặc biệt, ngày thường chắc chắn sẽ không thả con mồi nguy hiểm, nhưng bãi săn ở Hoài Nam không như thế, rất hoang dã, thỏ, hồ ly lợn rừng thậm chí còn có hổ thường xuyên xuất hiện. Đối với người thành thạo săn bắn mà nói, kích thích hơn bãi săn hoàng gia trong kinh thành rất nhiều!

Có điều, bãi săn hôm này ngoại trừ có rất nhiều mãnh thú ra, còn có thêm một "mãnh thú". Khi thị vệ theo xung quanh xe ngựa Kiêu Vương đến bãi săn, đã thấy dưới chân núi có mấy xe ngựa dừng ở đấy từ trước.

Hóa ra cách nhìn của các anh hùng giống nhau, Nam Lộc Công Đặng Hoài Nhu cũng dẫn hiền thê ái thiếp tới khu săn bắt này.

Khi Vệ Tuyên thị xuống xe ngựa, vừa vặn nhìn thấy Phi Yến, khẽ cười nói: "thật đúng lúc, tham kiến Trắc phi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.