Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 10





Ngay khi Vinh Kinh bước vào khán phòng, anh bị sốc bởi toàn bộ khung cảnh nhiệt tình trước mắt.

Khi trên đường đến đây, không có nhiều sinh viên, ngoài các thành viên của hội sinh viên đang đứng bán hàng từ thiện, thì hầu hết là sinh viên vội vã chạy đến lớp nghe giảng.

Nào nghĩ tới, mới mở cửa khán phòng ra thì nhìn nhin thấy chính là:
Người người người người người người người người Kỷ Nhạc Bình, tôi
Người người người người người người người người
Người người người người người người người người
Người người người người người người người người
Phóng tầm mắt nhìn xa hơn, vẫn toàn là người.

Phải biết đây là học viện điện ảnh, đây là nơi đào tạo minh tinh trong truyền thuyết, hầu hết sinh viên và giáo sư không mặn mà với những ngôi sao biên ngoài.

Vốn dĩ Vinh Kinh chỉ nghĩ rằng đây là một buổi tọa đàm bình thường, không ngờ nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì, vào bên trong là chật ních người, còn thấy nam nữ đang cầm đèn bài Cố Hi, tất cả sáu loại giới tính đều có.

Vinh Kinh có thể hiểu tại sao độ nổi tiếng của Cố Hi hơn hẳn các vị minh tinh khác.

Cố Hi đã có thể trở lại đỉnh cao trong thời gian rất ngắn mà không cần làm gì trong ba năm.

Dựa theo tình tiết trong phim, cậu ta đúng là được vận mệnh chiếu cố, được thần linh quan tâm.

Làm thế nào mà vượt qua được chướng ngại vật này, ngồi ở hàng đầu đây?
"Đi, đi theo tôi." Kỷ Nhạc Bình nói, nhìn thấy Vinh Kinh đang sững sở ờ đăng kia, lại có bộ dạng muốn rút lui, "Đúng là, cậu thật giống Phật tổ, làm sao cậu đậu khoa diễn xuất vậy, Tôi nghĩ cậu phù hợp với khoa Văn hơn đấy."
Kỷ Nhạc Bình luôn cảm thấy người có thể nổi bật giữa trăm ngàn người đều là nam A nhiệt huyết.

Nhưng bây giờ, nhìn giống như bị vật thể kỳ quái xâm nhập vậy?
Vinh Kinh thực sự cầu thị mà nói: "Đó là do cậu chưa từng thấy màn biểu diễn của tôi." Ai quy định cá mắm không thể bước vào giới giải trí.

Kỷ Nhạc Bình tuyệt tình đánh gãy lời: "Khiếm tốn, toàn bộ trường có bao nhiêu người chưa từng xem cậu biểu diễn."
A, lần trước hiện trường lật xe, vốn dĩ ban đầu không phải do tôi mà
Kỉ Nhạc Bình chưa từng gặp qua người A nào đối với O lạnh lùng như thế, chẳng nhẽ mị lực của Thích Ánh lớn đến nổi choáng cả đầu?
Nếu như đem Thích Ánh và Cố Vi đứng cùng nhau, so sánh khập khiễng quá, chênh lệch cũng quá lớn.

"Cậu đối với Thích Ánh đúng là chân ái." Đều mù quáng đến mất đi năng lực phán đoán.

"Tôi cùng cậu ta dã không còn quan hệ." Vinh Kinh cảm thấy ù ù cạc cạc,không hiểu tại sao phải nhắc đến bạn trai cũ làm gì.

Cho dù là mỗi người đi một ngả, chính chủ trước đây đã từng làm những chuyện kia, thì vẫn in sâu tong tư tưởng của các bạn cùng lớp.

Vinh Kinh có đôi khi thật muốn đem chính chủ ra ngoài, rồi giáo dục một tý rằng tuyển vọ thì không thể chỉ dựa vào khuôn mặt, như anh, nhất định sẽ không dựa vào ngoại hình.

"Mặc dù nhiều người, nhưng nếu như Cố Hi nhìn trúng, có thể phân được một vai chính? Có phải hay không rất có giá trị?"
Vì để cổ vũ nhân vật Alpha đầu gỗ này, Kỷ Nhạc Bình còn nói thêm.

Vinh Kinh: "..." Cậu thấy tôi sẽ tin à.

Vinh Kinh đi theo Kỉ Nhạc Bình, một bên hướng đoàn người vừa nói xin lỗi, bởi vì bọn họ đi muộn, vừa đi lên phía trước thấy mấy hàng đầu đã được sắp xếp, nên hấp dẫn một số ít sự chú ý.

Trên sân khấu trước mắt vẫn chưa có người, ánh đèn được điều khiển bởi bộ phận ánh sáng của Học viện Điện ảnh, ánh sáng vừa đẹp vừa mỹ lệ.

Trên sân khấu, người chủ trì đang cầm micro giới thiệu các tác phẩm nổi tiếng trong quá khứ của hai minh tinh, màn hình LED đằng sau cũng đang chiếu hình ảnh.

Bọn họ đến gần hàng thứ ba, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Vinh Kinh nhìn thấy một số sinh viên của khoa diễn xuất, hiển nhiên là những người này đã tốt nghiệp cố ý đến đây để xem buổi diễn thuyết, hơn nữa còn đến từ rất sớm.

Vinh Kinh nghĩ Kỷ Nhạc Bình đã từng nói qua, bộ phim tiếp theo của Cố Hi đang tuyển người thử vai, mọi người đến để tạo cho mình cơ hội.

Vinh Kinh rất quen thuộc với kiểu hệ sinh thái này.

Chỉ bằng cách nắm bắt mọi cơ hội để lội ngược dòng, anh mới có khả năng được lựa chọn.

Một nhóm bạn cùng lớp chảo hỏi Kỷ Nhạc Bình, Kỷ Nhạc Bình hỏi: "Tại sao hôm nay lại nhiều người vậy?" Điều này cũng quá khoa trương rồi, giờ này đúng ra đang là giờ học,

Nữ sinh ngồi hàng đầu tiên: "Tình cờ ngày hôm nay Cố Hi đang tham gia ghi hình Một ngày của ngôi sao, cậu hiểu chưa~"
Bọn họ ngồi hàng thứ ba, hàng đầu tiên đúng là không thể chiếm được vị trí, Vinh Kinh vừa nhìn sang, quả nhiên đã thấy mấy người cầm máy chụp hình, phỏng đoán còn có thợ chụp ảnh đi theo Cố Hi.

"Không hổ danh là Cố Hi, chỉ có những chương trình tạp kỹ nổi tiếng mới mời được cậy ấy." Kỷ Nhạc Bình bày tỏ sự hiẻu biết của mình rằng nếu có thể xuất hiện trong những chương trình tạp kỹ như vậy, điều đó còn quan trọng hơn với việc lên lớp nhiều.

Những người còn lại lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của Vinh Kinh sau lưng Kỷ Nhạc Bình, có mấy nữ sinh xấu hổ nói: "Cậu cũng ở đây à"
"Nghe nói cậu và Thích Ánh đã chia tay, có thật không?"
"Thích Ánh dường như có hẹn trước, cậu ta ở trên diễn đàn nói cậu đã gửi CV hơn 100 nơi, nhưng không có đoàn phim nào chấp nhận?"
"Không thể nào, thảm quá vậy." Nữ sinh vừa nhận ra mình nói mấy lời này có chút quá đáng, liền che miệng lại.

Đây là sự thực, Vinh Kinh cũng không có gì để phản bác.

Chính chủ là người rất cố chấp, đúng là đã từng làm qua chuyện này, hơn nữa không phải rải 100 tờ, mà là hơn 300 tờ.

Chính chủ luôn muốn nỗ lực khắc phục chứng sợ hãi khi đứng trước ống kính, những năm này thật sự không hiệu quả lắm, chẳng qua hắn muốn đi lên từ vai quần chúng hoặc là thế thân để từ từ thích ứng, nhưng cũng không có đoàn phim nào muốn cho hắn cơ hội này.

Vai quần chúng và thế thân quan trọng nhất là ngoại hình bình thường, mà mặt của chính chủ quá ăn ảnh, hơn nữa thanh danh của bản thân về chứng sợ hãi không biến mất, hiện tại thị trường không thiếu diễn viên nỗ lực có thể đáp ứng điều kiện này, đoàn phim cũng không muốn lãng phí thời gian.

Mấy người sinh viên có người đồng tình, có người xem thường, có người phản cảm, phần lớn họ đều phớt lờ anh, Vinh Kinh lạc lõng giữa đám đông.

Nam sinh giúp Kỷ Nhạc Bình giữ chỗ cũng nhỏ giọng nói: "Cậu làm sao lại mang cậu ta theo cùng?"
Kỷ Nhạc Bình trước đầy ngồi bên cạnh cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng hôm nay cùng Vinh Kinh bắt tên dâm tặc.

Sau đó phát hiện anh là người tốt, trong lòng có chút buồn bực: "Tại sao không thể dẫn theo, chuyện đó trôi qua bao nhiêu năm rồi.

Đây đâu phải là làm chuyện thương thiên hại lý gì?"
Kỷ Nhạc Bình cố tình tăng âm lượng để một số người cùng học cũng nghe được, tạm thời làm dịu đi mấy lời bàn tán.

Mặc dùng Vinh Kinh thường không quan tâm xung quanh, nhưng không có nghĩa anh không nhận ra là chính chủ không được hoan ngênh, đã như vậy ạnh không cần ép buộc mình ở chỗ này.

Lúc này, điện thoại Vinh để trong túi rung lên một chút, Vinh Kinh nhìn xuống là Thích Ảnh gọi đến.

Từ lúc chính chủ quen với Thích Ảnh, cậu ta chưa từng chủ động gọi điện.

Nhưng anh cũng vừa hay muốn rút lui, nói với Kỷ Nhạc Bình: "Vẫn còn nhiều người đang đứng, hay là để vị trí này cho người cần đi."
"Xuỵt, Cố Hi đến! Vì cậu ấy đến, nên tôi muốn cậu ở đây." Nói xong, đem Vinh Kinh nhấn lại vào ghế.

Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, Cố Hi bước đến trước khán đài, tầm mắt Vinh Kinh không tự chủ nhìn sang, tim đập loạn một nhụp.

Đây là một người mà khi xuất hiện, liền sẽ làm cho người khác cảm thán.

Vượt qua ranh giới giới tính, Vinh Kinh không thể tìm ra khuyết điểm ngay cả khi anh nhìn bằng con mắt phê phán nhất.

Tuy nhiên Vinh Kinh cũng chỉ sửng sốt vài giây rồi hoàn hồn lại.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh vì Cố Hi đến, sau đó nhưungx trnag pháo tay nhiệt liệt vang lên.

Thật không thích hợp để rời đi vào lúc này.

Vinh Kinh cẩn thận quan sát một lúc, tỏng lòng có chút bực bội, nhìn thấy Cố Hi bằng xương bằng thịt, anh vẫn không có cảm giác quen thuộc.

Hả?
Sao anh có cảm giác là cậu ta đang nhìn mình?
Ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi dời đi như bị điện giật, một luồng điện nhẹ truyền đến tứ chi.

Khi Vinh Kinh nhìn lại, Cố Hi đã sớm nhìn về phía trước và vẫy tay theo hướng đèn, gây ra một cơn sốt nhỏ.

Quả nhiên là nhìn lầm rồi.

Sau khi nghiêm túc lắng nghe, Vinh Kinh phát hiện Cố Hi có điều sâu xa trong lời nói, cậu nói một chút việc thú vị về quay phim và sự lý giải về chuyện tốt nghiệp.


Co phải vừa rồi cậy ta lại liếc mắt nhìn mình không?
Tuy rằng rất ngắn, nhưng xác thực tầm mắt của bọn họ có giao lưu.

Vinh Kinh nhìn xung quanh, đều là trai xinh gái đẹp, đầy đủ sáu giới tính, đặc biết liếc qua chung số lượng AO trong giới giải trí là nhiều nhất.

Nghĩ đến Kỷ Nhạc Bình nói qua bộ phim điện ảnh tiếp theo Cố Hi có quyền chọn vai, như vậy đối với những sinh viên đnag có mặt ở đây mà nói thì đây đúng là thời cơ tốt để xuất hiện.

Trên đời này, đúch thị là đã phát sinh ảo giác, cậu ta đang nhìn mình.

Nghĩ nhiều là bệnh, phải trị.

Trên người hắn không có gì đặc biệt, khán đài nhiều người như vậy.

Làm sao có thể thu hút được sự chú ý của Cố Hi.

Nghĩ như vậy, Vinh Kinh bình tĩnh trở lại.

Bài phát biểu của Cố Hi sắp kết thúc.

Bây giờ là đến phần giải đáp thắc mắc của sinh viên.

Lúc này, Vinh Kinh nhìn vào điện thoại di động mà mình quên không nghe, mới phát hiện Thích Ánh đã gọi hai cuộc gọi nhỡ.

Chậc, Vinh Kinh mày thật có tiền đồ
Đêm người O trong mộng của chính chủ cự tuyệt nhiều lần như vậy.

Muốn mình nghe điện thoại sao? Thôi quên đi, đã chia tay rồi thì tốt nhất không nên dính líu quá nhiều.

Câu hỏi đầu tiên đề cập đến bộ phim 365 ngày của Lothal của Cố Hi, phim mới ra mắt chưa được bao lâu thì ngoài tên Cố Hi ra Vinh Kinh cũng có ấn tượng với bộ phim này nên đã chú ý lắng nghe.

Nữ sinh nói: "Thành thật mà nói, khi mới bước chân vào rạp chiếu phim, em thấy không có nhiều hy vọng.

Em chỉ muốn tăng doanh thu bán vé cho Cố Hi thôi."
Có vẻ như vì sợ nói ra sự thật làm cho Cố Hi tức giận, nữ sinh cẩn thận nhìn Cố Hi và phát hiện cậu đang nở nụ cười ôn hòa với mình.

Nữ sinh bất giác đỏ mặt.

Ai cũng biết Cố Hi vừa hát vừa nhảy cực tốt, không ngờ kĩ năng diễn xuất của cậu lại có thể vượt qua ngoài dự tính.

Rõ ràng nữ sinh là fan của Cố Hi, khi cô nói như thế không ít người tán thành.

"Nhưng anh lại cho em quá nhiều bất ngờ.

Em đã khóc khi ra khỏi rạp chiếu phim, sau khi xem phim vài ngày, tâm trạng vẫn chưa bình phục hẳn.

Em có xem những điểm nổi bật và tìm hiểu quá trình quay bộ phim phát hiện ra nhiều vết thương của anh là thật, không phải do do trang điểm và hậu kỳ.

Đoạn phim này được quay ở noi có nhiệt độ âm hơn 30 độ 0.

Lúc đó, chân anh bị đông cứng và tím tái sau đó còn có thông tin truyền ra là hai chân do quay phim thì bị tê cóng nặng.

Nằm viện một thời gian, không có thiết bị hoặc người cái gì hỗ trợ cho anh sao? Anh không sợ mình không đóng phim được nữa sao? "
Không phải ai cũng sẽ hiểu câu chuyện đằng sau việc quay phim, tất cả mọi người có mặt tại đây đều biết Cố Hi tốn bao nhiêu tâm huyết để hoàn thành bộ phim như vậy.

"Tất nhiên sau này nghĩ lại tôi rất sợ.

Các bạn không biết rằng khi tôi đang ở trong phòng bệnh, nhìn đôi chân bị treo lên luôn cảm thấy có phải Lưu đạo diện lừa tôi vỗ béo rồi xong đem làm thịt hay không." Cố Hi dí dỏm đáp lại một câu.


Cậu rõ ràng biết cách điều chỉnh bầo không khí, làm ra vẻ sôi động, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc, "Nhưng khi tôi quay, tôi không thể nghĩ ra nhiều như vậy.

Có một cảnh mà tôi đang kéo em gái mình đi trong tuyết, cảnh đó là bởi vì do bộ phận đạo cụ tính toán sai, trúc lâu cùng bánh xe mấy lần trượt ra, mà vị bạn nhỏ khi đó cùng tôi hợp tác môi đã xanh lên, còn không một lời oán than.

Khi đó tôi là người lớn có tư cách gì mà than phiển? Chỉ biết cố gắng vượt qua tình cảnh đó càng sớm càng tốt."
Dù chỉ nói vài câu, nhưng mọi người có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong giọng điệu của Cố Hi.

Vinh Kinh rõ ràng cảm thấy Alpha xung quanh mình đang phấn khích thêm vài phần.

Cố Hi sinh ra đã kiêu ngạo và lạnh lùng.

Vẻ ngoài nghiêm túc như vậy mà tỏa sáng rực rỡ, có thể khơi dậy khát vọng chinh phục nguyên thủy nhất của Alpha.

Sau khi nghe xong những gì mình muốn, Vinh Kinh lại ở trong trạng thái chờ đợi.

Kỷ Nhạc Bình bên cạnh Vinh Kinh cuối cùng cảm thấy không quá lo lắng, lập tức giơ tay lên, ánh mắt Cố Hi khẽ nhúc nhích nhìn qua.

Có lẽ bởi vì vấn đề hồi nãy quá nặng nề, Kỷ Nhạc Bình hỏi một câu mà mọi người trong phòng đều muốn biết: "Ví dụ nếu chung tôi muốn hợp tác với anh, thì anh có từ chối sinh viên không?"
"Tất nhiên là không.

Tiếp đó sẽ có buổi thử vai cho một bộ phim, hoan nghênh mọi người tham gia." Cố Hi nháy mắt một cái, trong ánh mắt như tỏa ra ánh sáng lung linh làm người ta tim đập thình thịch.

Giống như người này luôn mang theo pheromone theo ngay cả khi trên người cậu không bị rò rỉ pheromone.

Cho dù là Vinh Kinh cũng sẽ không tự chủ được đem tầm mắt đặt ở trên thân thể chói mắt này, sau đó lại ngây người.

Ngay khi câu nói này phát ra, bầu không khí trong nháy mắt trở nên sôi động,ý của Cố Hi nghĩa là ai cũng có cơ hội! Rpx ràng đây là một ngôi sao giàu kinh nghiệm, có thể kiểm soát nhiệm điệu chính mình.

"Người tiếp theo." Cố Hi mỉm cười và chỉ sang người khác.

Đó là một Alpha, thân hình cao lớn cường tráng, câu hỏi đặt ra cũng không mấy thân thiện: "Cố Hi, bạn có xì hơi không?"
Mọi người trong khán phòng xôn xao, tuy rằng câu hỏi không mấy lịch sử nhưng mà nhiều người cũng thắc mắc người thanh nhã như Cố Hi có nhu cầu sinh lý thế này không?
Cố Hi cười cười, sau đó diễn đạt biểu tình kìm nén: "Khi có người, tôi sẽ nhịn."
Dưới khán đài, sinh viên không khỏi suy nghĩ, có người ở cùng nhẫn nhịn thì là lễ phép, lúc không có ai thì giải thoát bản thân?
Cố Hi đúng là ngay thẳng, bên ngoài sang chảnh, khác hẳng với những người xuề xòa bên ngoài.

Rõ ràng, Cố Hi đều ứng phó rất tốt với những lời ác ý, giải quyết một cách chân thực và nhẹ nhàng.

Cố Hi liếc chỗ nhìn của Tuân Gia Thụy, thấy y bên kia mỉm cười đắc ý.

Ngón tay Cố Hi trên micro khẽ siết lại.

"Được rồi, người cuối cùng." Cố Hi nhìn xung quanh những người đang giơ tay, mỉm cưởi chỉ về một hướng: "Rồi, nam sinh đang mặc áo T shirt phía trước."
Vinh Kinh sững sờ, cho đến khi Kỷ Nhạc Bình đẩy anh một chút, anh mới nhận ra khán giả đang tập trung vào mình.

Vinh Kinh nhìn từ trên xuống dưới, hả?
Tôi sao, tôi không giơ tay.

Có phải Cố Hi nhìn lầm hay là do cơ thể đang phản bội ý muốn mình?
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh luôn cảm thấy Cố Hi đang nhìn mình chăm chú.

Vinh Kinh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn của Cố Hi, thần sai quỷ bảo hỏi một câu: "Cậu đói không?"
Thực tế anh đột ngột bị goi, vẫn chưa hoàn hồn.

Cố Hi có chút kinh ngạc: "?"
Vinh Kinh: "Ý của tôi là cậu có muốn đi ăn sáng trước hay không?"
Anh không có điều gì để hỏi, thời gian phát biểu không còn nhiều lắm, nếu thân thể đã không tốt thì sao phải cứng rắng chống đỡ.

Khi Cố Hi bước vào hội trường, Vinh Kinh phát hiện Cố Hi uốn cong cơ thể một cách không tự nhiên vài lần rồi đứng thẳng.

Cậu che bụng mấy lần trong lúc đang phát biểu, bởi vì bục phát biểu che chắn nên động tác này không thấy quá rõ ràng.

Không phải là không ăn sáng, mà là cậu đai bụng, diễn viên lăn lộn cả ngày đêm thì đây là chuyện thường.

Vinh Kinh chỉ tùy tiện hỏi một câu.

Cố Hi vẫn luôn ưu nhã thong dong, nghe xong nháy mắt thần sắc ngừng lại.

Thậm chí kinh ngạ, Cố Hi rất tốt trong việc qurn lý biểu cảm, sơ xuất rất ít
Dĩ nhiên, cậu nhanh chong khôi phục vẻ mặt ban đầu.


Thanh âm của anh...!
Thật sự thâm âm này dường như giống với người kia hơn.

Tuyệt đối không phải bởi vì cậu cảm thấy Tuân Gia Thụy có chút đáng khinh.

Cố Hi không hề trả lời, cậu im lặng một lúc lâu.

Nhà trường nhận ra tình trạng của Cố Hi có chút không ổn, thật sự có hơi đói và chóng mặt, ra hiệu cho Tuân Gia Thụy thay anh.

Tuân Gia THụy đi đến sân khấy cầm micro và mỉm cười với Vinh Kinh: "Vị bạn học này là muốn mời Cố Hi đi ăn cơm phải không, mà Cố Hi vẫn chưa hứa với tôi, bạn có thể xếp hàng một chút."
Lời nói của Tuân Gia Thụy một lần nữa làm sôi động bầu không khí, Cố Hi cũng lui về hậu trường.

Chỉ là cậu không nghỉ ngơi, nhà trường cử người đến hỏi cậu xem có phải chưa ăn sáng hay không, có cần đi mua cho cậu một phần không.

Người chủ trì chương trình liên tục xin lỗi, tưởng rằng Cố Hi chắc chắn đã ăn sáng, đâu biết được cậu vẫn đang đói.

Cố Hi nói mình trước vẫn không ăn sáng.

Sau đó liền nói sẽ đếm căn tin của trường ăn là được rồi, đã lâu không ăn, cảm thấy rất nhớ mùi vị ở đó.

Cố Hi luôn có một tính tình kì lạ, phải làm tốt mọi việc mới có tâm trạng ăn cơm, nếu làm không tốt thà đói còn hơn.

Rất nhanh bữa sáng liền đưa tới, Cố Hi kì thức có chút hơi đói, nhưng vẫn từ từ nhấp nhám bánh trứng rán, vừa liếc nhìn chiếc vòng da mà cậu chụp trên điện thoại
Kì thực tôi cũng không muốn tìm cậu, nhưng mà làm sao đây, cậu càng trốn, tôi càng muốn tìm cho ra, nhìn xem rốt cục cậu là loại người gì.

Bên Này Vinh Kinh bị hét lên, lại bị hỏi sao lại hỏi một câu khó hiểu như vậy.

Vốn là chuyện không có gì, chỉ là một tình tiết nhỏ, lúc này Tuân Gia Thụy cố tình nói một câu: "Hy vọng các bạn sẽ hỏi những câu hỏi liên quan đến chuyên môn trong phần hỏi đáp sau.

Đây cũng là vì tương lai của các bạn."
Tuân Gia Thụy vừa nghe Vinh Kinh mở miệng nói chuyện càng không thoải mái, hắn nghĩ ở đây rất nhiều người đều chú ý đến điểm này.

Hắn mạo hiểm để hoàn thành phẫu thuật có xác suất lớn như vậy.

Cuối cùng âm thanh lại giống với sinh viên Học viện Điện ảnh.

Hơn nữa thanh âm của đối phương nghe nguyên bản hơn, êm dịu và hay hơn.

Tư Mật Đạt được xưng là có thể làm giọng nói tự nhiên nhất, nhưng những gì làm ra cùng với giọng tự nhiên quả nhiên giống như rãnh trời.

Những lời này đã khơi dậy sự tức giận của những bạn học có vấn đề cần thảo luận mà không có cơ hội, tiếng bàn tán xôn xao vang lên bên tai Vinh Kinh.

"Giọng nói của cậu ta và Tuân tiền bối thật giống, cố ý bắt chước sao?"
"Cậu ta không muốn hỏi vậy tại sao lại giơ tay."
"Chẳng lẽ muốn lấy lòng mọi người?"
"Có lẽ muốn thể hiện bản thân trước mặt Cố Hi, nhưng không nghĩ tới Cố Hi không thèm để ý đến hắn."
"Cố Hi làm sao có khả năng xem trọng người này."Đây là người ngưỡng mộ Thích Ánh.

Sau khi ngấu nghiếm món bánh, Cố Hi chạm vào cái bụng không còn đau thắt của mình và quay trở lại cuối sân khấu.

Vì sự xuât hiện của cậu, khiến cho khu vực khán giả náo nhiệt trở lại.

Cố Hi vẫy vẫy tay với các bạn học, liếc sang hướng của Vinh Kinh, thấy người kia hoàn toàn không để ý xung quanh, chứ đừng nói quan tâm đến sự tồn tại của cậu.

Khi Cố HI phát hiện ra người xung quanh mình, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào Vinh Kinh.

Cố Hi tìm một nhân viên công tác nói vài câu vào tai.

Nhân viên công tác đi đến hàng thứ ba, nói với người gần họ: "Cố Hi nhờ tôi chuyển lời tới cậu, bữa sáng quả thực bận quá nên quên mất, cảm ơn cậu."
Cho đến khi người đến bên cạnh mình, Vinh Kinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, thấy Cố Hi đang nhìn về phía mình gật đầu.

Kỷ Nhạc Bình hiếu kỳ: "Cậu làm sao phát hiện được?"
Vinh Kinh: "Đoán."
Mọi người vểnh tai lắng nghe: "..."
Bọn họ cũng muốn đoán, muốn được Cố Hi chú y! Cái thằng nhóc vô liêm sỉ tâm cơ boy này!
Kỷ Nhạc Bình nhìn mấy khuôn mặt vừa mỉa mai Vinh Kinh, Alpha lộ ra vẻ mặt đặc sắc: "Cậu xem sắc mặt của bọn họ này ha ha ha ha ha, khuôn mặt muốn đánh người!"
Cố Hi nhìn Tuân Gia Thụy một chút, lại nhìn về phía Vinh Kinh.

Thật buồn khi thấy cả hai người này đều mặc áo thun đen, phong cách giống nhau đến chín mươi, các người muốn tôi chết à!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.