Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 107



Edit by Mặc Hàm

Nếu ta không thể, thì người cũng không.

Một khi ta để cho thân thể này chết đi, ngươi trở về có  tác dụng gì, chỉ là cô hồn dã quỷ mà thôi.

Trong đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng lòng như vậy, là ý thức lưu lại trong thân thể. 

Vinh Kinh lui nhanh vài bước, ký ức trở về, bản sao đi tìm Ngô Hàm Thích, nhưng Ngô Hàm Thích ở nguyên tác chính là người đứng xem, đối với vai chính thụ cũng không  quá để ý, huống chi những người khác. Có lẽ có thể làm cho Ngô Hàm Thích để ý, chỉ có Ngô Phất Dục, thân là huyết thống thôi.

Niềm tin đã mất hết, tính toán nhảy biển tự chấm dứt, như vậy,  cơ hồ tuyệt đường trở về của Vinh Kinh

Đây là ván cược cuối cùng với Thần.

Giam cầm không thời hạn, ba năm là ranh giới, nếu như trong ba năm, hai điều kiện kia vẫn như cũ phá tan không được, có nghĩa là anh không có khả năng trở về.

Khi ngày càng có nhiều người chấp nhận bản sao, tự nhiên sẽ quên luôn anh. Một khi bị lãng quên, làm thế nào có thể lật ngược tình thế.

Lần này, đã trôi qua bao lâu?

Vinh Kinh có chút hoảng hốt, luôn có loại cảm giác cách ly  với thế giới, nhìn điện thoại di động, thời gian hiển thị là nửa năm sau.

Vinh Kinh nhìn tiếng sấm chớp nhoáng ở cuối mặt biển, anh đến đây còn có chút không chân thật, cứ như vậy mà thắng rồi sao?

Sau khi bình tĩnh lại, lấy lại tinh thần, men theo con đường cũ trở lại xe.

Vinh Kinh ngồi ở ghế lái, nhìn con đường đen kịt, nhớ tới hình ảnh, cơ thể bản sao cư nhiên sau khi anh rời đi, liền làm ra loại chuyện này với Cố Hi.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Hi, đúng như anh dự đoán, nửa năm nay Cố Hi lại cùng bản sao như người xa lạ, thậm chí bởi vì bản  sao quấy rầy không thôi, lần này không chỉ là WeChat, ngay cả điện thoại cũng bị khóa luôn.

Vinh Kinh lại gọi cho Mặc Điểm, đầu kia truyền đến giọng nói khẩn trương như muốn khóc của Mặc Điềm, tựa hồ là xảy ra chuyện gì.

Bởi vì nửa năm nay, Cố Hi luôn bị bản sao liên tục nhắn tin và gọi điền quấy rối, Mặc Điểm ấp úng cúp điện thoại, lại gọi qua liền gọi  không  được. Rất tốt, ngay cả Mặc Điềm cũng muốn block anh luôn.

Vinh Kinh còn nhớ rõ linh hồn chấn động trong hỗn độn, anh phảng phất cảm giác được nguy hiểm của Cố Hi, khát vọng trong lòng cơ hồ sắp phá tan ra.

Vinh Kinh nói chuyện với vệ sĩ được phái cho Cố Hi, bên kia thủy chung không ai  nghe máy, tình huống này quá không bình thường. 

Đang lúc Vinh Kinh lo lắng, chuông điện thoại vang lên trong bóng đêm, là Ngô Phất Dục.

Sau khi Vinh Kinh kết nối, Ngô Phất Dục nói ra: “Cố Hi…”

Ngô Phất Dục còn chưa nói xong, thao tác, vừa rồi hắn đang  nói chuyện với  Cố Hi, bỗng nhiên bị gián đoạn, lại gọi đầu kia cũng không có người nghe máy. Hắn lo lắng Cố Hi không phải xảy ra chuyện gì, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Cố Hi quả thật khiến người ta muốn phạm tội, đột nhiên không liên lạc được có cảm giác kì lạ.

Không thể sốt ruột được, liền theo bản năng gọi điện thoại cho Vinh Kinh, bỗng nhiên nghĩ đến đây chính là hàng giả, tức giận muốn lập tức cúp điện thoại.

“Chờ, Ngô Phất Dục, Cố Hi làm sao vậy?”

“Không liên quan đến mi, mi cút đi đâu thì đi đi, đừng hòng biết hắn ở nơi nào!

“…” Vinh Kinh trầm mặc vài giây, “Tôi trở về.”

“Chậc, mi nói lại liền lui  tới, có chứng cớ gì?” Ngô Phất Dục căn bản không tin.

Vinh Kinh muốn lập tức đi tìm người, nào có thời gian tám nhảm với hắn, nhưng Ngô Phất Dục hình như biết chút gì đó, Vinh Kinh nhẫn nại nói: “Cậu hỏi tôi mấy câu,  tôi trả lời được thì nói cho tôi biết”

Ngô Phất Dục cảm thấy  không quá đáng tin, hàng giả kia hình như biết rất nhiều, không chắc chắn, thôi kệ, hỏi rồi nói sau.

“Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở đâu?”

“Trung tâm Mã Nhã, cửa toilet VIP.”

“Tôi bắt đầu đặt biệt danh cho cậu là gì?”

“Godzilla?” Đây là Chu Hưởng có lần nói với anh. 

Ngô Phất Dục lại liên tục hỏi hai câu, cuối cùng mới  hỏ  được trọng điểm.

“Cậu có thích tôi không?”

“Không.”

Ặc ặc

Ngô Phất Dục hăng hái, những câu hỏi phía trước đều là mồi thôi, vì làm tê liệt hàng giả, câu này mới là câu hắn muốn hỏi.

Ngô Phất Dục: “Nếu tôi đáp ứng làm người bên ngoài của cậu, để Cố Hi làm lớn. ”

“…… Cút.” Vinh Kinh không do dự.

“Đệt mợ!!!!”

Thật sự, cái này là thật, chỉ có cái này mới  gọn gàng lưu loát ghét bỏ tui như vậy, còn có thể mắng tui đến mức nội thương luôn.

Lãnh khốc đến cực điểm cự tuyệt, thật sự là đã lâu không gặp, đây mới  là alpha khiến hắn nhiệt huyết sôi trào!

Cuối cùng anh cũng quay lại!

Ngô Phất Dục ở đầu dây bên kia cất tiếng gào thét, thiếu chút nữa đem màng nhĩ Vinh Kinh nổ tung.

“Đừng nói tục.” Vinh Kinh bịt lỗ tai.

“Cây, trồng cây.” Thanh âm Ngô Phất Dục lập tức nhẹ hơn vài độ, nhỏ giọng phản bác.

“Vừa rồi cậu nói Cố Hi làm sao vậy?”

Ngô Phất Dục lập tức đem tình huống vừa rồi gặp phải  nói ra, Vinh Kinh kết hợp không liên lạc được với vệ sĩ, ý thức được, nhất định là đã xảy ra chuyện gì. 

“Cậu có cách nào liên lạc với bộ phận quản lý giao thông, điều ra khỏi mặt đường để giám sát không?” Nhớ rõ phương diện nhân mạch này của Ngô gia là không ai địch lại.

“Có thể là có thể, nhưng mà thật sự có chuyện à?”

“Tôi không biết, mà thà tin là có.”

Vinh Kinh lại lập tức kiểm tra app, mở vòng cổ truy tìm, phát hiện Cố Hi quả nhiên đã tắt chức năng định vị.

Anh lại lập tức liên lạc với Tạ Lăng, nói đại khái tình huống, đối với Vinh Kinh thật giả Tạ Lăng ở trong điện thoại tạm thời không có thời gian phân biệt, nhưng em dâu xảy ra chuyện,  hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. 

Vinh Kinh lại gọi điện thoại cho Chu Du đã bị sa thải rất lâu,  khả năng phân tích và theo dõi của Chu Du tuyệt đối có một không hai.

Chu Du vẫn đặt chuông điện thoại của Vinh Kinh thành chuông đặc thù, khi anh đang ngủ say trên giường nghe thấy tiếng chuông, đột nhiên mở mắt ra, đặt Omega đang ngủ say trong ngực ở bên cạnh, nhận điện thoại: “Vinh tổng, cậu có gì cần dặn dò.”

Vinh Kinh: “…”

Thời gian có  chút gấp gáp, bản sao lúc ấy làm quá tàn nhẫn, anh không biết chắc Chu Du có đồng ý trở về hỗ trợ hay không?

Vinh Kinh hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh có muốn quay lại  không?” Không thì anh có điều kiện gì, tôi…”

Không đợi Vinh Kinh nói xong, Chu Du lập tức bức bách không kịp trả lời: “Được!” Anh đã chờ thời khắc này rất lâu.

Chu Du cúp điện thoại, khóe miệng bình thường đều căng thẳng, nhếch lên nụ cười thật lớn.  

Anh nhanh nhẹn đứng dậy, mở tủ quần áo ra, lấy ra  bộ ba đồ kinh điển đã chuẩn bị từ lâu, Quản Hồng Dật tỉnh lại, vừa mới ăn  thịt thiên nga đã mơ ước từ lâu, đang hồi  tưởng lại, lại thấy ông xã vừa mới bắt được, sau khi cấp trên cũ nói chuyện điện thoại, liền lập tức chạy tới chiến trường.

“Bây giờ phải đi?”

“Ừm, rất gấp.”

Không phải, rốt cuộc trong lòng anh có ai?

Tại sao đối tượng thầm mến trước đây của tôi, một cuộc gọi điện thoại, có thể gọi anh đi luôn, rốt cuộc trong lòng anh có tôi không?

Quản Hồng Dật mang theo vị chua hỏi: “Gấp thế nào?”

Chu Du: “Hình như không thấy cậu Cố”

Quản Hồng Dật giống như một con thỏ xù lông, lập tức nhảy dựng lên: “Chờ tôi, tôi cũng đi!”

Ngô gia.

Trên đầu gối Ngô Hàm Thích đắp một tấm chăn, tóc bạc trắng đã hoàn toàn bạc, nếu như không  nhìn kỹ, hắn giống như không có hô hấp. 

Hắn thủy chung chờ đợi, thời gian chờ đợi quá dài, ngay cả hắn cũng nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

Đột nhiên, trận hình mãnh liệt  rung động, trong đầu thuộc về màu đỏ Bug địa phương, bỗng nhiên nở rộ rực rỡ  quang mang, từ màu đỏ chuyển thành an toàn- màu bạc.

Ngực Ngô Hàm Thích chợt đau nhức, toàn thân co rút kịch liệt, từ trên xe lăn ngã xuống.

Sự tiêu vong của thiên đạo cũ, Ngô Hàm Thích bị ràng buộc với nó cũng chịu đựng  thống khổ khó có thể tưởng tượng được.

Quản gia lập tức mở cửa tiến vào, nhìn Ngô Hàm Thích ngã xuống đưa lên,  không  nhúc nhích, hắn run rẩy tay, để ở dưới mũi Ngô Hàm Thích thử một lần, cơ hồ sắp không còn hô hấp.

Quản gia lau nước mắt trên mặt, lập tức gọi xe cứu thương.

Lại không phát hiện, khóe miệng Ngô Hàm Thích lại lộ ra nụ cười.

Bạn nhỏ, cháu lại thắng rồi.

*

Sau khi Cố Hi bị đánh thuốc mê, còn lưu lại một chút thần trí, cậu có thể cảm giác được mình bị ai  đó chuyển đến chỗ ngồi nào đó, còn thắt dây an toàn, là ở trong xe? Hắn đưa cậu đi đâu vậy?

Cậu muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện mình ngay cả khí lực há miệng cũng không có, cả người đều nặng trịch. 

Có một đoạn đói thoại,  âm thanh truyền đến, ngay gần cậu.

“Tôi chỉ làm vé này, anh phải cam đoan không phải tiết lộ ra ngoài, nhà tôi trên có người già, dưới có trẻ nhỏ đó!”

“Yên tâm, lần cuối cùng, lần này, còn có mấy lần trước cảm ơn anh đã quan tâm.”

Thanh âm này, khi người nọ mở miệng,  Cố Hi liền nhớ tới là ai, là người quen. Người lái xe đã xin nghỉ phép trong một thời gian dài, nhưng đã làm việc với cậu trong nhiều  năm.  

Cố Hi lúc này đặc biệt hy vọng năng lực đọc tâm đã sớm logout của cậu lại lên mạng, có lẽ không tránh được  Kỷ Quýnh Giới, nhưng có thể tránh được những nguy hiểm bên người.

Nói xong, Kỷ Quýnh Giới lấy ra một con dao, đâm thẳng vào ngực tài xế.

Ai cũng không nghĩ tới, Kỷ Quýnh Giới đã phát điên đến mức ngay cả người  giúp hắn cũng phải giải quyết.  

Hắn không có ý tưởng gì khác, chỉ muốn kéo thêm người cùng chết mà thôi.

Cố Hi nghe được thanh âm dao xuyên thịt, lại không nhúc nhích được.

Kỷ Quýnh Giới không để ý như vậy, giống như đã đến đường cùng, khiến Cố Hi có  dự cảm không  tốt.  

Cố Hi bị bóng tối bao trùm, cũng không biết qua bao lâu, cậu cảm giác mình giống như có chút sức lực.

Cậu khó khăn mở mắt ra, mi mắt run rẩy chớp chớp, nhìn thấy xe đã lên cao, Cố Hi nhìn về phía  Kỷ Quýnh Giới đã lâm vào điên cuồng bên cạnh, khàn khàn mở miệng: “Anh điên rồi…”

Cậu nâng bàn tay mềm nhũn vô lực lên, nắm lấy sợi dây chuyền  trên cổ,  ấn nút bật nguồn phía trên,  trong tuyệt vọng tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng

Kỷ Quýnh Giới khẽ cười, thấy Cố Hi tỉnh cũng không hoảng, trên mặt lộ ra thần sắc mê say: “Tôi điên rồi, tôi muốn em theo tôi, đời này chúng ta sẽ chết cùng nhau, cũng phải hợp thành một thể.”

“Anh muốn làm cái gì…”

Cố Hi trơ mắt nhìn hắn đạp chân ga, xe chuyển hướng, phá vỡ vòng bảo hộ, chạy về phía mặt sông.

Đùng!

Chiếc xe va chạm với mặt sông, truyền đến một tiếng nổ vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.