Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 22





"Lên đây đi, tiễn cậu một đoạn đường."
Câu nói hời hợt, thái độ người đến rất tùy ý.

Đồng tử Cố Hi hơi co lại.

Hắn nhận ra mình?
Hoặc là...cố ý lừa mình?
Ngô Hàm Thích là người rất biết cách nói chuyện, Cố Hi chú ý đến câu nói kia không có chủ ngữ.

Tâm tình Cố Hi tràn đầy khẩn trưởng, buộc mình mau chóng tỉnh táo lại phân tích.

Cậu đã từng cùng một tổ hiệu ứng đặc biệt quốc tế ở Nghê Hồng, là một trong những đội thiết kế tạo hình nhân vật tham gia A phàm á, tuy rằng cậu chỉ là đứng bên cạnh phụ trợ, nhưng học được một số kỹ năng thật sự.

Ngay cả một ngày nào đó, muốn thay đổi một chút đường nét trên gương mặt, cũng không quá khó, nhưung phần lớn không cần thiết.

Hôm nay bởi vì thời gian có hạn, cậu trang điểm hơi qua loa.

Nhưng dù có qua loa đến đâu người bình thường cũng không nhận ra được.

Vinh Kinh cũng nghi ngờ do đứng gần quan sát kỹ, Cố Hi để ý đến cảnh vật xung quanh, tổi lửa tắt đèn, phía dưới đường núi vẫn là cánh rừng rộng, chỉ có ánh đèn đường rải rác phát ra ánh sáng mờ ảo.

Trong hoàn cảnh tối tăm này, làm sao Ngô Hàm Thích có thể nhìn ra cậu?
"Cảm ơn, tôi tự mình đi là được." Trong chớp mắt, Cố Hi quyết định đánh cược một lần, cược rằng đối phương không nhận ra mình.

"Nơi này cách xa thành phố, cậu đi một mình thì tới khi nào tới." Ngô Hàm Thích gật đầu, chỉ khuyên một câu.

Thắng cược.

Cố Hi thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay vừa nãy toát mồ hôi lạnh, may là không đánh mà khai.

Cũng không biết có phải Ngô Hàm Thích có ý nói vậy không, thiếu chút nữa bị lừa.

Ngô Hàm Thích cũng không thích miễn cưỡng người khác, rất quý ông.

Nghĩ cho đến cùng, một tài phiệt như vậy mỗi ngày người người đều tình nguyện muốn quỳ xuống trước mặt hắn, hắn không nhất thiết phải ép buộc ai.

"Tự mình đi đoạn đường này, có thể rèn luyện sức khỏe." Cố Hi cười vẫn từ chối như trước.

Cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, nếu nhìn kỹ, cơ thể Cố Hi hơi run lên.

Thấy xe của đối phương không rời đi, luôn ở phía sau chậm rãi đi theo mình, tim lần nữa lại đập mạnh.

Cố Hi không khỏi thắc mắc tại sao con đường núi này lại dài như vậy.

Lúc này, cậu đặc biệt hi vọng hôm nay khả năng đọc ý nghĩ người khác của mình login, không ai biết cậu có khả năng đọc tâm người khác, chỉ là loại khả năng này cũng giống như thời kỳ phát tình của cậu, rất không ổn địnH, không hề báo trước mà tự động logout.

Vài năm trước, cậu bị người ta bắt cóc vào biệt thự, cố gắng hết sức để bảo vệ sự trong trắng của mình.

Dùng phương thức đốt cháy dây thừng đề trốn chạy khỏi biệt thự, đang trên đường chạy chốn thì Ngô Hàm Thích cứu cậu, cũng là Ngô Hàm Thích tạo áp lưc đem tin tức cậu bị trói đè xuống, còn người điên kia thì vào nhà thương điên.

Trước sau Ngô Hàm Thích luôn ở thời điểm quan trọng giúp cậu ba lần, theo lý thuyết cậu cần phải cảm kích, nhưng cấu chỉ mang cảm kích chứ không muốn tới gần.

Vì sao lại trùng hợp như vậy, nếu cậu khó khăn thì người này liền xuất hiện.


Khi đó năng lực đọc tâm của cậu không logout, cậu tập trung tinh thần để đọc suy nghĩ của Ngô Hàm Thích.

Nhưng thử vài lần, đều thất bại.

Không có, người này không có suy nghĩ.

Đây là hạng người gì, chuyện gì cũng không nghĩ.

Đây không phải là người, là thần hoặc là....ma.

Ước chừng nhìn ra ố Hi đang căng thẳng, Ngô Hàm Thích cũng không kiên trì.

"Cậu đi cũng chú ý an toàn, hiện tại Beta ra ngoài cửa cũng rất nguy hiểm."
Tựa như chỉ là một người qua đường, nhìn thấy cậu một mình mà đi trên đường núi, có lòng tốt muốn giúp mà thôi.

Nếu không cảm kích, thì không cần dây dưa, vô cùng hào sảng.

Nhìn xe của Ngô Hàm Thích rời đi, Cố Hi tinh thần chẳng thẳng mới chậm rãi buông lỏng.

Đi thật rồi, có phải cậu đã hiểu lầm không?
Thật ra, Ngô Hàm Thích không làm gì xấu với cậu, nhưng bởi vì không thể đọc được suy nghĩ, cậu vẫn luôn hoài nghi đối phương, có vẻ hơi quá đáng?
Ngô Hàm Thích không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hi hóa trang, mấy lần trước đã thấy cậu ở một số bữa tiệc tại Sở giao dịch trước đây.

Hắn có nguyên tắc rất cao, đối với người thân của mình trung thành và cố chấp.

Đây là loài lan nhỏ bé không bao giờ chịu thỏa hiệp cho dù người khác có đàn áp thế nào, chỉ có cách chậm rãi chăm bón, cẩn thận che chở mới nở ra bông hoa đẹp nhất.

Nhìn vào kính chiếu hậu, Cố Hi vẫn đứng tại chỗ bộ dạng xoắn xuýt, sau đó lấy điện thoại nhìn điểm đỏ càng ngày càng xa.

Nở một nụ cười nhạt, cất điện thoại vào túi.

Khi Tạ Lăng đến bãi đậu xe, liền nhin thấy con chó lớn ngơ ngáo đang nằm nhoài trên cửa xe, sủa như muốn nói mở cửa.

Tạ Lăng nhớ trước đây con Labrador nhìn thấy em mình đều là đi vòng, mặt tròi mọc đằng tây à?
Gọi người hầu đem chó ngốc đi, mở cửa ra tiến vào trong xe liền thấy em nhà mình nắm nhoài cạnh chỗ tài xế.

"Tránh ra, sợ cái gì." Tạ Lăng vừa giận vừa cười em mình đang sợ hãi trốn bên trong.

"Hôm nay không uống thuốc chống di ứng." Vinh Kinh bất đắc dĩ nõi, ở thế giới của hắn, theo bạn bè nói, giống như thế giới động vật, đa số đều không phải do anh có ý mua, đều là nhặt trên đường, sau đó nhất định phải theo anh về nhà.

Sau khi trở về nhà, nhất định không chịu đi.

Người nhà anh luôn cười hắn, toàn nhặt những thứ kỳ quái về nhà.

Chu Hưởng tự giác ngồi ghế sau, để không gian cho đôi anh em đã xa cách rất lâu.

Vinh Kinh nhìn Tạ Lăng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện chihs chủ ở thế giới này đã chết rồi, nếu như anh trở về thế giới cũ, thân thể này sẽ trong nháy mắt tim sẽ ngừng đập, Tạ Lăng có phải mất đi em mình hay không.

"Anh, nếu em chết...." Kỳ thực vừa rồi anh nhớ lại cốt truyện, Vinh Kinh không tìm thấy trí nhớ của chính chủ ở chỗ nào, tất cả từ đầu đến cuối đều là người A qua đường.

Tạ Lăng đột nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt bất động, nhìn trân trân.

Vinh Kinh lập tức ngậm miệng: "Không, không có gì."
Tạ Lăng cau mày, lái xe ra ngoài một lúc mới nói: "Sau đừng nói mấy chuyện xui xẻo như vậy, anh không muốn nghe."
Vinh Kinh nhìn thấy Tạ Lăng khóe miệng bỗng nhiên mím chặt, chậm rãi gật đầu: "Được."

Tiệc ruôuwj ngày hôm nay từ đầu đến cuối, ngay cảnh mẹ của chính chủ còn chưa chào hỏi, càng không nhìn ra sự khác nhau giữa anh và chính chủ, anh lúc đầu lo lắng quá mức nhìn có chút buồn cười.

Vinh Kinh không nghĩ tới, ngược lại trong trí nhớ Tạ Lăng là người vốn không thân thiết lại quan tâm hơn.

Con người đúng la sinh vật không thể nhìn vẻ bề ngoài.

Khi họ đã xuống núi, Vinh Kinh nhìn thấy một bóng người cô độc đang đi đến trạm xe buýt dưới chân núi.

Hình như là người phục vụ đã hợp tác ăn ý với anh, mà Tạ Lăng nhanh chóng rẽ đi, Vinh Kinh không để ý kỹ.

Từ khi Cố Hi quyết định xin nghỉ phép, điện thoại cậu liên bị oanh tạc bởi những cuộc gọi điên cuồng từ người đại diện.

Cố Hi vừa tiếp điện thoại đã nghe thấy lời chửi rủa của đối phương: "Cậu điên rồi sao, chẳng qua chỉ là thời kì phát tình, lên mặt làm gì, có Omega nào mà không phải đi làm, cậu coi mình là đại thiếu gia, muốn gì là chúng tôi phải nghe theo sao/"
"Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi, chỉ một tuần." Cố Hi đè lại nhịp tim đang đập mạnh của mình, tính toán đã hơn 60 tiếng không ngủ.

Cậu lấy bên người gói thuốc coenzyme q10 từ trong túi ra lấy một viên, uống ngụm nước rồi nuốt xuống.

"Vẫn là một tuần, một ngày cũng không được, Cậu phải xem phía nhà đầu từ có muốn cho mình nghỉ hay không!"
"Tiền nợ lần trước của các người, tôi đã trả sạch." Một thời gian trước, người đại diện muốn cậu đi đến bữa tiệc của các đại gia.

Cậu từ chối, đối phương như mắc bệnh chó dại, cắn chặt cậu không tha.

Ngoài ra hợp đồng của cậu sắp hết hạn, bên kia còn nhân cơ hội rước cậu về rồi vắt kiệt chút giá trị cuối cùng.

"Đừng quên thỏa thuận lúc trước đã ký với chúng tôi, một khi cậu bỏ việc, phải bồi thường gấp 10 lần, thời gian trước cậu vừa mới mua nhà, tiền trả góp mỗi tháng đã trả đủ chưa? Còn nữa, cậu còn muốn cung cấp chi tiệu cho em trai mình học đại học ở nước M, học phí rất đắt!" Người đại diện Dương Kỳ cười lạnh, nhắm mình đang nắm 7 tấc đạo lý.

Hợp đồng của Cố Hi đã ký từ nhiều năm trước, lúc đó hoàn cảnh trong nhà khó khăn, em gái mất tích, cha nhảy lầu tự sát, mẹ đem hết tiền trong nhà bỏ đi, bỏ lại anh em ba người.

Với những khoản nợ khổng lồ trên lưng, cậu ký một hợp đồng cực kỳ bất công, công ty gần như lấy hết thù lao, người đại diện lấy hết một phần, cuối cùng chỉ đưa lại cho cậu chưa tới một phần mười số tiền.

"Hiểu không, cậu ngây thơ à? Nếu đã hiểu nhanh cút trở về.

Tôi bây giờ đang đợi cậu ở nhà, sáng sớm ngày mai tôi đưa cậu đến chỗ chụp hình tạp chí.

Đố là một đội đến từ nước D, mẹ kiếp, tôi trước tiên sẽ nói một chút yêu cầu."
Giọng nói của người đại diện vẫn còn vang vọng bên tai cậu, nhưng Cố Hi đã ngắt điện thoại và che đi trái tim đang đập của mình.

Sự suy yếu của cơ thể khiến cậu bộc phát.

Cậu đột nhiên muốn quên nó đi nhưng không đành lòng.

"Căn nhà đó không cần thiết, tôi sẽ bán nó, số tiền kia hẳn có thể bồi thường đủ thiệt hại giá trị hợp đồng." Ngôi nhà ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, càng ngày giá trị càng cao.

"Nếu như không đủ, vẫn có thể viết giấy nợ, nếu còn không chịu, vậy thì kiện đi."
Nói xong lời này, Cố Hi cúp điện thoại, chặn cuộc gọi của người đại diện.

Lúc này, xe bus chuyến tối đến, Cố Hi quẹt thẻ lên xe, ngồi xuống, không còn vẻ kiên cường như trong điện thoại, ánh mắt có chút mơ màng mà nhìn những cảnh sắc không ngừng lùi lại qua cửa.

Sương mù dày đặc tràn ngập rừng rậm, dường như có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.

*

Tạ Lăng còn muốn đi đến chỗ rẽ lưng chùng núi để tìm Tạ nhị thiếu gia Tạ Kỷ Thịnh, trước tiên đưa Vinh Kinh trở lại nhà của Tạ gia.

Tạ Lăng còn muốn đi lưng chừng núi khúc ngoặt tìm Tạ gia nhị thiếu Tạ Kỷ Thịnh, tưởng trước tiên đưa Vinh Kinh hồi Tạ gia chủ trạch.

Vinh Kinh đột nhiên nghĩ đến nhà mình, căn phòng toàn màu hồng nhạt của chính chủ, hơi sợ mà cự tuyệt: "Em muốn sống chỗ khác."
Tạ Lăng nghĩ đến em mình sẽ không tranh cãi với mình nữa, mấy năm trước đã xảy ra chuyện không vui như vậy, Tạ Lăng có chút lo lắng em mình chứng nào tật nấy: "Em có ý gì?" Chẳng lẽ lại muốn náo loạn trong nhà?
Năm đó chính chủ cùng mẹ đi đến Tạ gia, Tạ Lăng vẫn cho là em trai mới của mình là Omega, bởi vì thấy Hàn Liêm Mỹ yếu ớt như vây, theo bản năng cũng cho là em trai sẽ nhẹ nhàng, không nghĩ tới em trai là Alpha, hơi kinh ngạc mà phòng thì đã trang trí sắp xếp gọn gàng.

Hắn còn hỏi chính chủ có muốn sửa chữa lại hay không, chính chủ không trả lời, Tạ Lăng liền cho là đối phương thật sự thích màu hồng nhạt.

Tạ Lăng là ngừi có sao nói vậy, không hiểu tâm tư mềm yếu nhạy cảm của chính chủ, thật ra chính chủ không thích chút nào, chỉ là không dám nói ra ý kiến.

Vinh Kinh nói rằng anh và chính chủ giống nhau, vẫn thích nhũng màu sắc phù hơp với con trai hơn.

Tạ Lăng cũng hơi lúng túng, hắn trước đây đều thật sự nghĩ em trai mình rất nữ tính, hiểu lầm này luôn kéo dài đến bây giờ.

"Sau này cái gì không thích cứ việc nói thẳng, đừng để anh đoán."
Vinh Kinh gật đầu, nếu như hai anh em đã có thể nói chuyện nhiều hơn, thì sẽ tránh được rất nhiều hiểu lầm không cần thiết.

Tạ Lăng đưa Vinh Kinh đến khách sạn Tạ Lệ Nhĩ, để anh xuống rồi thò đầu ra: "Trong phòng của em để sửa sang lại lần nữa, khoảng thời gian này em trước tiên ở Tạ Lệ Nhĩ đi." Ở chỗ khác, hắn cũng không yên lòng.

Nói xong, hắn đưa cho Vinh Kinh cái thẻ đen và trực tiếp lái xe đi.

Hung hăng như vậy, đúng chất Tạ Lăng.

Vinh Kinh bước vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ, anh muốn mua một ít đồ ngọt, sau khi chính chủ bị Thích Ánh vứt bỏ, bắt đầu nghiện rượu và thuốc lá.

Nghiện rượu thì nên bỏ, vừa nãy trên xe đột nhiên nghiệt thuốc la, cuống họng anh có chút ngứa.

Chuẩn bị mua vài cây kẹo mút, từ từ cai thuốc.

Sau khi buóc ra, Vinh Kinh đứng đợi đèn đỏ trên vỉa hè.

Nhìn thấy đèn xanh, không nghĩ nhiều mà đi về phía trước.

Cho đến khi anh đi được vài bước, đột nhiên có một lực đạo ở phía sau đẩy anh ra, té trên mặt đất.

Ảo giác mù mịt kết thúc, Vinh Kinh nhìn thấy một chiếc xe nguy hiểm cách anh không xa, chỉ có vài centimet là muốn xông đến!
Tài xế lái xe chửi bới, nếu không phải có Alpha phía sau đẩy anh một cái, có khi anh vừa nãy bị đâm chết.

Vinh Kinh lại nhìn về đèn giao thông phía trước, nơi đó vẫn luôn là đèn đỏ, hiện tại vừa mới chuyển qua đèn xanh.

Không đúng, rõ ràng vừa nãy mình nhìn thấy đèn xanh.

Chuyện gì đang xảy ra.

Vinh Kinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu cảm ơn vị Alpha tốt bụng kìa rồi mới đến khách sạn.

Anh đang cầm thẻ đen VIP của khách sạn do Tạ Lăng đưa, có thể ở phòng tổng thống.

Vính Kinh đang đăng ký, người bên cạnh hỏi lễ tân có phòng tổng thống không, bởi vì chỉ còn một căn cuối cùng để Vinh Kinh ở.

Phòng thổng thống số lượng không nhiều, mấy ngày nay lại có vài sự kiện quan trọng, nên rất nhiều phòng đã được đặt.

Quầy lễ tân biểu thị rất tiếc, hỏi người này có thể đổi thành phòng thương gia hay không, thì có chút do dự.

Kỳ thực thì Vinh Kinh không quan tâm lắm đến chuyện ở phòng nào, kiếp trước người nhà vô cùng thương yêu anh khiến anh ít chủ động trong hầu hết các việc.

Nếu đề cho người khác, Tạ Lăng còn có thể kiếm nhiều hơn.

"Để cho anh đấy, tôi ở phòng bình thường là được rồi."
Người kia quay đầu nói cảm ơn, lập tức nhận ra Vinh Kinh: "A, Tạ tiểu thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt."
Vinh Kinh không quen biết đối phương, đối phương cũng không ngượng ngùng.


Bọn họ vừa nãy mới chỉ gặp nhau trong bữa tiệc, một người có thân phận như Vinh Kinh sẽ không nhớ đến một người nhỏ bé như vậy, cho nên đối phương lập tức giải thích: "Tôi là một trong những trợ lý của ngài Ngô Hàm Thích.

Ngày hôm này chủ tịch Ngô ngủ tại khách sạn này, bây giờ còn đang ở ngoài họp dự án chưa về, tôi đến đặt phòng trước,"
Cũng giống như Ngô Phất Dục sẽ đến Tạ gia để đặt khách sạn, gia đình nhà họ Ngô có khách sạn nhưng lại không chuyên nghiệp bằng Tạ gia.

Hai nhà vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp lâu dài, nếu Ngô Hàm Thích đến Bắc Kinh cũng sẽ đặt phòng ở Tạ gia, để biểu hiện sự thân hiện.

Vinh Kinh gật đầu, có thể nhường cho họ một chút, để Ngô gia nhà mấy người mất ít máu cũng tốt.

Anh chào hỏi đối phương rồi liền lên lầu, anh còn đang suy nghĩ đến ảo giác vừa nãy của ánh đèn giao thông, anh xác định mình nhìn thấy đèn xanh, thị lực của anh rất tốt.

Vinh Kinh không chú ý, giám đốc khách sạn cách đó không xa nhìn Vinh Kinh bước vào trong thang máy liền gọi điện thoại.

*
Cố Hi đã không về nhà, hiện tại người đại diện đang ở nhà chờ cậu.

Cậu rất nhớ người tỏng nhà, muốn có chút động lực.

Không nhin được gọi điện thoại quốc tế cho em trai, gọi xong mới nhớ em mình đang ở trong lớp, hiện tại bên nước M đang là buổi sáng.

Cố Hi quả nhiên nghe thấy đầu bên kia là là âm thanh đối thoại của tiếng Mỹ, còn có một số thuật ngữ chuyên sâu.

Đó là giọng giảng viên đang giảng bài.

Có Hi rất hiếm khi gọi điện, em trai lo lắng hỏi cậu xem có phải đã có chuyện gì không, em trai cậu luôn rất nhạy cảm.

Vẻ mặt đưa đám của Cố Hi lúc nãy lập tực thay đổi, mỉm cười: "Không có chuyện gì, anh giờ là đại minh tinh, bây giờ còn có sức ảnh hưởng, làm sao mà có chuyện gì được."
Cố Hi còn nói, nếu không đủ tiền thì nói, anh kiếm được rất nhiều.

Em trai cũng rất hiểu chuyện, nói có học bổng, ngược lại không muốn Cố Hi liều mạng kiếm tiền.

Bởi vì em trai vẫn còn trong lớp nên Cố Hi nhẹ giọng dặn dò vài câu liền cúp máy.

Cố Hi liền gọi điện thoại cho Quản Hồng Dật, Quản Hồng Dật lúc này đang ở phim trường, có một vài cảnh quay vào ban đêm phải gấp rút thực hiện, tiếng người xung quanh vô cùng ồn ào.

"Bên kia, đạo cụ không được đặt ở đó, đụng phải người ai sẽ chịu trách nhiệm!" Sau khi tức giận mắng, lại hỏi Cố Hi: "Làm sao vậy, muộn như vậy mới gọi điện thoại cho tôi, cậu bây giờ đang ở đâu?"
Cố Hi sửng sốt, chợt nhận ra được chuyện gì, lúc đầu định hỏi cuối cùng chuyển hướng, cười nói: "Về nhà sớm, muốn gọi điện thoại tâm sự thôi."
Bạn bè cũng có sự nghiệp và cuộc sống riêng của mình.

Vậy bên kia nguyện ý để cậu nghỉ phép à?
"Em thật sự không muốn, hắn ta vẫn không thể ép buộc em "
Hàn huyên vài câu, Cố Hi cúp điện thoại, nụ cười chậm rãi biến mất.

Cậu đúng trong gió đêm, nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, ánh đèn huỳnh quang không ngừng biến hóa, những ánh sáng đầy màu sắc chiếu từ màn hình trên các cao ốc, con đường tấp nập, khiến cậu trở nên thật nhỏ bé.

Đột nhiên, cậu cảm thấy ở nơi thành phố rộng lớn này, không có chỗ nào có thể làm cậu cảm thấy an tâm.

Cậu dường như chưa bao giờ có một nơi để gọi là nhà.

Cố Hi trừng mắt nhìn, đem sự nóng bỏng ở viền mắt ép xuống.

Đột nhiên, nhìn thấy bóng lưng của Vinh Kinh từ xa, Vinh không giống như người được vây quanh trong tiệc rượu ở Tạ gia, một mình bước vào Tạ Lệ Nhĩ.

Định thần lại cậu đã đến trước quầy lễ tân, Cố Hi kinh ngạc nhìn xung quanh, cậu làm sao cứ vậy mà bước vào.

Quầy lễ tân vẫn mỉm cười nhìn cậu không phản ứng: "Thưa ngài, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"
Lễ tân khong hề bởi vì cậu đang mặc quần áo bồi bàn mà xem thường, vẫn lịch sự như thường.

Đó cũng là lý do sau này khi khách sạn bị thu mua, có thể hoạt động bình thường lại.

Cố Hi do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ thấp xuống vành mũ: "...!Cho tôi một phòng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.