“Tiểu Vinh, lại đây.” Lưu Vũ vẫy vẫy tay với Vinh Kinh.
Sau đó Vinh Kinh liền nhìn thấy bên cạnh Lưu Vũ, có mấy omega đứng thành hàng ngang. Chưa kể, có một góc độ nào đó , thật đúng là có chút giống Cố Hi.
Nếu như chỉ là một vài cảnh quay xa, hoặc là mượn vị trí, và các thao tác hậu kì, khán giả thực sự không thể phân biệt được.
Có người đóng thế chính là dựa theo hình tượng của Cố Hi mà xây dựng, bọn họ sẽ quanh năm không chế thể hình của mình. Để đảm bảo vóc dáng gần như giống như nguyên bản, thỉnh thoảng cũng sẽ đi chỉnh ngũ quan, cố gắng gia tăng cơ hộ biểu hiện của mình.
Hầu hết bọn họ đều làm việc với đoàn làm phim, và phương diện này dự vào sự mô phỏng chuyên nghiệp để tạo nên.
Nghe nói Vinh Kinh là lần đầu tiên quay cảnh thân mật, lại nhìn đến điều kiện của Vinh Kinh, vừa đẹp trai vừa có ý vị. Bộ đồ tiểu thái giám xám xanh trên người anh, lại giông như hạc đứng giữa bầy gà, ôn nhã.
Có một omega cười hơi ngượng ngùng: “Thật ra tôi có nghiên cứu về kỹ thuật hôn, nếu anh không quen chúng ta có thể luyện tâp trước một chút.”
Lưu Vũ ho vài tiếng, để cho nhóm thế thân yên tĩnh một chút, đừng hấp tấp.
Hắn kéo qua Vinh Kinh, đi tới một bên.
Hắn biết Vinh Kinh kinh ngạc cái gì: “Có phải cảm thấy rất giống nhau hay không, có người chính là dựa vào ngũ quan của Hi đi chỉnh sửa, còn có ngay cả dáng người cũng động qua”
Vinh Kinh thu hồi sự ngạc nhiên, ngầm bày tỏ thái độ: “Nếu so sánh với bản thân vẫn có thể nhìn thấy sự khác biệt rõ ràng.” Quả thực khác nhau một trời một vực , có châu ngọc ở phía trước, sẽ không cảm thấy chỉnh sửa dễ nhìn,
Cố Hi có một loại khí tức xa cách, giống như tuyết ngẫu nhiên rơi xuống. Sau khi bay đến tận tim, hòa tan vào tận xương tủy, rất khó quên.
“Cái này thì không cách nào so sánh được,” Cái nào có thể so sánh với Cố Hi. Lưu Vũ khoát tay một cái, “Suy nghĩ thế nào, tổng cộng năm người, hai người bên trái, nghe đạo diễn khác nói quay phim giường chiếu phi thường tốt, có thể tự mình tìm cảm giác, tương đối chuyên nghiệp”
Mỗi một nghê đều có nhân tài, Vinh Kinh gật gật đầu: “Tôi biết rồi, đạo diễn Lưu chờ tôi lại điều chỉnh cảm xúc chút, sau đó sẽ cùng lựa với anh.”
Lưu Vũ vỗ vỗ vai chàng trai, đoán có lẽ là lần đầu tiên anh quay loại cảnh này, có chút lo lắng.
Lưu Vũ vừa quay đầu, liền nhìn thấy Cố Hi vẫy tay với hắn cách đó không xa, gióng như có lời muốn nói.
Vỗ đầu một cái, chỉ lo tìm người thế thân, quên không báo với bảo bối của họ một tiếng.
Cảm xúc Cố Hi dâng lên, thần càng thêm lạnh như băng.
Nhưng đối mặt với Lưu Vũ, vẫn tận lực khắc chế.
“Đạo diễn Lưu, cảnh 37, là cảnh của tôi và Vinh Kinh.”
“Đúng vậy, là như vậy, cảnh này, cậu không cần miễn cưỡng. Tôi phát hiện lúc trước khuyên cậu tự mình đóng có chút làm khó cậu. Lần trước chúng ta đến Vinichs, trợ lý cậu sau đó đều nói với tôi chứng dị ứng của cậu đã tái phát.” Lưu Vũ cảm khái nói: “Lần này diễn với Vinh Kinh, tình huống này của các cậu, tôi sợ cậu không chú ý sẽ ói ra. Đây không phải là làm lỡ việc quay phim sao, tôi nghĩ vẫn là nên để cho người thay thế thì hơn.”
Thế nào, tôi làm đạo diễn tận tâm chăm sóc hai người như vậy, có phải rất cảm động hay không.
Cố Hi xem như là Bá Nhạc của Lưu Vũ, hắn vẫn luôn cản kích Cố Hi. Sau khi tốt nghiệp khoa đạo diễn, hắn vẫn cố gắng làm phim điện ảnh, bán hết mấy căn nhà. Giống như lời đồn bên ngoài, hắn vì quay phim mà nợ nần chồng chất. (nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.)
Vợ của hắn cũng sống chung với hắn ở tầng hầm, hắn định sau khi hoàn thành bộ phim cuối cùng, liền đưa vợ về quê.
Khi đó Cố Hi đã biến mất mấy năm, trên Weibo còn có mấy lời kêu gọi, # Cố Hi hôm nay trở về sao# đủ thấy nhân khí của Cố Hi.
Bàn về danh tiếng, Cố Hi có chùm thế nào đi nữa, vẫn còn vượt qua đạo diễn không tên tuổi như hắn mấy con phố.
Lại không nghĩ tới, Cố Hi ngẫu nhiên một lần xem tác phẩm của hắn, đề nghị hợp tác quay phim. Khi đó, Lưu Vũ cảm thấy mình trúng giải độc đắc, trước đó hắn chưa bao giơ nghĩ mình có thể đi liên hoan phim, đứng trên sân khấu như vậy.
Cố Hi đỡ trán, để cho mình cố gắng hết sức bình tĩnh.
Không thể đánh, nói thế nào cũng là bạn cũ, bình tĩnh.
“Không cần thế thân, tôi đã nói lúc trước rồi, tôi tự mình quay.”
“A?”
“Tôi là diễn viên chuyên nghiệp, diễn cảnh tình cảm phù hợp logic thì sẽ diễn, không cần thiết phải tìm người đóng thế.” Cố Hi nghiêm túc nói.
“Hi Hi à, Hi Hi của tôi, cậu nói thật chứ?” Lưu Vũ thiếu chút nữa nhảy lên.
Đối với thái độ chuyên nghiệp của Cố Hi, có cảm giác nổi lên lòng tôn kính.
Cố Hi: “…”
Lăn, ai là của anh.
Đem cảnh hôn của tôi trực tiếp đưa cho người khác, tôi còn chưa tính sổ với nah.
Lưu Vũ hưng phấn chọc vào tay, nghĩ lát nữa sẽ quay như thế nào.
Lập tức đốc thúc nhân viên chuẩn bị nhanh một chút, cảnh này nhất định phải quay được cảm giác giằng co của hai nhân vật chính.
Vinh Kinh lúc này nhắm mắt lại, hồn nhiên hồi tưởng nội dung bộ phim.
Cố gắng nhập vai, để cho trạng thái của mình đến mức hôn ai mặt cũng sẽ không đổi sắc.
Cảnh diễn của nội dung bộ phim này kể về Thiệu Hòa dần đần được Hoàng đế coi trọng, làm giám khảo khoa cử lần này.
Nhưng phòng thư lại xuất hiện hiện tượng gian lận, Thiệu Hoa bị Hoàng đế phạt hối lỗi, cơ hồ cắt đứt con dường thăng tiến trước mắt.
Sau đó Thiệu Hoa mới nhận được tin tức xác thực từ trong tay thân tín của mình. Tất cả những chuyện này không phải là trùng hợp, mà là mưu kế của bạn tốt Liễu Ngọc Sênh ngày xưa.
Liễu Ngọc Sênh biết nhược điểm của Thiệu Hoa, cũng rõ ràng Thiệu Hoa vẫn luôn giấu tài, một khi Thiệu Hoa bắt đầu tranh đoạt ngôi vị, sẽ là đối thủ cạnh tranh của Tam hoàng tử.
Vì triệt đề đạp hắn ngã ngựa, đã thiết kế một vụ án gian lận, trong đó làm rối loạn kỉ cương, chính là mấy thí sinh ‘có tiền đồ’ của Liễu Ngọc Sênh đề cử cho Thiệu Hoa gần đây.
Lúc trước bị bạn tốt ngày xưa phản bội, Thiệu Hoa còn nhớ tình cũ, không nghĩ tới chút tình cũ này sẽ bị lợi dụng, thiếu chút nữa bị đóng đinh trên cột sỉ nhục vĩnh viễn, trở thành khoa cử bị khinh thường nhất.
Thiệu Hoa sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, đầu tiên là bị Hoàng đế ghét bỏ. Lại bị người từng tín nhiệm nhất lần nữa phản bội, đả kích liên tục. Một bước không gượng dậy nổi.
Sau khi phát hiện Đức phi ngày càng để ý đến nô tài Phó Khiên Minh, trong lòng giống như bị ngâm độc. Bởi vì hắn phát hiện mình không có đủ thủ đoạn để áp chế Phó Khiên Minh. Có thể đang ở cùng với Đức phi, Phó Khiên Minh trực tiếp phản bội.
Hắn làm sao dám tin một thái giám vốn đã quỷ kế đa đoan?
Loại bất an này, không ngừng tăng lên. Trong lúc say rượu, Thiệu Hoa gặp Phó Khiên Minh đến báo cáo, vì thế liền có đoạn diễn này.
Vinh Kinh đang tự hỏi cảnh này cần phải diễn như thế nào, cũng không phát hiện mấy người đóng thế kia đã được mời ra ngoài.
Chờ anh hoàn hồn, đã nhìn thấy Cố Hi đi tới.
Hai người ở bên ngoài vẫn biểu hiện xa lạ, cho nên chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Vinh Kinh cho rằng Cố Hi chỉ đến diễn cảnh trước, cũng không yên tâm.
Ánh mắt Cố Hi rơi xuống đôi môi màu nhạt của Vinh Kinh, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Vội vã rời đi, cậu lạnh mặt, đi vào toilet. Nhìn trong gương trang điểm, lại nhìn dáng người của mình, nhìn thế nào cũng hơn hẳn những người đóng thế kia, thoáng an tâm lại.
Cố Hi lấy ra kẹo bạc hà đã chuẩn bị từ mấy tuần trước, cắn một viên, để trong miệng ngậm qua một lần.
Để lên bàn tay mình vài cái, xác định mang theo hương vị tươi mát, mới hài lòng.
Hít sâu vài hơi, lại đi ra ngoài.
Cố Hi đi tới vị trí của mình, chuyên gia trang điểm chở đợi để trang điểm cho cậu.
Sau năm phút, hai diễn viên vào chỗ, Lưu Vũ hô vào loa một tiếng: “action!”
Chất lượng hình ảnh của bộ phim muốn tốt hơn, cảnh này là được thiết kế bởi các thầy giác trong tổ trang trí.
Xung quanh có vài chỗ ánh sáng nhạt màu, rừng trúc xa xa, trong gió phát ra tiếng xào xạc.
Sương mù quanh quẩn trong đó, màu xanh đậm đến màu xanh nhạt, trong ao phản chiếu ánh trăng. Trong đình viện những bông hoa nhỏ màu trắng không biết tên, đón gió khẽ run rẩy.
Thất hoàng tử Thiệu Hoa chỉ mặc một chiếc áo mỏng, phóng đãng không kiềm chế ngồi trên lan can chạm khắc hoa. Một chân uốn lượn, một chân hạ xuống, thần sắc suy sụp lại tùy ý.
Trong tay hắn cầm bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu chuyển động, rượu từ bên môi trượt xuống, tùy ý lại điên cuồng.
Trong hình ảnh thoải mái, đột nhiên xuất hiện một bàn tay to thon dài, đoạt lấy bầu rượu trong tay Thiệu Hoa. Thiệu Hoa khẽ mở mắt, nhìn thấy người tới hừ lạnh một tiếng: “Ta tưởng ngươi say ở ôn hương ngọc nhuyễn, nào còn nhớ rõ chủ tử như ta. ”
Phó Khiên Minh chưa bao giờ thấy Thiệu Hoa từ trước đến nay ngạo mạn như khổng tước, suy sụp như vậy, sau khi cầm bình rượu, thấp giọng nói: “Điện hạ, ngài uống nhiều rồi. ”
Thiệu Hoa a một tiếng, ngón tay lắc lắc: “Không, ta rất tỉnh táo. Thế nào, Đức phi đối với ngươi ôn nhu sao, lnữ nhân này cái khác không nói, ‘công phu’ từ trước đến nay đúng là tuyệt vời. ”
Phó Khiên Minh quả thực bị sự tùy ý của hắn làm kinh hãi, lùi lại một bước.
Phải biết rằng đi chỗ Đức phi là bọn họ âm thầm quyết định. Ai biết có tai vách mạch rừng, bình thường Phó Khiên Minh cũng rất cẩn thận.
Nào ngờ Thiệu Hoa bỗng nhiên liều mạng như vậy
Chính là lần này Phó Khiên Minh lại đây, cũng là mạo hiểm.
“Điện hạ nói thận trọng.”
Dưới hành lang, mấy chiếc đèn lồng đỏ đung đưa theo gió.
Thiệu Hoa nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa lộ ra mị hoặc kia, phảng phất như vô số ánh sao, đột nhiên dến gần Phó Khiên Minh.
Nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, nắm lấy cằm Phó Khiên Minh, tỉ mỉ qua sát một phen.
“Lớn lên như vậy, cũng khó trách, bình thường không ít lần thông đồng với người khác nhỉ.” Lời nói khinh bỉ kia, làm cho sắc mặt Phó Khiên Minh lạnh xuống.
Thiệu Hoa bình thường cũng sẽ không nói mấy câu như thế này. Phó Khiên Minh là một số ít mưu sĩ dưới trướng hắn có thể dùng được. Thái độ từ trước đến này vẫn là kính trọng.
Nhưng sau nhiều đả kích, hắn triệt để rơi vào trạng thái điên cuồng, bất an đem ác niệm phóng đại lên, đem ý nghĩ trong lòng tình cờ nói ra.
“Ngay từ đâu cho người đi cung Đức phi, còn từ chối mấy lần.”
“Hiện tại cảm giác được chỗ tốt của nữ o, các người lúc thường làm thế nào, dùng miệng sao? Ha ha ha, quên mất người cũng không có cái kia!”
Ngay từ đầu, Phó Khiên Minh cũng không phải thật lòng quy thuận, chỉ là dưới sự cân nhắc khắp nơi, không thể không tạm thời cúi đầu, vì Thiệu Hoa làm việc.
Phó Khiên Minh trong lòng không cảm thấy mình là nô tài, trong lòng ngạo mạn không thua kém với Thiệu Hoa.
Ống kính đẩy mạnh, quay cận cảnh.
Trong ánh sáng mông lung, Phó Khiên Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên thâm trầm mà nguy hiểm.
Giống như một con mãnh thú săn mồi trong bóng tối, mà lời của Thiệu Hoa, đem sự thú tính trong xương tủy thả ra ngoài.
Thiệu Hoa buông Phó Khiên Minh ra, nghiêng ngả đi về phái đình viện, nhìn từ bóng lưng, còn có chút tiêu sái phóng khoáng.
Âm thânh khinh bia kia còn quanh quẩn trên không trung: “Rốt cũng cũng từ dơ bẩn mà sinh ra, hạ tiện từ trong xương.”
Sau một khắc, một đôi tay cứng rắn, mạnh mẽ túm lấy Thiệu Hoa.
Trên không trung, trường bào màu bạc phiêu dật vẽ ra độ cong duyên dáng, Thiệu Hoa bị Phó Khiên Minh đẩy ngã trên tường, hai tay bị đặt ở phía trên, bị cả người Phó Khiên Minh dán vào.
Khí tức nóng bỏng, lại dính dính, đáy lòng phảng phất có dục vọng trồi lên, giương nanh múa vuốt chiếm lĩnh, kêu gào đem hoàng tử tự cao tự đại trước mắt đặt ở dưới thân.
Lúc này, bọn hắn là quan hệ hoàng tử và thuộc hạ lại xoay chuyển, nguyên bản là nô tài ở vị trí thắp làm chiếm quyền.
Cả người Phó Khiên Minh lộ ra một cỗ dục vọng khống chế cường hoành, khí tức hơi áp bách nhìn về phía người bị mình vây khốn. Người này luôn mang theo ngạo nghễ bễ nghễ của chúng sinh. Chỉ có vào giờ khắc này mới có thể nhìn ra một chút yếu ớt, chính là điểm yếu ớt này, làm cho Phó Khiên Minh muốn bóp nát, muốn đánh vỡ, đem con thú tuyệt mỹ này kéo vào phàm trần.
Phí Khiên Minh khẽ cười: “Có mấy lời, nôi tài nghe không rõ. Ngài lặp lại lần nữa?”
Bởi vì vừ rồi lôi kéo, trường sam vốn đã mỏng manh bị kéo ra khỏi.
Nửa đầu vai trắng nõn lộ ra. Trong ánh sáng ám sắc, cổ thon dài duyên dáng lộ ra bên ngoài, thần sắc Phó Khiên Minh tối sầm lại.
“Cút, cẩu nô tài kia, ai cho ngươi chạm vào ta!” Thiệu Hoa liều mạng giãy giụa, lại càng thêm lộn xộn.
Hoàng từ ngày thường tràn ngập màu sắc cấm dục, giờ phút này lại giống như là bị làm hỏng rồi.
Phó Khiên Minh vốn là đang tức giận, nghe vậy trong mắt mang theo một đóm lửa, đem tất cả mọi thứ bốc chay khắp nơi.
Hăn như bị ép buộc áp chế người khác, hơi ác ý tiến lại gần: “Vậy nếu như bị cẩu nô tài ta đây đụng vào, ngài có phải muốn lấy cái chết chứng minh mình trong sạch hay không?”
Thiệu Hoa rốt cục hoảng sợ, thân hình trắng nõn bởi vì phẫn nộ mà run rẩy.
Đáng sợ nhất là, khí lực của đối phương vì sao lớn như vậy, căn bản không giãy khỏi.
Ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi dám!”
Thái giám chết tiệt này, sao dám phạm thượng!
“Người xem ta, có dám hay không.”
Nói xong, Phó Khiên Minh mạnh mẽ cúi đầu.
Sau đó, ông quay lại dừng.
Vinh Kinh vẫn duy trì động tác, khí tức hung ác thối lui.
Có lẽ vừa nãy diễn quá mức kịch liệt, hô hấp của anh và Cố Hi đều rối loạn, anh có thể cảm giác được hơi thở Cố Hi hổn hển mang theo một mùi bạc hà ngọt ngào.
Rất dễ chịu, cũng rất mê hoặc.
Trong lúc đan xen, hai người đều không nhúc nhích, đang bình ổn lại tâm tình kịch liệt vừa rồi.
Vinh Kinh còn đang thấy kì lạ sao Lưu Vũ không kêu ngừng, chẳng lẽ thật sự muốn anh hôn?
Mà bất tri bất giác, các diễn viên khác đang đi tới xem, rõ ràng hai người này cũng không thân thiết, lại nhìn mà nóng hết cả lên.
Tại sao dừng lại, cậu định dừng lại làm gì!
Mau xé nát mặt nạ hoàng tử ngạo mạn này, hung hăng làm rối loạn hắn!
Thấy đạo diễn chậm chạp không gọi, Vinh Kinh chỉ buông Cố Hi ra đang thửo dốc.
Vinh Kinh nhìn qua, đạo diễn hận sắt không thành thép, cao giọng nói: “Không có thế thân, cảnh này tiếp tục! ”
Đứa nhỏ chết tiết này, chính là cảm thấy anh phát huy không tốt mới không hô. Vừa lúc thừa dịp rèn sắt lúc nóng, cũng không phá hỏng tâm tình của diễn viên. Nào ngờ diễn viên tự dừng lại.
Vinh Kinh này, tự chủ quá mức.
Còn chờ thế thân, ai cho cậu thế thân hả!
Tôi khong nhắc nhở cậu, chính là muốn cậu không khống chế được, diễn mới thật hơn!
Thông báo, có lẽ sẽ thiếu một chút mùi vị.
Giữa Thiệu Hoa và Phó Khiên Minh, chính là cảm giám vừa giống nưu đối định, lại nhịn không được tới gần, vừa là địch vừa là bạn, pheromone cùng với hormone giằng co!
Cùng với Đức phi mập mờ thì mục đích khác nhau, Phó Khiên Minh đối mặt với Thiệu Hoa, mưới là thế lực ngang nhau.
Vừa rồi cảm giác kia liền đặc biệt đúng chỗ, Lưu Vũ lại chiếu một lần nữa, càng thêm hài lòng.
“Tiếp tục?” Vinh Kinh không xác định lặp lại câu hỏi.
Sau đó lại nhìn một chút, ở hiện trường quay phim, cũng không nhìn thấy mấy vị đóng thế hồi nãy.
Chuyện lúc nào, đạo diễn Lưu, sao anh không báo trước cho tôi.
Cố Hi còn có chút chưa hoàn hồn từ tình cảnh vừa rồi, nghe vậy, nói một cách lạnh lùng: “Tôi hủy bỏ, bộ phim này tôi đã đạt ở trình độ tốt nhất rồi.”
Người này lẽ nào quên mất lúc đầu mình và cậu ta đã xác định sẽ có diễn cảnh hôn sao?
Vinh Kinh mím môi, cư nhiên hiếm khi trở nên trầm mặc.
Bầu không khí giữa hai người cũng có chút vi diệu.
Lưu Vũ lần nữa hỏi họ đã chuẩn bị xong chưa. Thừa dịp tâm tình hiện tại con đang tốt, thừa thế xông lên quay cho xong.
Lúc này, xung quanh có không ít người vây xem, vừa rồi còn trống, vừa nghe nói là Cố Hi tự mình diễn, tất cả đều chạy tới.
Cố Hi được xưng là vật cách điện với vai tình cảm, trăm năm khó gặp một cành này, ai mà không muốn nhìn thấy trước tiên!
Thật ra Lưu Vũ là hưng phấn nhất, không ai muốn làm tốt bộ phim này hơn hắn. Mấy diễn viên có kỹ năng diễn xuất không tệ. Đặc biệt là người mới Vinh Kinh này, thật làm cho người ta kinh ngạc. Hắn cũng nhịn không có yêu cầu cao hơn đối với bọn họ.
Lúc này nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nhìn hai người bên trong lại tới gần.
Cảnh hôn này chú ý là xung đột phản chế. Dưới bầu không khí vừa rồi, trong nháy mắt kích tình nổ tung, có thể đem cảm xúc của người chung quanh đều kích động.
Tất cả mọi người, kể cả Lưu Vũ đều cho rằng nụ hôn này rất dễ dàng, Cố Hi dưới ống kính quá đẹp, huống chi là Vinh Kinh gần Cố Hi như vậy, hẳn là nhìn kỹ hơn.
Nhưng suốt ba lần, Vinh Kinh đột nhiên dừng lại.
Vừa đúng lúc là muốn hôn, thì ngừng lại.
Hết lần này đến lần khác.
Sắc mặt Cố Hi có chút không tốt, tâm tình vốn đang thấp thỏm, giống như bị vặn thành một sợi dây thừng.
Nhảy nhót và mong đợi, dần dần bị thất vọng thay thế.
Quả nhiên là thế, cậu không hôn được nam o sao?
Vinh Kinh cũng cho rằng mình có thể hôn, đây chỉ là diễn, cũng không phải hiện thực.
Anh cho rằng sau khi mình nhập vai, có thể khắc phục chướng ngại tâm lý, chỉ khi trở thành Cố Hi, thì lại khác.
Môi Cố Hi rất đẹp, màu sắc mềm mại như cánh hoa, là hình môi khiến người ta rất muốn hôn.
Nhưng có lẽ nội tâm rõ ràng, Cố Hi dù xinh đẹp đến đâu cũng là đàn ông hàng thật giá thật, cảm giác chân thật với xung đột kịch tính này đến quá mức gấp gáp.
Cố Hi nhìn alpha trên người, ánh sáng trong mắt từng chút dập tắt.
Cố Hi không lộ ra cảm xúc chân thật, liền nở ra một nụ cười, an ủi: “Cái này có là gì, lần đầu cậu diễn tốt như vậy đã phi thường…A!”
Ngay trong nháy mắt, nam nhân kãnh túc đến bài xích rất nồng đậm kia, bỗng nhiên cử động.
Anh nâng khuôn mặt kinh ngạc của Cố Hi lên, nghiêng người xuống, chiêm lấy đối môi mà vố số người ao ước kia.