Có người từng có cảm giác như vậy không, tràn đẩy lửa giận xông thẳng lên đầu, vừa phẫn nộ lại bất lực.
Đem đá ở đó, thậm chí còn không quan tâm bất cứ điều gì.
Ngô Phất Dục chính là cố ý dùng lời nói tầng tầng lớp lớp tiến vào, dùng cách alpha tiêu chuẩn cố ý bôi nhọ cậu.
Hận không thể nghiền nát cậu, Ngô Phất Dục đang phá hủy sự tự tin của cậu, mới càng thuận tiện cho mục đích của mình.
Nhưng rõ ràng, những cảm xúc nhỏ đó giống như phân tử…muốn bóp nát từng cái.
Cố Hi nhanh chóng tìm một góc tường đạp vào, đùng đùng đùng, liên tục không ngừng.
Miệng lẩm bẩm: “Cậu mới bận, cậu mới bẩn! Cậu còn bẩn hơn gấp vạn lần so với tôi.”
Còn không biết mình có bao nhiêu bạn gái cũ, dưa chuột đều bị hỏng rồi! Còn nói tôi, tôi cho cậu nói!
Cố Phong bị cảm xúc này làm tỉnh lại, nhìn thấy hình ảnh trong trí nhớ: Hờ, còn nói tôi kích động~
Cố Hi: Cậu không nói, không ai bảo cậu câm!
Hung dữ quá!
Ghê thật!
Hiếm thấy nhân cách chủ cũng sẽ bị tức giận thành bộ dáng này, con cá kia nhìn tùy tiện lại không có đầu óc, gây chuyện cũng thật đúng điểm. Đau chỗ nào đâm chỗ đó.
Cố Hi đạp vài cái, ngược lại đạp vào chân mình, đau. Chán nản ngồi trên bậc thang.
Hô hấp của Cố Hi từ hơi dồn dập đến bình thản, nhìn bên chân nhéo một cái.
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy id người gọi phía trên, hiện ra hai chữ Vinh Kinh.
Một lát sau, trực tiếp bấn số mà mình cho là sẽ không gọi nữa.
Giọng nói của Ngô Hàm Thích từ đầu kia truyền đến: “Gặp khó khăn à?”
Câu nói này thỉnh thoảng rất quan tai, có chút giống Vinh Kinh. Chỉ là hơi giống, nhưng Cố Hi ngay từ đầu đã có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai người.
Không phải là khác nau, là hoàn toàn khác.
So sánh Vinh Kinh với bất cứ ai, đều không nên.
Cố Hi đem câu chuyện vừa rồi cải biên một chút, biến thành Ngô Phất Dục cầu mà không được, bị cậu không cẩn thận công kích, có thể bị thương nhẹ, nhưng nghỉ ngơi một thời gian thì có thể khỏi hẳn. Cũng biểu đạt cực kỳ áy náy, hy vọng có thể trả một phần tiền chữa bệnh.
“Một omega như cậu có thể làm tổn thương nó, nên xem xét không phải là câu, mà là nó.” Ngô Hàm Thích không cho là đúng: “Nó nên cảm thấy xấu hổ.”
Ở trong mắt Ngô Hàm Thích, thua ở bên ngoài, đó là do kỹ năng của con trai không bằng người ta.
Một a bị o đánh lén, lại còn đánh lèn thành công, mấy cái đặc huấn kia đều vô ích.
Tên gia hỏa không dùng được này, còn không biết xấu hổ mà la hét báo thù? Ngô Hàm Thích ngại mất mặt.
Cố Hi nhớ tới ngày mưa nhỏ liên miên kia, cậu dùng hai tay máu thịt be bét tháo còng tay ra, dùng ga giường để quấn vết thường, đập bể cửa kính, nhảy xuống từ lầu hai của biệt thự.
Chỉ còn có thể chạy thoát, cậu căn bản không quan tâm đến thương thế.
Cho tới bây giờ, mắt cá chân bị gãy xương, cứ đến những ngày mưa vẫn sẽ tái phát. Đau nhức kéo dài ăn sâu vào trong xương tủy, không ngừng nhắc nhở cậu đã trả qua bao nhiều ngày đêm hoảng sợ.
Lúc ấy cậu cố ý chạy trốn về phía nơi thưa người, cậu không biết đường của mình ở nơ nào, chỉ biết là phải đi không ngừng nghỉ. Đi tới nơi Chử Dương không tim được.
Cậu không dám đi về đường lớn, mục tiêu quá rõ ràng, còn chưa đi xa sẽ bị bắt trở về, cậu hướng vào rừng cây chạy.
Cũng không biết chạy bao lâu, thoát lực nằm xuống trên bùn đất.
Nước mưa thưa nhỏ giọt trên người, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một đôi giày da thủ công sáng bóng ở trong nước mưa, đi về phía mình, ôm cậu lên.
“Tìm được rồi.”
Cố Hi lúc đó, mất hết cả niềm tin.
Cậu liền ngất đi, chở khi tỉnh lại một lần nữa, thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Sau đó liền nhìn thấy ân nhân cứu mạng lớn nhất đời này của cậu, Ngô Hàm Thich.
Đã từng có một khoảnh khắc như vậy, Cố Hi vô cùng cảm kích Ngô Hàm Thích, khi đó cậu còn trẻ, tư tưởng vô cùng ngây thơ.
Lúc ấy, Ngô Hàm Thích vừa động viên, vừa ra mặt báo Chử gia làm giám định tâm thần cho Chử Dương.
Chờ sau khi giải quyết xong, Ngô Hàm Thích đưa một hợp đồng bao dưỡng.
Ngô Hàm Thích ngồi ở đầu giường, trên mặt bình thản, nói: “Cậu bất kể là dung mạo hay pheromone đều quá nguy hiểm. Thế giới này không cách nào bảo vệ cậu, mà tôi có thể, có lẽ cậu cần nó.”
Ngô Hàm Thích cho cậu ba ngày để suy nghĩ, vô luận từ góc độ nào mà nói, đều tiến thoái có chừng mực, đều có thể làm cho bất kì omega nào động tâm.
Sự tồn tại của Ngô Hàm Thích đã làm đảo lộn ấn tượng về beta của Cố Hi, đó là một beta cực kì ưu tú. Khí độ quanh thân có thể khiến bất kỳ giới tính nào thuần phục.
Cố Hi không đáp ứng.
Không thể đáp ứng, bất kể là a hay là b.
Cậu là cậu, bất luận là kẻ nào cũng đừng hòng để dấu ấn lên người cậu.
Cậu chỉ còn lại chút tôn nghiêm này.
Trên người Ngô Hàm Thích có quá nhiều điểm đáng ngờ, cậu cũng sẽ không tin.
“Tôi sẽ không tố cáo Chử Dương, xin ngài yên tâm, cũng hy vọng ngày nói với bọn họ, đừng quay lại quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Lúc đó. Cố Hi đã nói như vậy.
Ý nghĩa nông cạn kia chính là, anh cứu tôi, tôi cũng quyết dịnh không tố cao hăn. Xem như tôi trả giá, cho nên đừng hòng làm cho tôi cảm thấy mình nợ anh ân tình.
Ngô Hàm Thích thuổng thức phần bình tĩnh tự ái này của Cố Hi.
Chịu rất nhiều khó khăn, nhưng omega này không bao giừo đánh mất chính mình.
Phòng thay đồ của Vinh Kinh cách toilet không xa lắm, điểm quay phim này được đoàn làm phim bao trọn, xung quanh hầu như không có ai.
Anh gọi điện thoại cho Cố Hi không được, bởi vì Ngô Phất Dục ở trường quay, anh có chút lo lắng.
Cố Hi không nghe điện thoại, anh càng nôn nóng.
Nghe được tiếng la hét quen thuộc, dưới tình thế cấp bách, anh tuy tiện mặc quần áo rồi chạy tới.
Nhìn thấy Ngô Phất Dục nửa quỳ trên đất, cuộn mình, thầm nghĩ không ổn. Mắt thấy đã có nhân viên muốn chạy tới nơi này, Vinh Kinh kéo Ngô Phất Dục đang rên rỉ đau đớn, đưa hắn hắn tới phòng tạp vật bên cạnh. Ngô Phất Dục đau đớn chảy mổ hôi lạnh, lúc nào còn bận tâm ai đang kéo hắn, chỉ hô: “Mau, gọi bác sĩ cho ông đây!”
Phía trên không có phản ứng.
Ngô Phất Dục lúc này mới ngẩng đầu, phát hiện Vinh Kinh, nhất thời đau đớn cũng quên mất.
Thần sắc Vinh Kinh lạnh xuống, lạnh như một thanh đao, chính là loại đao muốn lấy mạng người kia.
Ngô Phất Dục phát hiện sát khí trong mắt Vinh Kinh, ý thức được không ổn. Nhưng chạy trốn đã không còn kịp, chỉ thấy Vinh Kinh nâng đầu gối lên một cước đá mạnh về phía bụng của Ngô Phất Dục
Đối với lực công kích của Vinh Kinh không thể rõ ràng hơn. Ngô Phất Dục biết lúc này nhất định phải nói gì đó để ngăn cản: “Cậu đủ rồi, Vinh Kinh!”
Vinh Kinh tiếp tục vung quyền, vừa đánh vừa liên tục hỏi: “Cậu làm gì cậu ta rồi?”
“Cậu bắt nạt cậu ta?”
“Sao cậu dám?”
Tôi hận không thể nâng người ta trong lòng bàn tay, cậu dựa vào cái gì mà khi dễ.
Chỉ bằng cậu là công trong nguyên tác sao?
“Tôi khinh, cái gì mà tôi làm gì cậu ta! Cậu xem tôi như thế này, ai bắt nạt ai?” Gặp phải Vinh Kinh, khí thế của ngô Phất Dục trong nháy mắt rớt xuống ba mười điểm.
Ánh mắt Vinh Kinh bị gì vậy, cái loại omega như Cố Hi căn bản không dễ bị bắt nạt như vậy.
Vinh Kinh nào chịu tin, bộ dáng này rõ ràng là khi dễ người khác.
“Bất quá là đá cậu một cước, cậu giả bộ cho ai xem?” Đau đến như vây, quá khoa trương.
Ánh mắt có chút khinh bỉ của Vinh Kinh khiến Ngô Phất Dục tức giận đến ngã ngửa: “Ai giả vở, rốt cuộc là ai giả vờ! Tôi đau thành như vậy, cậu còn vui sướng khi người gặp họa, cậu có phải là người hay không? Tôi còn giúp cậu mang những tên khốn bạo lực trước đây đến, thái độ này của cậu là sao?” Cậu có biết chân của Cố Hi lực đạo có bao nhiêu tàn nhẫn không, tuyệt đối là luyện qua!
Ngô Phất Dục hoàn toàn không còn tính kế trước mặt Cố Hi, trái tim tan nát, như thế nào mà thấy cậu ta tốt hơn.
Vinh Kinh thật sự không hiểu con cá này bán thuốc gì trong hồ lô: “Cậu giúp tôi làm gì?”
“Phí lời, đường nhiên là…” Muốn theo đuổi cậu!
Mẹ kiếp, lời này nói không được!
“Thôi, cậu lập tức gọi bác sĩ giúp tôi! Tôi muốn bác sĩ tư nhân!” Nơi này bị đá phải, quỷ mới đi bệnh viện, xấu hổ chết người.
Ngoài cửa xuất hiện tiếng hỏi thăm của những người khác, thoạt nhìn là nghe được tiếng thét chói tai vừa rồi.
Vinh Kinh trực tiếp lấy tay che miệng Ngô Phất Dục, sau đó uy hiếp nói: “Bác sĩ tư nhân có thể cho cậu, nhưng chuyện hôm nay…”
Tạ Lăng vì đảm bảo cho thân thể của em nhỏ nhà mình, ở tỏng đoàn phim đã sắp xếp một đội ngũ y tế. Trong đó bác sĩ điều trị chính là một trong những bác sĩ già đình của Tạ gia.
Ngô Phất Dục gầm nhẹ: “Thôi, quên đi, quên đi, tôi không so đo!”
Vinh Kinh có chút không tin: “Thật không so đo sao?”
Ngô Phất Dục sắp chảy máu, nhưng rõ ràng lúc này nhắm vào Cố Hi, chỉ có thể gây bất lợi cho mình.
Sau khi nhanh chóng tính toán được mất, Ngô Phất Dục không cam lòng nói: “Đúng!”
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Tiểu yêu tinh kia, chờ đấy!
Thịt Đường Tăng ai không muốn ăn, chỉ có mình cậu là có bảy hai phép thần thông à.
“Tôi nói cậu này, cậu đừng có che chở cậu ta như vậy.” Ngô Phất Dục thấy Vinh Kinh muốn rời đi, lại nói thêm một cậu, “Cậu ta còn nguy hiểm hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng!” Lúc nào bị ăn cũng không biết, Cố Hi kia nhìn thì thì hiền lành ngoan ngoãn, nói không chừng trong lòng còn ác hơn cả hắn.
Đáp lại hắn, là Vinh Kinh cười lạnh, hoàn toàn không tin.
Vinh Kinh tự nhận không ai hiểu Cố Hi hơn mình, ai bảo anh đã xem qua nguyên tác rồi chứ.
Cố Hi đơn thuần lại cứng cỏi, lúc đọc tiểu thuyết, Vinh Kinh rất thưởng thức, cho nên lúc phát hiện he (Happy ending) mới đặc biệt không thể tiếp nhận, nên không đọc.
Sau khi xuyên sách, càng lại không tự chủ được bị hấp dẫn, ai cũng gặp nguy hiểm, chỉ có Cố Hi là không thể.
Ngô Phất Dục phô trương khí thế tới đây, lại cong người vội vã rời đi, hoàn toàn không phù hợp với khí thế đại gia của hắn.
Nhưung lúc này, hắn cũng mặc kệ, lôi kéo bác sĩ gia đình của Tạ gia, liền trực tiếp lên xe thể thao bên ngoài, một đường điên cuồng về Tạ Lệ Nhĩ.
Thuận tiện nhắn tin cho Tạ Kỷ Thịnh: Cậu không về, thì bông hồng nhỏ của cậu sẽ rơi vào tay kẻ khác.
A, hắn đã đáp ứng không so đo, thì sẽ làm được.
Thế nhưng, không có nghĩa là hắn không làm gì, Cố Hi bị vô số người ngấp nghé, tùy tiện ném một quả bom cũng có thể nổ chết các ngươi
Để cho các ngươi liên hợp lại bắt nạt lão tử!
“Ngao, ngao ngao, gừ. Mau mau, cho tôi xem chút!” Ngô Phất Dục nước mắt lưng tròng, lôi kéo bác sĩ gia đình sờ xuống phía dưới.
Bác sĩ gia đình chỉ hầu hạ người bình thường, đối mặt với Ngô Phất Dục vừa vào phòng liền muốn cởi quần, chưa từng thấy qua.
Lương y như từ mẫu, làm cho hắn chỉ có thể một lời khó nói nhìn vết thường củ người ta, không hiểu sao cảm thấy omega đá hắn rất đẹp.
Chính là đá nhầm chỗ, nên đá vào đầu mới đúng.
Cố Hi bên này đã thổi đủ gió, gọi điện cho Vinh Kinh
Chuẩn bị khai báo chuyện mình vừa làm, tuy rằng gây ra phiền toái không lớn, nhưng đã giải quyết xong.
Lại nghe Vinh Kinh nói Ngô Phất Dục trong thời gin ngắn sẽ không đến đoàn làm phim, bảo cậu đừng sợ, nếu tên kia tìm tới, lập tức gọi điện thoại cho anh.
Đến bây giờ, Vinh Kinh vẫn chưa phát hiện ra mục tiêu thực sự của Ngô Phất Dục là ai?
Cố Hi vừa kinh ngạc vừa muốn cười, không biết nên nói sao với Vinh Kinh. Chỉ có thể nhịn cười, ừ một tiếng.
Không có ngoại lực ảnh hưởng, lần thứ hai trở về phương thức ở chung khác thường kia, hai người đều trầm mặc.
Cố Hi chủ động nói: “Bạn học của cậu sao rồi?”
Thật ra ấn tượng của Cố Hi đối với những bạn học của Vinh Kinh không tốt lắm, cậu đã xem qua diễn đàn. Nhưng người tên Lữ Tiến kia, nhìn trạng thái kia, làm cho Cố Hi nghĩ đến mình đã từng bị kích thích quá lớn.
“Không tốt lắm, tôi dự định dẫn cậu ta đến bác sĩ tâm lý khám một chút.”
“Buổi chiều cậu còn có vai, cũng đừng xin nghỉ. Tình cờ tôi có người quen, tôi sẽ dẫn cậu ta đi.” Cố Hi nhìn thấy tin nhắn thúc giục của bác sĩ tâm lý, cậu đã nhiều lận không đi trị liệu, thuốc cũng sắp hết. Đúng là nên đi một chuyến. Vị bác sĩ tâm lý này học cùng trường với em trai Cố Dược, được em trai giới thiệu cho cậu. Là người nghiêm khắc, rất biết giữ bí mật.
Mấy năm nay, Cố Hi cũng luôn đến chỗ anh khám bệnh, chỉ là từ sau khi gặp được Vinh Kinh, Cố Hi đã rất lâu không đi.
“Chuyện này làm phiền cậu vậy.” Trước mắt Vinh Kinh hơi mơ hồ, gần đây suốt đêm diễn, anh tưởng do mình ngủ không đủ.
“Không phiền, cũng là học đệ của tôi.” Dù sao vốn là muốn đi, không đi thì Quản Hồng Dật sẽ áp giải cậu đi.
Cố Hi tựa như một quả bóng bị áp lực, cùng chán ghét bản thân lấp đầy. Theo thời gian, càng ngày càng trống rỗng, lời của Ngô Phất Dục làm gia tăng áp lực tâm lý của cậu.
Nhưng cậu không muốn đem những cảm xúc tiêu cực truyền đến người khác. Cho tới giờ, trên Weibo cậu vẫn luôn tràn đầy sức sống, không ai biết cậu đã trải qua những gì.
Ở trước mặt Vinh Kinh, hình tượng của cậu tuy rằng còn lại không bao nhiêu, nhưng cậu vẫn hy vọng mình ở trong lòng Vinh Kinh, có thể tốt đẹp hơn chút.
Cố Hi sau khi quay xong phân cảnh hôm nay, liền hẹn với bác sĩ tâm lý Tiêu Minh, cùng Mặc Điềm đưa Lữ Tiến đi đến phòng khám.
Phòng khám có hơn mười bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong ngành, cùng nhay mở phòng khám này. Giống như một số bệnh viện nhỏ, cần phải đăng ký và chờ kêu tên, thoạt nhìn rất chính quy.
Bởi vì có hẹn trước, chờ bọn họ đi vào, Tiêu Minh trước tiên tiến hành kiểm tra đơn giản nhất cho Lữ Tiến.
Tiêu Minh tuổi trẻ tài cao, diện mạo anh tuấn, ở trong ngành rất nổi tiếng.
Bước đầu phán đoán Lữ Tiến mắc chứng sợ không gian tốt có thể còn có chút vấn đề khác, cũng vì Cố Hi, đề nghị một bác sĩ chuyên khoa khác am hiểu phương diện này.
Cố Hi không biết Lữ Tiến đã trải qua những gì, nhưng nghĩ đến những chuyện do Ngô Phất Dục gây ra, tâm tình càng thêm u ám.
Trong lòng cậu có chút nóng nảy, muốn làm cái gì đó, luôn rất bất an.
“Ngồi đi, lúc tôi đi công tác có gặp em trai Cố Dược của cậu, cậu ấy nhờ tôi mang cho cậu vài thứ, lát nữa cậu lấy về.”
Cố Hi gật gật đầu, nhìn thấy tin nhắn của Vinh Kinh, lập tức trả lời thời gian sẽ trở về.
“Hiện tại tôi không muốn truy cứu vì sao mấy lần cậu không tới, nhưng thuốc của cậu không thể ngừng, cậu muốn bệnh trầm cảm của mình nặng thêm sao?” Tiêu Minh rất dịu dàng, nhìn diện mạo là biết, bác sĩ tâm lý bình thường khi làm việ vô cùng nhu hòa săn sóc.
Nhưng tương tự như vậy, họ cũng rất quen với việc nhìn thấu lòng người.
Cố Hi cũng không phải cái gì cũng nói, ví dụ như sự tồn tại của Cố Phong, cậu sẽ không nói cho bất kỳ ai.
Tiêu Minh là học trưởng mà em trai sùng bái, xuất phát từ tín nhiệm, bản thân Cố Hi cũng vô cùng kính trọng anh.
Để xây dựng mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân phù hợp, cần phải làm việc trong một thời gian dài. Là một bệnh nhân, trước tiên anh phải thiết lập mối quan hệ tin tưởng cơ bản nhất với bác sĩ, không phải cái gì cũng bộc lộ. Một khi niềm tin sụp đổ, nó có thể làm bệnh nhận hoảng loạn hoặc gây tử vong cho bệnh nhân.
Cố Hi nhìn sắc trời bên ngoài, không biết đã tối sầm từ lúc nào. Giữa không trung mờ mịt khiến cậu có chút không muốn mở miệng nói chuyện.
Cậu ngồi xuống sô pha, có vẻ tái nhợt, càng yên tĩnh, làn da tráng nõn cnagf giống nhưu một chiếc ly lưu ly trong suốt.
“Thuốc vẫn còn, không dừng.” Cố Hi trầm thấp nói.
“Là tâm tình không tốt sao? Có thể nói với tôi không?” Giọng nói nhu hòa khiến Cố Hi dần bình tĩnh.
“Tôi cảm thấy mình rất tệ!” Cố Hi ôm đầu, chậm rãi nói.
Nói xong trạng thái gần đây của mình, nói về sự kiện hoa hồng, nói về những gì đã xảy ra trên máy bay, về những lời ác ý của alpha hôm nay.
Chỉ có Vinh Kinh, giấu không muốn nói, đó là bảo vật trân quý của cậu, không muốn bị người khác phát hiện.
Vì để Cố Hi dễ dàng thư giãn hơn, hai người đi tới phòng nghỉ bên cạnh, phòng nghỉ có một hình chiếu VR, chế độ 5D, khi tắt đèn, có thể cảm giác được mình đang ở trong đại dương, bên tai là tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng, âm thanh như vậy làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Tình trạng của bệnh nhân khác nhau và có thể chuyển đổi những cảnh tượng khác nhau bất cứ lúc nào.
Đây cũng là nơi Cố Hi thường xuyên tới, trước kia quá mức khẩn trương, hoặc là khi bệnh tình nặng thêm. Cậu đều sẽ được Tiêu Minh trợ giúp tiến hành nghỉ ngơi một lát.
Lúc vừa mới nằm xuống, muốn nhắm mắt lại, Cố Hi nghe được một thanh âm.
[Khi nào mới có thể cho cậu biết rằng, tôi yêu cậu, yêu cậu như điên.]
[Cậu có biết hay không, tôi là vì cậu mới ở lại trong nước]
[Mỹ nhân ngủ của tôi, cậu ngủ như vậy thì thật tốt, tôi muốn làm tất cả mọi thứ với cậu]
[Cố Hi, liếc mắt nhìn người đàn ông hèn mọn trước mặt này đi…]
Cố Hi chợt mở mắt ra, sởn tóc gáy nhìn người đàn ông tao nhã trước mắt.
Cậu muốn hỏi, bắt đầu từ khi nào.
Nhưng có cần thiết không?
Tiêu Minh càng thêm hòa nhã, trong mắt đều là Cố Hi: “Làm sao vậy?”
“Tôi…” Cố Hi ấn trái tim đang nhói từng trận, bị kích thích quá lớn, cậu có chút hoa mắt choáng đầu, “Tôi vẫn còn một nơi cần phải đi, vừa nãy quên mất, sắp không kịp rồi.”
Sự tin tưởng của cậu, không đỡ nổi một đòn này.
Mỗi một lần cam nhận ác ý lớn nhất của thế giới này, cậu đôi khi không biết nên tin vào cái gì.
Ông trời cố ý đùa giỡn cậu phải không?
Tiêu Minh ngăn Cố Hi đi về phía cửa, thoạt nhìn vô cùng trấn định.
Bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Cố Dược phải biết rằng cậu không tiếp nhận trị liệu, lại phải trách đàn anh như tôi không chăm sóc thật tốt.”
Cố Hi: “Tôi sẽ tự mình nói với nó.”
Cố Dược có biết bộ mặt thật sự của anh không.
Cậu không muốn ở lại chỗ này, vừa nghĩ đến ba năm trị liệu tâm lý, chân tướng như vây, cậu cũng không muốn ở lại chỗ này.
Thì ra Phương Giác Liên còn không phải là một ví dụ sao, thế giới này thật kỳ quái. Vì sao những alpha này nhất định phải vây quanh cậu, cậu có cái gì tốt, cũng đâu tốt đến mức để cho bọn họ ai nấy đều điên cuồng tiếp cận cậu.
Không phải là ảo giá, cậu luôn luôn ở trong đầm lầy, càng giãy giụa càng lún sâu.
Có lẽ, cậu chưa bao giờ ra khỏi địa ngục.
Thấy Cố Hi kiên trì muốn rời đi, Tiêu Minh đành phải đình chỉ trị liệu, chỉ là cho cậu uống thuốc, nói cậu rảnh rỗi phải đến tái khám, nếu bệnh tình nặng hơn cần phải đổi thuốc.
Cố Hi gật gật đầu, thoạt nhìn không khác bình thường, cũng không khiến Tiêu Minh chú ý.
Vừa vặn lúc này Lữ Tiến cũng đã khám xong, Cố Hi hỏi thăm tình hình của Lữ Tiến, để Mặc Điềm đổi cho hắn bệnh viện khác.
Mặc Điểm cẩn thận hỏi: “Cố Hi, anh làm sao vậy?”
Cố Hi cười cười: “Tôi rất khỏe.”
Chỉ la, đời này cũng không muốn gặp bác sĩ tâm lý nữa.
Tôi thà mình là một người điên còn hơn bị người điên khám bệnh.
Lần nữa bị kích thích, ngoại trừ đả kích ban đầu, Cố Hi biểu hiện rất bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này, giống như mưa đá sắp tới.
Cậu giống như chết lặng, thoạt nhìn giống như bình thường, lạnh lùng nhàn nhạt, còn có tâm tình dùng biểu tình bao vây Vinh Kinh.
Đến buổi tối Vinh Kinh vừa nhìn thấy tin nhắn của Cố Hi, kèm theo biểu tình đáng yêu, không nhịn được cười.
Lại nhìn đến định vị trên Muli, mới cói như yên tâm.
Kiểm tra an nguy của Cố Hi, dần dần trở thành thói quen thường xuyên của Vinh Kinh.
Hôm nay bên ngoài âm u, ngay cả buổi tôi cũng không có sao, cuồng phòng tàn sát bừa bãi.
Vinh Kinh có chút đứng ngồi không yên, anh luôn cảm thấy mình đã quên tin tức gì đó, có lẽ là chuyện gì liên quan đến cốt truyện.
Lúc ra ngoài đóng cửa sổ, nghe được một tiếng cộc cộc, rất nhẹ, giống như là tiếng gì đó gõ vào kim loại.
Thò đầu ra, không phải bên dưới.
Nhìn lên trên, một đôi chân thình lình xuất hiện.
Vinh Kinh: “!”
Ma à? Tôi rồi, dọa ai!
Nhìn kỹ lại, là Cố Hi.
Cố Hi ngồi trên lan can ban công, trên tay cầm một lon bia, hai chân cứ như vậy lắc lư.
Trong lòng Vinh Kinh đều run rẩy.
Cậu chờ một chút, Cố Hi, có chuyện gì, chúng ta nói chuyện!
Cố Hi cũng không phát hiện ra anh, Vinh Kinh lo lắng một chút gió thổi cỏ lay, người này sẽ bị kinh hãi ngã xuống.
Đi tới đi lui trong phòng, cũng nghĩ không ra biện pháp tốt để khuyên Cố Hi.
Cuối cùng chỉ có thể bảo Chu Du đi hành lang xác nhận có phóng viên hay không, sau khi xác định không có. Để Chu Du trở về trước, Vinh Kinh tự nhận mặt dày vô sỉ đi tới cửa phòng Mặc Điểm.
Mặc Điểm đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhìn thấy Vinh Kinh cả kinh.
“Anh, anh có chuyện gì?”
“Đưa tôi thẻ phòng Cố Hi.” Nói thẳng.
“A!?”
Anh muốn làm gì, anh muốn làm gì, anh chuẩn bị làm gì!
Cho hay là không cho!?
Vinh Kinh không phải alpha bình thường, loại yêu cầu gặp quỷ này cậu nói ra hiệu quả không giống nhau
Ban đầu cậu rất sợ Vinh Kinh, nhưng trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, cũng phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Có thể, đại khái, có lẽ là cố Hi bọn họ đối với vị này có chút để ý, alpha này hình như là một cái loại thẳng nam, thế nào cũng không trêu chọc được.
“Hoặc là tôi tự mình hỏi cậu ta sao cũng được, hẳn là cậu ấy sẽ đưa chứ?” Phối hợp với ánh đèn mờ mờ ở hành lang, nụ cười Vinh Kinh nhìn thế nào cũng thấy sắc khí.
Mặc Điềm vẫn không muốn đưa, bên cạnh Cố Hi đều là sói đói, ai biết Vinh Kinh có phải thay đổi chủ ý hay không.
Vinh Kinh chỉ có thể cứng rắn: “Nhanh lên, nếu không cho thì không kịp! ”
Vinh Kinh cố ý đem sự tình nói nghiêm trọng một chút, tuy rằng trong lòng thật sự lo lắng đi tới muộn, Cố Hi thả người nhảy xuống…
Không thể nghĩ, trong lòng Vinh Kinh sốt ruột, liền biểu hiện trên mặt một chút.
Thấy Vinh Kinh không giống như nói giỡn, Mặc Điểm bỗng nhiên nghĩ đến buổi chiều sau khi ra khỏi phòng khám, Cố Hi trầm mặc một cách kỳ lạ. Trước kia sau khi đến phòng khám Cố Hi trở về bộ dáng đều tương đối nhẹ nhàng bình thản, hôm nay lại lạnh như một tảng băng trôi.
Hơn nữa còn yêu cầu đổi phòng khám, trước kia Cố Hi rất tin tưởng vị bác sĩ Tiêu kia.
Lấy được thẻ phòng, Vinh Kinh nhẹ nhàng mở cửa, để cho Mặc Điềm trước tiên chờ ở bên ngoài, nhiều người dễ dàng gây ra động tĩnh.
Cố Hi còn chưa ý thức được trong phòng có người vào, cậu uống từng ngụm rượu trái cây, trên ban công đã có mười mấy bình rượu trống rỗng.
Hình ảnh kia, phảng phất trùng hơp với bộ phim kia.
Vinh Kinh xuất thần nhìn bóng lưng Cố Hi dưới bóng đêm, cô tịch đến mức khiến người ta đau lòng.
Trong phim Thiệu Hoa bị phản bội nhiều mới như vậy, vậy Cố Hi thì sao.
Cố Hi căn bản không nghĩ tới lúc này trong phòng lại có người vào.
Tửu lượng của cậu không tốt, tác dụng của rượu làm độ nhạy bén của cậu giảm xuống.
Cậu vừa uống vừa cười.
Cười cười, giọt nước từ hàm nhỏ xuống mu bàn tay.
Thoáng chốc, một lực đạo mạnh mẽ kéo cậu vào.
Hai người lăn xuống đất, thân thể vô cùng hỗn loạn áp sát nhau.
Tâm tình Cố Hi đã sụp đổ tới cực hạn, lúc này có chút kích thích gì cậu cũng sẽ bị kích nổ.
Cậu nhận ra khí tức alpha trong nháy mắt, cũng đã chạm tới tâm lý cực hạn, trong mắt đều là lệ khí hung ác, alpha nào điếc không sợ súng còn muốn đến.
Tôi sẽ liều mạng kéo các người xuống nước!
Mãi đến khi ngửi dược hơi thở quen thuộc, động tác phản kích của cậu dừng lại.
Biểu tình của Cố Hi, từ mờ mịt, đến cô đơn khiến người ta đau lòng.
Hai tay chống ở gần đầu Vinh Kinh, sải bước ngồi ở phía trên.
Từ trên cao nhìn xuống, nhìn rõ mặt Vinh Kinh.
Trong phút chốc, nước mắt tích tụ, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt Vinh Kinh.
Những giọt nước mắt này, phảng phất mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Nóng đến tận đầu tim của Vinh Kinh.
Vinh Kinh bối rối giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho cậu, lại bị Cố Hi nắm lấy bàn tay, nhẹ nhàng hôn vào ngón tay.
Vinh Kinh kinh ngạc, nhìn omega phía trên.
Tay Cố Hi vuốt ve đường nét rõ ràng trên khuôn mặt Vinh Kinh, ở trong cuồng phong, giống như hải yêu, mị hoặc nhân gian.
Vinh Kinh loạn nhịp nhìn cậu trong gió, thật lâu không cách nào nhúc nhích.
Trên đỉnh núi xa xa, tia sét đánh mạnh xuống.
Hơi thở Cố Hi khẽ phun ra: “Đừng nhúc nhích.”
Vinh Kinh.
Cậu xong
Cậu thật sự xong rồi.
Tôi cho cậu nhiều cơ hội rơi khỏi tôi như vậy, cậu hết lần này tới lần khác còn muốn đụng vào.
Nếu cậu không đi, thì đừng đi.
Đêm nay, cậu không có cơ hội để đổi ý.
Trong lúc hoảng hốt, nhớ tới Cố Phong tự cho là đúng phân tích nội tâm của cậu.
Cậu sợ không có kết quả, vì vậy cậu cắt đứt những khả năng tiếp theo ngay từ đầu.
Cậu sợ nhiều thứ như vậy, tại sao không thử chấp nhận thẳng thắn, chấp nhận một bản thân không hoàn hảo.
Giờ khắc này, áp lực tích lũy lâu dài, cộng thêm sự kích thích của Ngô Phất Dục, chân tướng ba năm đi khám chữa bệnh cuối cùng thành một cọng cỏ, hoàn toàn đè bẹp Cố Hi
Quả bóng này đã chịu đủ dằn vặt, rốt cục nổ tung, tia lửa bắn tung tóe.
Muốn cậu.
Kể cả linh hồn của tôi, cũng muốn cậu.
ố Hi cảm thấy tuyến thể tỏa nhiệt, thuận theo khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng, hướng về phía ngực Vinh Kinh cúi xuống.
Vinh Kinh bị kích thích mãnh liệt, cơ hồ không thể khống chế hừ nhẹ một tiếng.