Trần Nặc ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Trên mặt bàn trước mặt hắn có một chiếc ly thủy tinh in hình bông hoa, bên trong ly còn nửa ly nước lọc đã đun sôi để nguội.
Trần Nặc nhìn chằm chằm vào chiếc ly, dường như đang suy tư gì đó.
Một lát sau, hắn thở dài.
...
Tâm tình Tôn hoa khôi hiện rất tồi tệ.
Hôm qua bị mắng nửa giờ trong văn phòng của cha mình, sau khi tan học về nhà, mẹ biết được chuyện mình té lầu trong ngày, thì tức giận cãi nhau ầm ĩ với cha một đêm.
Tôn hoa khôi trực tiếp tự nhốt mình bên trong phòng.
Loại hình giải trí tại thời đại này của học sinh còn chưa có nhiều, chưa có điện thoại để chơi game... Cho dù là con nhà giàu, điện thoại cũng chỉ là Nokia, chỉ cần có màn hình màu cùng với 24 loại nhạc chuông là đã có thể ra ngoài thể hiện rồi.
Máy tính cá nhân còn chưa phổ biến — — Lúc này số người online QQ chỉ mới đột phá mười vạn, mà đóng góp phần lớn trong con số đó, vẫn là nhân viên văn phòng của các công ty và gamer ở các quán net lớn nhỏ khắp cả nước.
Cho nên Tôn hoa khôi chỉ có thể đeo tai nghe lên, nghe ca khúc mới nhất của ca sĩ Đài Loan Châu Kiệt Luân trên máy MP3, nghe được một hồi thì ngủ mất. Ngay cả lúc mẹ cô bé gõ cửa gọi ăn cơm, cô bé cũng không nghe thấy.
Sau nửa đêm Tôn giáo hoa vì đói mà tỉnh giấc, rón rén từ trong phòng đi ra, tìm được một cái bánh kem trong phòng bếp — là loại bán theo cân ở trong chợ ấy.
Tâm trạng Tôn hoa khôi không tốt là bắt nguồn từ nam sinh tên Trần Mặc kia.
Bạn học Tôn Khả Khả từ nhỏ đã biết bản thân mình lớn lên rất xinh đẹp.
Từ khi lên trung học, nam sinh trong lớp vẫn luôn len lén nhìn mình. Mà sau khi lên cấp ba, số người như vậy lại càng nhiều — nhất là vào mùa hè khi mình mặc đồ có hơi mát mẻ.
Nhưng bởi vì có cha là thầy chủ nhiệm, cho nên Tôn hoa khôi vẫn luôn được bảo bọc rất tốt.
Dù sao vẫn chỉ là những năm 2000, các nam sinh tuy có phản nghịch một chút, nhưng loại chuyện có độ nguy hiểm cực cao như cua con gái thầy chủ nhiệm, thì vẫn rất ít người dám làm.
Nhưng vào mấy ngày hôm trước, đã có người dám làm.
Người này chính là Trần Nặc.
Tôn Khả Khả lấy từ trên kệ ra một bức thư tình được mình giấu kỹ phía sau quyển sách 《 Tuyển tập đề Vật Lý 1996 - 2000 》
Chữ viết cực kỳ vụng về, hành văn cực kỳ trung nhị (Ảo tưởng).
Đây là bức thư tình đầu tiên mà Tôn hoa khôi nhận được sau 17 năm cuộc đời.
Lúc ấy nam sinh tên là Trần Nặc kia cực kỳ lỗ mãng đi vào phòng học của mình, sau đó ở ngay trước mặt nhiều người, đặt bức thư tình này xuống trước mặt mình.
Mấy ngày sau đó, Tôn hoa khôi liền trở thành tiêu điểm của cả lớp!
Kỳ thật đối với chuyện này, cô bé cảm thấy có chút phức tạp, có một chút phiền chán, nhưng đồng thời, lại ẩn ẩn có cảm giác mừng thầm khi trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý và thảo luận.
Có thể lý giải, tâm tình của thiếu nữ tuổi 17 nha.
Vốn dĩ hai ngày qua, độ nóng sốt đã dần dần biến mất.
Nhưng sau sự kiện nhảy lầu ngày hôm qua...
Trên thực tế đúng là oan uổng, lúc ấy Tôn hoa khôi vừa vặn đi ngang qua hành lang bên ngoài lớp học ở tầng hai, vô tình nhìn thấy nam sinh đưa thư tình cho mình đang đứng bồi hồi ở tầng một.
Chỉ trách lúc ấy ánh nắng quá chói, Tôn hoa khôi bỗng nhiên cảm thấy nam sinh kia đứng dưới ánh mặt trời, tựa như trên người phát ra hào quang, vậy mà lại trông đẹp trai đến vậy.
Tôn hoa khôi nép vào lan can nhìn lén, thò người ra ngoài ngó kỹ một chút, sau đó cặp mắt kính của cô bé lại đột nhiên rơi xuống, cô bé vì chụp lại mắt kính, nên mới vươn mình ra ngoài lan can...
Sau đó liền xảy ra sự kiện nhảy lầu.
Hoa khôi nhảy lầu, ngã vào người con trai đã viết thư tình cho mình.
Có thể đoán được, chuyện này nhất định sẽ lại lần nữa trở thành tiêu điểm bàn luận trong trường vào ngày mai.
Đây là do nhân tính biến chất, hay là do đạo đức suy đồi?
Tôn hoa khôi bực bội nằm trở mình, rất muốn xé toang bức thư tình này. Nhưng cầm đến trước mặt, không hiểu sao lại có chút không nỡ.
Đương nhiên không phải là vì nam sinh kia
Chỉ là vì... Đây là bức thư tình đầu tiên mà cô bé nhận được trong đời mà thôi.
Chỉ có thể nói, thiếu nữ tình hoài luôn luôn...
Thích ra vẻ.
...
Nghỉ giữa giờ, Trần Nặc ngồi tại vị trí lúc trước, dùng bút bi viết gì đó trên quyển vở bài tập.
Đám bạn học xung quanh vẫn đang cãi nhau ầm ĩ hi hi ha ha. Những nữ sinh hàng đầu thì đang thảo luận nội dung bộ phim "Trái Tim Mùa Thu", tranh luận xem rốt cuộc Song Seung-heon và Won Bin ai đẹp trai hơn.
Nam sinh ở hàng sau thì tranh luận xem rốt cuộc trong đội Lakers thì Shaquille O "Neal hay Kobe trâu chó hơn.
Lúc nghe được một nam sinh lớn tiếng nói cú ném rổ của Kobe đẹp như tranh vẽ, Trần Nặc bất giác không thể không dừng lại nét bút.
Mà đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Trần Nặc, khiến thanh âm ồn ào huyên náo xung quanh, cũng bất tri bất giác đọng lại vào thời khắc này.
Trần Nặc ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn hoa khôi đang đứng trước mặt mình.
Các bạn học trong lớp 11 ban 6 (tương tự 11A6 bên mình) trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái ăn dưa (hóng hớt), trên các khuôn mặt tươi trẻ đều tràn ngập sự kích động và hóng hớt.
"Có chuyện gì à?" Trần Nặc thở dài.
"Có."
Trần Nặc nhíu mày, nhìn các bạn học xung quanh đang nhìn trò hay, nói: "Cần mình cùng bạn ra ngoài nói chuyện không?"
Tôn hoa khôi suy nghĩ một chút, nói: "Không, nói ngay tại chỗ tốt hơn."
"Được, vậy bạn nói đi." Giọng điệu Trần Nặc vẫn bình đạm như cũ.
Giọng điệu của nam sinh trước mặt, khiến Tôn hoa khôi bỗng có chút hoảng hốt, thế nhưng cô bé vẫn lấy hết dũng khí, nói ra những lời đã ấp ủ từ tối qua.
"Bức thư tình mà bạn viết cho mình mấy hôm trước kia, mình đã xem qua, nhưng thật xin lỗi, mình không thể tiếp nhận được."
Trần Nặc hơi nhướng mày.
Ủa? Trần Nặc trước đây trâu chó vậy sao, còn đi cua con gái thầy chủ nhiệm?
Ngươi là Tú Nhi sao?
"Mình đang nói chuyện với bạn đấy, mình nói là, mình không thể tiếp nhận."
"À, đã biết."
"Về sau xin bạn đừng có làm những chuyện tương tự."
"Ừm, ok."
"Chúng ta đều là học sinh, nhiệm vụ của học sinh hẳn là nên lấy học tập làm chủ."
"Bạn nói rất đúng."
Giọng điệu Tôn hoa khôi càng ngày càng dồn dập, mà giọng điệu Trần Nặc thì vẫn là lười biếng không chút dao động.
Tôn giáo hoa có chút bối rối.
Họa phong thế này, có chút không đúng rồi.
Thế nhưng mặc kệ, vốn dĩ hôm nay mình đến đây là vì muốn tiêu trừ ảnh hưởng.
"Về sau, chúng ta tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách."
"Ừm, mình cũng nghĩ như vậy." Trần Nặc rốt cuộc mở mắt ra, nhìn thoáng qua đối phương, giọng điệu cực kỳ khách khí: "Còn chuyện gì nữa không?"
Tôn hoa khôi có chút đỏ mặt: "Hiện tại mình chỉ muốn dành toàn bộ tinh lực cho việc học."
"...Kỳ thi giữa kỳ bạn đạt hạng bao nhiêu?" Trần Nặc cười, hắn bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của thiếu nữ trước mặt.
"... 196." Trong mắt Tôn hoa khôi lóe lên một tia xấu hổ và tức giận.
Ừm... Trần Nặc nhớ là khóa này tổng cộng không tới 300 người.
Thế là hắn vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Vậy đúng là phải cần học tập cho tốt."
Nói xong, thiếu niên đứng lên, vươn tay ra với Tôn giáo hoa: "Chúc bạn học hành thật giỏi, mỗi ngày đều tiến bộ."
"..."
Ánh mắt Tôn hoa khôi như dại ra, lúc bước ra khỏi phòng học, mới bỗng nhiên phản ứng lại.
Vừa rồi... Là mình từ chối hắn đúng không?
Tại sao cảm thấy giống như mình mới là người bị từ chối vậy?
Trần Nặc ngồi xuống, cũng không để ý tới ánh mắt xung quanh, tiếp tục cầm bút bi, viết gì đó lên vở bài tập.
Trên vở bài tập đang viết lặp đi lặp lại một cái tên.
Lý Dĩnh Uyển.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám học sinh nhốn nháo trở lại chỗ ngồi của mình. Một lát sau, thầy dạy toán đi vào phòng học.
Cả lớp, đứng dậy, chào thầy.
Trần Nặc vẫn yên lặng xuôi theo dòng nước.
"Có một chuyện cần thông báo, vào ngày 10 tháng sau, trường chúng ta sẽ có hoạt động giao lưu với trường trung học phổ thông chuyên Diên Biên, hiện tại đã có thể báo danh, mọi người có thể tới xem thông báo của trường. Học sinh được tuyển chọn cần phải có chữ ký của phụ huynh, còn phải đóng phí 150 tệ..."
Trần Nặc nháy mắt ngẩng đầu lên!
"Thưa thầy, bất kỳ ai cũng có thể báo danh sao?" Trần Nặc bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thầy giáo môn toán sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Trần Nặc: "Em muốn báo danh sao?"
"Đây là cuộc thi toán học à?"
"Em muốn báo danh thi toán?" Giọng của thầy toán mang theo một chút cảm giác hoang đường.
Trần Nặc nghĩ lại đề toán trên bảng đen ngày hôm qua, thở dài hỏi: "Có cuộc thi nào khác không?"
"Tự mình đi xem thông báo của trường đi. Được rồi, hiện tại bắt đầu vào học! Mọi người mở sách giáo khoa ra, lật đến trang 46..."
·
Trường mình lại tổ chức hoạt động giao lưu với trường học ở biên giới phía Bắc, điều này thật kỳ lạ. Nhưng sau khi tan học, Trần Nặc hỏi thăm xung quanh một chút liền hiểu ra.
Trường trung học số 8 cũng đã tiến vào cải cách giáo dục, chẳng mấy chốc sẽ biến thành trường trung học tư thục, mà chủ quản là một công ty kinh doanh giáo dục, sở hữu một vài trường học đã cải cách trong các thành phố khắp cả nước, bao gồm cả trường trung học phổ thông chuyên Diên Biên kia.
Tổ chức hoạt động giao lưu này, cũng là vì tạo thế cho việc cải cách các sản nghiệp và tập đoàn hóa của công ty trong tương lai.
Năm 2000 là năm bùng nổ công nghiệp hóa ngành giáo dục.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không liên quan tới Trần Nặc.
Điều hắn quan tâm là...
Ngày 10 tháng sau, cũng chính là 15 ngày nữa.
Mà Diên Biên...
Ừm...
Diên Biên — — Bắc Triều Tiên — — Nam Triều Tiên — — Seoul.
Là con đường chết chóc nha...
Ừm... Bắc Triều Tiên bên kia, hiện giờ vẫn là do nhị béo nắm quyền, tam béo hẳn còn đang trong quá trình dậy thì...
Đừng nói là tam béo, thời điểm năm 2000, nhị Mã (*) cũng còn đang trong quá trình phát triển.
*Mã Vân (Jack Ma) và Mã Hóa Đằng.
Các quán nét đang tiến vào giai đoạn phát triển tốc hành.
Mà các khu vui chơi thì đang nở rộ ánh chiều tà le lói cuối cùng.
Lúc giữa trưa tan học, Trần Nặc bị hai nam sinh trong lớp kéo vào quán game cách trường không xa.
Trò chơi thịnh hành nhất thời điểm này, vẫn là 《 Quyền Vương 》(The King of Fighters).
Nhưng vào tay Trần Nặc, không có gì ngoài ý muốn, hắn bị hai bạn học cùng lớp đè xuống hấp diêm một trận.
Bình thường kiếp trước hắn chưa từng chơi trò này.
Sở dĩ trưa nay lại tới đây, thuần túy là vì lúc sáng đi học đã ngủ đủ, cũng muốn ra ngoài dạo chơi, quan sát thế giới thời đại này.
Nhìn nhân vật Ukyo Tachibana mà mình điều khiển bị Yagami Lori của đồng học knock out, Trần Nặc thở dài, vừa mới chuẩn bị đứng lên, phía sau đã có một bàn tay ấn xuống bả vai hắn.
Quay đầu lại nhìn, một gương mặt xa lạ, mái tóc thì lộn xộn, tuổi tác thì có vẻ nằm giữa thiếu niên và thanh niên, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo và phách lối. Trên lỗ tai còn kẹp một điếu thuốc lá.
Áo khoác da tổng hợp, tay áo lại còn cố ý vén cao lên, lộ ra hình xăm trên cánh tay: Một thanh đao cong vẹo.
Ở thời đại này, loại trang phục này nhìn chung có thể đại biểu cho một loại người: Tiểu lưu manh cùi bắp nhất.
"Con mẹ nó mày là Trần Nặc phải không? Ra đây! Có việc tâm sự với mày!"
Hai đồng học kéo hắn tới quán game này, đánh một cái ánh mắt tự cho là rất kín với đối phương, sau đó nhanh chóng chuồn mất.
Trần Nặc thở dài.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng rất rõ ràng, mình bị người ta bán rồi.
Vài phút sau, tại hẻm nhỏ phía sau quán game.
"Tao là Tiểu Đao! Mày có thể gọi ta là Đao ca!" Đối phương cố ý quơ quơ cánh tay có hình xăm.
Trần Nặc nhìn đầu hẻm một chút, không có một ai.
Lại nhìn hai anh bạn đối diện: Một tên cao gầy, một tên mập lùn.
Trần Nặc mỉm cười: "Tìm ta có việc gì?"
"Nghe nói ngươi rất nổi tiếng ở trường trung học số 8!" Đao ca cười phách lối, sau đó dùng một loại tư thái khoa trương, gỡ điếu thuốc lá sau lỗ tai xuống, sau đó lại khoa trương rít thật sâu một cái, cố ý dùng một loại thái độ bề trên nhìn Trần Nặc.
— — Con mẹ nó cái này là hệ quả của việc xem nhiều phim xã hội đen Hồng Kông đây mà.
"Nghe nói hai ngày trước mày còn viết thư tình cho Tôn Khả Khả? Tiểu tử, mày cũng lớn gan đấy! Viết thư tình cho nữ nhân của ta? Có hỏi ý ta chưa?"
Trần Nặc nhịn không được phì cười một tiếng.
Hắn đã hiểu được nguyên nhân chuyện này.
Rất hiển nhiên, cái mác thầy chủ nhiệm có thể trấn áp được nam sinh trong trường, nhưng trấn không được loại tiểu lưu manh ngoài xã hội này.
Huống chi, giá trị nhan sắc của Tôn hoa khôi quả thật cao ngất trời.
Ngoài ra, còn có một điểm cộng... cỡ C.
"Cô ấy là nữ nhân của ngươi?" Trần Nặc nhíu mày.
"Bây giờ còn chưa phải, nhưng rất nhanh sẽ phải." Đao ca lấy ra môt con dao găm, cố ý nhá lên nhá xuống trước mặt Trần Nặc: "Hiện tại ngươi đã biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Tiểu tử! Đang hỏi ngươi đấy!" Hai thằng đệ bên cạnh rất tận tụy đóng cái vai phụ, hung tợn quát: "Biết phải làm gì rồi chứ?!"
Trần Nặc gật đầu: "Biết rồi."
Hắn thận trọng nhìn thoáng qua đầu hẻm.
·
"Nhìn kìa nhìn kìa, cậu mau nhìn kìa!" Tôn hoa khôi đang ngẩn người dựa vào song chắn ở lầu hai, bị bạn học nữ bên cạnh vỗ vai một cái, sau đó lại nhìn theo hướng chỉ tay của đối phương.
Ở cổng trường, Trần Nặc đút hai tay vào túi, dùng một loại tư thái chậm rì rì đi vào sân trường.
Đồng phục xanh trắng vừa to vừa rộng xấu xí nhưng lại rất sạch sẽ, ánh mặt trời ban trưa ấm áp, lại thêm khuôn mặt thanh tú của thiếu niên...
"Kỳ thật hắn vẫn có chút đẹp trai nha." Bạn học nữ bên cạnh cười hì hì nói.
Tôn hoa khôi liếc nhìn bạn học một cái, rồi xoay người đi vào phòng học.
Hơn 8 giờ tối, Tôn hoa khôi mang theo hộp giữ nhiệt tiến về cổng trường. Đêm nay Tôn chủ nhiệm tăng ca, Tôn hoa khôi tới đưa cơm cho cha mình... Dù sao nhà cô bé cũng ở trong ký túc xá cho giáo viên bên cạnh trường, cũng không phải lo lắng vấn đề an toàn.
Tôn Khả Khả đi đến cổng trường, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Chính là thiếu niên tên là Trần Nặc kia, hắn đang đứng bên cạnh chiếc xe đạp ở ven đường, dùng chìa khoá cắm vào khóa xe.
Cắm mấy lần vẫn không được, lại đổi chiếc khác.
Vẫn chưa mở khóa được.
Lại đổi qua chiếc xe khác.
Trần Nặc cắm chìa khóa liên tục vào 4~5 chiếc xe đạp.
Biết làm sao giờ, ban ngày xe đạp ở cổng trường quá nhiều, buổi tối thì ít đi nhiều rồi.
Trần Nặc đứng dậy, vừa mới chuẩn bị đổi qua chiếc khác, thì nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tôn hoa khôi.