Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 36: Tiểu sư muội tới lúc nào vậy?



Tuy Du Uẩn Nghi nói như vậy, nhưng tiếng khóc lại hạ thấp xuống, dần dần biến thành tiếng thút thít

Thính Phong là nha hoàn hồi môn của Du Phức Nghi, sau khi Du Phức Nghi thăng làm Đức phi, nàng trở thành chưởng sự của Trường Xuân Cung.

Đương nhiên nước lên thì thuyền lên, đừng nói là cung nữ thái giám trong cung, dù là đám cáo mệnh phu nhân ở bên ngoài thấy nàng cũng phải khách khí xưng hô một câu "Thính Phong cô cô".

Có từng bị người chữi thẳng mặt như vậy sao? Cho nên sắc mặt có chút khó coi.

Du Phức Nghi giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay của Thính Phong, hàm ý trấn an nàng.

Lúc này mới nhíu mày nhìn về phía Du Uẩn Nghi, trầm giọng nói:

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Du Uẩn Nghi khụt khịt nói:

Tư Mã Dư thật quá đáng, lúc này mới qua tân hôn hơn hai tháng, mà hắn đã chạy tới ngủ với nha hoàn thông phòng...

Du Phức Nghi đỡ trán, nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.

Nông hộ trong nhà nghèo vét đáy nồi làm nhiều năm chỉ thu được ba năm cũng phải mua thiếp, huống chi là tôn thất đệ tử từ nhỏ hưởng công ăn lương.

Muốn bọn họ giữ mình trong sạch chỉ thủ một mình chính thê, chuyện này khó khăn không khác gì bắt tu sĩ phi thăng thành tiên.

Đương nhiên mọi việc cũng không có gì là tuyệt đối, Đại Chu triều cũng có mấy kẻ si tình tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng điều kiện tiên quyết phải là nhà gái cấp lực, cũng không phải cái loại như Du Uẩn Nghi gặp chuyện chỉ biết khóc ô ô tiểu bạch hoa.

Nàng thở dài:

Thiếp thất thông phòng, bất quá chỉ là món đồ chơi để nam nhân tìm niềm vui ngoạn ý mà thôi, ngươi cùng các nàng tranh giành tình cảm, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao?

Du Uẩn Nghi cất cao thanh âm, ngang ngược nói:

Ta là muội muội của Đức phi, lại có thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, hắn nên biết điều chỉ thủ một mình ta mới phải.

Du Phức Nghi âm thanh lạnh lùng nói:

Ghen tị là phạm thất xuất chi điều, muội muội ăn nói cẩn thận, miễn để lan truyền ra ngoài, hỏng mất thanh danh nữ nhi Du gia chúng ta.

Ghen tị thì sao, hoàng thượng ban hôn sự, hắn còn có thể hưu ta sao?

Du Uẩn Nghi hừ một tiếng, sau đó liền từ cọp mẹ giương nanh múa vuốt biến trở về tiểu bạch hoa, ô ô khóc nói:

Tình cảnh của ta đã gian nan như vậy, mà ngươi lại không giúp ta làm chủ cũng thôi, ngược lại còn mắng ta, có người làm đại tỷ như vậy sao? Nếu sớm biết như thế, còn không bằng lúc trước nghĩ cách để ta tham gia tuyển tú, vào trong cung làm phi tần cho rồi.

Du Phức Nghi nói:

Muội phu chỉ có ba nha hoàn thông phòng, còn thiếp thất cũng chỉ có một người, mà ngươi đã khóc thành như vậy, nếu thật sự tuyển tú vào cung, hậu cung trên dưới mấy chục phi tần, một năm còn không chắc được thị tẩm một lần, đến lúc đó chẳng phải ngươi sẽ khóc sụp toàn bộ Tử Cấm Thành sao?

Du Uẩn Nghi lau nước mắt, tự tin nói:

Đại tỷ không có bản lĩnh độc sủng hậu cung, liền cho rằng người khác cũng không có bản lĩnh sao?

Du Phức Nghi tức giận bật cười, trào phúng nói:

Ngươi có bản lĩnh, thì giữ chặt muội phu ở trong phòng của ngươi đi, không cho hắn có cơ hội đi ngủ với thông phòng tiểu thiếp là được, tội gì phải dâng thẻ bài tiến cung đến trước mặt ta khóc lóc kể lể?

- Ta...

Du Uẩn Nghi bị nói cho á khẩu không trả lời được, liền đứng bật dậy, làm bộ muốn đi về:

Ngươi không hỗ trợ thì thôi, tội gì phải nói móc ta? Đừng nghĩ chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi, ta bị mất mặt, thì ngươi Đức phi nương nương có thể đẹp mặt sao?

- Ngủ với thông phòng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, không có gì phải mất mặt, người chân chính mất mặt chính là ngươi, là chính thê không sinh ra đích tử đích nữ lại để cho tiểu thiếp thông phòng sinh ra thứ tử thứ nữ trước, nếu đúng là như vậy, không cần ngươi tiến cung khóc lóc kể lể, ta cũng sẽ làm chủ thay ngươi.

Dừng một chút, Du Phức Nghi lại bổ sung nói:

Bất quá ngươi hãy yên tâm, Tư Mã Dư là người thông minh, sẽ không làm ra loại chuyện hồ đồ này.

Tiên đế có mười mấy huynh đệ, mỗi vị huynh đệ lại sinh mười mấy nhi tử, mỗi nhi tử lại sinh mười mấy tôn tử...

Này nọ tôn thất huyết thống thân cận cũng có mấy trăm người, nếu thật sự là người hồ đồ, có thể ở trong đám người nổi trội cạnh tranh mà được chọn lựa? Có thể được Tư Mã Duệ chọn trúng?

Du Uẩn Nghi thở hổn hển, châm chọc mỉa mai quát:

Lông gà vỏ tỏi chuyện nhỏ? Tình cảnh không phải của ngươi, thì ngươi không biết đau, nếu ngươi tân hôn mới hơn hai tháng, trượng phu liền chạy đi ngủ với thông phòng, xem ngươi còn có thể tâm bình khí hòa như vậy hay không.

Tân hôn là cái gì?

Du Phức Nghi "Xì" một tiếng, nhàn nhạt nói:

Ta làm hoàng thiếp, như thế nào có thể so sánh với muội muội, lúc trước tiến cung, cũng chỉ được nâng kiệu nhỏ đem theo hai nha hoàn hồi môn mà thôi, trừ trên người mặc gì, của hồi môn dư thừa một cái cũng không có, vào cung hơn mười ngày mới được hoàng thượng ngó một cái, trước sau chưa tới nửa canh giờ, liền vội vàng rời đi, sau đó hơn một tháng cũng không nhìn thấy bóng dáng... Cho dù hiện giờ ta có phân vị cao là Đức phi, một tháng cũng chỉ có thể thị tẩm ba bốn lần, chỉ có nhiêu đó cũng đủ để đám phi tần khác hâm mộ ghen tị ghi hận.

Quả nhiên dùng thảm cảnh so sánh là bí bảo an ủi người tốt nhất, Du Uẩn Nghi nghe Du Phức Nghi nói như vậy, liền cảm thấy thập phần may mắn vì gả cho Tư Mã Dư.

Mà không phải tuyển tú vào cung, một tháng có hơn hai mươi ngày phòng không gối chiếc, nàng chịu không nổi.

Lấy khăn lau khô nước mắt trên mặt, mở miệng nói:

- Thôi, dù sao cũng chỉ lúc ta bị quỳ thủy mới tới ngủ với thông phòng, lại không để sinh ra thứ tử thứ nữ, ta cũng lười so đo với hắn.

Như thế mới đúng là phong phạm của chính thê.

Du Phức Nghi thở phào nhẹ nhõm, não tàn cũng có chổ tốt, ít nhất có thể dễ dàng lừa gạt, tùy tiện lừa dối vài câu, liền có thể khuyên trụ.

So với loại người hơi thông minh hay không thông minh bảo thủ nghe không vô, nước đổ đầu vịt thì tốt hơn nhiều.

Vì muốn mau chóng tống cổ Du Uẩn Nghi rời đi, Du Phức Nghi kêu Thính Phong lấy hai thất gấm Tứ Xuyên mà lúc trước hoàng hậu ban cùng hai thất Dương tơ lụa, nói với nàng:

Trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ta, chỉ là năm nay ta có không ít y phục mùa đông, không cần thiết làm bộ mới, nếu để đến sang năm họa tiết đa dạng lại không thịnh hành, liền đưa cho muội muội thôi, tuy muội muội không yêu thích màu sắc sặc sỡ, nhưng cầm đi tặng người cũng tốt.

A, là gấm Tứ Xuyên cùng Dương tơ lụa.

Du Uẩn Nghi sờ sờ vải dệt, vui vẻ nói:

Vật liệu quý trọng như vậy, có bạc cũng chưa chắc có thể mua được, huống chi lại là hoàng hậu nương nương ban thưởng, đã không có thể diện, ta sao có thể bỏ được mà đem đi tặng người, đương nhiên là muốn chính mình xuyên rồi.

Muội muội tự mình làm chủ là được.

Du Phức Nghi gật gật đầu, đang muốn bưng trà tiễn khách, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm của Triệu Hữu Phúc:

Hoàng thượng giá lâm!

Du Phức Nghi dẫn Du Uẩn Nghi ra tiếp đón, phúc thân nói:

Thỉnh an hoàng thượng.

- Ái phi miễn lễ.

Tư Mã Duệ tiến lên nâng Du Phức Nghi, lại nhìn thấy Du Uẩn Nghi, kinh ngạc nói:

A, tiểu sư muội tới lúc nào vậy?

Du Uẩn Nghi trả lời:

Hồi bẩm hoàng thượng, thần phụ tới được một lúc, đang định cáo lui.

Tư Mã Duệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ Tây Dương bên góc tường, cười nói:

Sắp tới canh giờ dùng ngọ thiện, nào có chuyện để khách nhân bụng đói chạy lấy người, cứ ở chỗ này dùng ngọ thiện rồi hãy rời cung.

Du Phức Nghi nghe vậy, không đợi Du Uẩn Nghi mở miệng, liền phúc thân, cất cao giọng nói:

Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.

Tư Mã Duệ trừng lớn hai mắt, không hiểu hỏi:

Trẫm nói phải đi lúc nào?

Du Phức Nghi xụ mặt, thập phần nghiêm túc nói:

Uẩn nghi tuy là muội muội của thần thiếp, nhưng cũng là đệ muội của hoàng thượng, sao có thể cùng đệ tức phụ ngồi chung một bàn dùng chung bữa? Nếu lan truyền ra ngoài, Uẩn Nghi có đường sống hay không còn chưa nói đến, thì mặt mũi hoàng gia biết đặt ở nơi nào?

Du Uẩn Nghi ngu ngốc còn tưởng được hoàng thượng ban yến là chuyện rất vinh hạnh, nghe Du Phức Nghi nói như vậy, bị dọa trắng mặt, vội vàng cáo lui:

Hoàng thượng thứ tội, trong nhà thần phụ còn có việc, không thể lưu lại dùng ngọ thiện, thỉnh hoàng thượng chấp thuận cho thần phụ cáo lui.

Là trẫm suy nghĩ không chu toàn.

Tư Mã Duệ xấu hổ cười ha ha vài tiếng, sau đó phất tay nói:

Ngươi hồi phủ đi.

- Thần phụ xin cáo lui!

Du Uẩn Nghi được xá lệnh, cũng không rảnh chờ Phùng thị, vội vàng xuất cung.

Tư Mã Duệ giương mắt nhìn về phía Du Phức Nghi, rầm rì nói:

- Hừ, ở trước mặt đệ muội lại dám giáo huấn trẫm, cũng không biết chừa cho trẫm một chút thể diện.

Du Phức Nghi trừng mắt nhìn hắn, hừ nói:

Người cũng tự trang trọng một chút, đừng có thấy đệ tức phụ liền không dời được mắt, khóc la muốn cùng nhân gia dùng bữa, thì thần thiếp sẽ không lắm miệng.

Nói bậy, tiểu sư muội xấu như vậy, trẫm liếc nhìn nàng một cái buổi tối liền gặp phải ác mộng, sao có thể nói là nhìn không dời mắt? Còn nữa, trẫm cũng chỉ thuận miệng mà thôi, cũng là vì cho ngươi mặt mũi, nào có khóc la muốn cùng nhân gia dùng bữa?

Tư Mã Duệ phản bác, sau đó tròng mắt xoay chuyển, nhìn Du Phức Nghi cười hắc hắc nói:

A, có phải ngươi ăn dấm với chính thân muội muội của mình?

Du Phức Nghi không để ý tới hắn, nói với Thính Phong:

Bãi thiện.

Tư Mã Duệ không bỏ qua, truy vấn nói:

Ngươi còn chưa có trả lời trẫm đâu.

- Muốn ở chổ thần thiếp dùng bữa không?

Du Phức Nghi bị quấy rầy không kiên nhẫn, một cái tát chụp ở trên bàn:

Nếu muốn thì hãy câm miệng.

Tư Mã Duệ rụt cổ, dứt khoát ngậm chặt miệng.

P/s mệnh trung khuyển😄😄😄😄

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.