Tư Mã Duệ ăn thịt cá đến nghiện, bảy ngày liên tiếp vẫn phái ngự liễn tới đón Tào mỹ nhân.
Cũng chưa từng bước chân đến Trường Xuân Cung, Du Phức Nghi từ sủng phi, một tháng được thị tẩm hai mươi mấy lần trở thành thất sủng.
Đám phi tần vui sướng khi thấy người gặp họa, không ít người châm chọc mỉa mai sau lưng nàng.
Đặc biệt là Trương tiệp dư ngực to não bé luôn xông trận bước ra châm chọc:
- Đầu tiên là Đức phi nương nương, tiếp theo là Phùng sung hoa, hiện giờ lại là Tào mỹ nhân, một người lại tiếp thêm một người được sủng ái, ở Trường Xuân Cung phong thuỷ thật không bình thường, đáng tiếc thần thiếp không ở Trường Xuân Cung, nếu không cũng được chút phúc khí.
Du Phức Nghi bưng trà lên nhấp một ngụm, không thèm để ý nói:
- Này có khó gì, sau điện Trường Xuân Cung là điện thờ phụng phía đông tây đều trống không, nếu ngươi muốn dời đến đây, nói một tiếng cùng hoàng hậu nương nương là được, từ trước đến nay hoàng hậu nương nương vẫn luôn khoan dung độ lượng, luôn vì bọn tỷ muội chúng ta mà chọn nơi ở hợp ý, ngươi còn lo nàng không đồng ý với ngươi sao?
Nếu là Tào mỹ nhân thì cũng thôi, hoàn toàn không đáng lo ngại, nhưng Du Phức Nghi cùng Phùng sung hoa không phải là đèn cạn dầu, có các nàng ở đấy, hoàng thượng có thể chú ý tới nàng mới là lạ.
Trường Xuân Cung tuy lớn, nhưng đã có ba phi tần, thêm nàng là bốn, cũng quá mức chen chúc đi.
Nào được như bây giờ một mình một người độc chiếm Vĩnh Cùng Cung tiêu dao tự tại?
Vì thế Trương tiệp dư vội vàng xua tay nói:
- Thần thiếp thô lỗ ngu dốt, không thể đi Trường Xuân Cung khiến nương nương chướng mắt, vẫn nên ở Vĩnh Cùng Cung mới thích hợp.
An thục phi xen mồm nói:
- Nói cái gì mà chướng mắt hay không chướng mắt, ai mà không biết tính tình của Đức phi muội muội tình nhìn thì thanh lãnh, nhưng lại là người rất nhiệt tâm, chịu dìu dắt tỷ muội bên cạnh, nếu tiệp dư muội muội có thể ở Trường Xuân Cung, này là ngươi chiếm chỗ tốt, lúc này ngươi lại đánh trống lui đường, như thế chẳng phải là cô phụ một mảnh tâm tình của Đức phi muội muội sao?
Đem nguyên nhân Phùng sung hoa cùng Tào mỹ nhân được sủng ái đặt lên người Du Phức Nghi.
Ý nói Du Phức Nghi dìu dắt các nàng giúp chính mình cố sủng, nếu như vậy, trên dưới hậu cung chỉ sợ là không có người nào có thể đấu lại nàng, mà nàng cũng không cần kiêng kị ai?
An Thục Phi thật là không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền khiến người kinh hãi, bản lĩnh châm ngòi ly gián so với Trương tiệp dư thì mạnh hơn nhiều.
Du Phức Nghi nhếch môi cười, không chút hoang mang nói:
- Đa tạ tỷ tỷ khích lệ, chẳng qua khích lệ như vậy ta lại không đảm đương nổi, chúng ta đều là người hầu hạ bên người hoàng thượng, nếu vậy tính tình hoàng thượng như thế nào chắc các tỷ tỷ cũng biết, cho dù ta có thầm nghĩ sẽ dìu dắt các tỷ muội bên người, cũng phải xem ý tứ của hoàng thượng như thế nào, không phải sao? Nếu tỷ tỷ không tin, đợi khi nào có cơ hội ở trước mặt hoàng thượng thử một lần, liền biết lời muội muội nói là thật hay giả.
- Xem muội muội nói kìa, ta là người không lên được mặt bàn, sao có thế so với muội muội?
An thục phi cong cong khóe mắt, vẻ mặt "Cực kỳ hâm mộ" nói:
- Cái khác không cần nói tới, chỉ cần nói đến chuyện hoàng thượng đích thân ra trận thay muội muội kéo xe trượt tuyết, trong đám tỷ muội chúng ta chưa có ai được vinh sủng như thế?
- Tỷ tỷ nói quá nghiêm trọng rồi, ta nào có thể diện như vậy, là hoàng thượng muốn kéo tam hoàng tử đến bên bờ hồ trượt tuyết, ai ngờ thân thể tam hoàng tử quá nhẹ, xe trượt tuyết đâm thẳng vào người hoàng thượng, cho nên hoàng thượng có tâm gọi người mang tảng đá để lên xe cho nặng, nhưng lại sợ mình vô ý làm tam hoàng tử bị thương, nên kêu ta đi lên xe ngồi...
Du Phức Nghi thuận miệng nói dối, nói nói rồi lại thấy mất hứng, dù nàng có nói gì đi nữa, thì người khác cũng chỉ để ý nàng được sủng hay không được sủng, một khi đã như vậy, cần gì phải giải thích, để ý miệng lưỡi người đời?
Vì thế nàng không nói nữa, nhìn về phía An thục phi nở nụ cười hàm ý thâm trầm, sau đó cúi đầu chuyên chú uống trà.
An Thục Phi bị nụ cười của Du Phức Nghi làm cho lung lay muốn lên đồng, sau khi hoàn hồn lại cũng không dám mở miệng gây chuyện.
Phải biết rằng Du Phức Nghi từ trước tới nay chưa bao giờ thua ở khâu mồm mép kiện tụng.
Lúc này nàng trầm mặc, cũng không phải là thoái nhượng, mà là ấp ủ được lý do để thoái thác.
Chỉ chờ người khác rơi vào hố do nàng đào, nàng liền nhảy ra vùi lấp, ăn qua vài lần mệt An thục phi có thể lĩnh hội chiêu thức này.
Hai người ra trận đều vấp phải trắc trở, nào còn có ai dám lỗ mãng? Trong điện im lặng như tờ, Du Phức Nghi buông tách trà, chờ Vương hoàng hậu hạ lệnh liền nhấc chân chạy lấy người.
Ai ngờ Tào mỹ nhân đột nhiên nói:
- Đã nhiều ngày nay thần thiếp ở Càn Thanh Cung hầu giá, cùng hoàng thượng học chơi mạt chược, chỉ tiếc là trong tay không có mạt chược, muốn tìm người luyện tập cũng không được, nghe nói nương nương thắng được một rương ngà voi từ chổ hoàng thượng, không biết nương nương có thể bỏ những thứ yêu thích mà ban cho thần thiếp mấy thanh, để thần thiếp sai người làm mạt chược để dùng.
Mới được sủng ái mấy ngày, liền muốn chứng tỏ mình cường! Du Phức Nghi liếc mắt một cái, buồn cười nói:
- Mấy thanh ngà voi, có lẽ người khác sẽ cảm thấy trân quý, nhưng với hoàng thượng mà nói hoàn toàn không coi là gì, muội muội ngày ngày ở Càn Thanh cung hầu giá, muốn cái này, thì nói một câu với hoàng thượng là được, hoàng thượng sẽ mượn chuyện này dỗ muội muội vui vẻ, nào có cần ta mở miệng?
Tào mỹ nhân xụ mặt, ủy khuất nói:
- Nương nương không muốn cho thì thôi, cần gì phải đẩy lên đầu hoàng thượng.
- Cũng không phải ta không bỏ được, mà thật sự là cho không được.
Du Phức Nghi buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Đại tẩu Pháp quốc của ta rất thích trang sức làm bằng ngà voi, ta có được một rương ngà voi, trừ mấy thanh ta lấy ra làm mạt chược, còn thừa lại đã sai người đem toàn bộ đưa đến Bảo Tường Trai, chỉ sợ đã sớm bị cắt thành mảnh nhỏ.
Tào mỹ nhân tức đến xanh mặt, oán hận nói:
- Đúng là xảo trá.
Ngồi ở phía trên xem diễn là Vương hoàng hậu đột nhiên mở miệng nói:
- Huynh trưởng ngươi thú Pháp quốc dương nữu làm tức phụ? Chuyện khi nào vậy, sao ta không nghe ai nói tới, nếu không ta đã sai người đưa qua một phần hạ lễ.
Du Phức Nghi trả lời:
- Phần hạ lễ này của nương nương đưa không được, hiện nay huynh trưởng của thần thiếp vẫn còn ở hải ngoại, nhanh nhất cũng phải sang đầu năm mới có thể trở về.
- Thì ra là thế.
Vương hoàng hậu lại cười nói:
- Định ra ngày thành thân, cũng đừng quên nói cho ta một tiếng, ta phải chuẩn bị hạ lễ sớm, nếu không vội vội vàng vàng, đưa hạ lễ lại khiến đại tẩu ngươi không vừa mắt.
Trịnh quý phi đối với chuyện này cũng có hứng thú, vẻ mặt hứng thú nói:
- Ta chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ nhìn thấy người ngoại quốc, muội muội phải để chúng ta mở rộng tầm mắt mới được.
Nàng không thể xuất cung, nếu muốn gặp huynh trưởng cùng đại tẩu, tất nhiên phải triệu bọn họ tiến cung.
- Đợi đại tẩu tiến cung, nếu các ngươi muốn gặp, chỉ cần tới cung của ta là được. Nhưng mà muốn xem cũng không đơn giản như vậy, phải mang theo lễ vật mới được, nếu không ta sẽ không chuẩn bị thay các ngươi.