- Vậy để con đi xem một chút. Tình huống bên trong không rõ, nếu như Viện trưởng vẫn còn kiên trì được, chúng ta nên nắm chắc thời gian.
Giang Khương ném khăn lông lên trên giường, sau đó sải bước ra ngoài.
Y sư Chu và y sư La nhìn nhau, lập tức đuổi theo đằng sau. Đối với hành động như sấm rền gió cuốn của Giang Khương, bọn họ vẫn rất hài lòng.
- Được, Chủ tịch Giang, La lão, mời theo tôi.
Bên trong núi Kinh Sơn ngược lại đã được người của Dư Trung Tấn giăng đèn, chiếu sáng cả con đường mỏ.
- La lão, ngài cẩn thận một chút. Nơi này có chút trơn trợt.
Dư Trung Tấn cẩn thận hướng dẫn hai người đi vào bên trong.
Lối đi bên trong mỏ Kinh Sơn rất chẳng chịt. Mặc dù đại đa số con đường đều rộng rãi, nhưng không thiếu những nơi khá hẹp. Bởi vì có ngoại viện treo đèn trước đó, ngược lại cũng không hề khó đi.
Đi về phía trước mấy chục thước, liền xuất hiện một khu vực nham thạch tương đối rộng rãi. Bên cạnh có một con sông ngầm, chảy vào bên trong một nham động khá thấp.
- Chủ nhiệm.
Ở đây có mấy cao thủ ngoại viện canh chừng, thấy mọi người bước vào, liền cung kính chào.
- Tình huống bên trong thế nào?
Dư Trung Tấn trầm giọng hỏi.
- Có dị động gì khác hay không?
- Bây giờ vẫn không có bất kỳ dị động nào, nhưng phòng thủ vẫn rất nghiêm mật. Chúng ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào đột nhập vào.
Một cao thủ trầm giọng đáp.
Giang Khương quan sát tình huống bên trong, rồi đối chiếu với tấm bản đồ, cau mày nói:
- Nơi này cách lối vào đó không xa chứ?
- Còn khoảng hai trăm thước.
Dư Trung Tấn vừa dẫn người tiếp tục đi vào bên trong, vừa đáp:
- Ở đó có một khu vực nham thạch khá lớn. Đại đa số người của chúng ta đang canh chừng ở đó. Đi vào sâu thêm ba mươi thước chính là lối vào. Bây giờ chúng tôi vẫn còn đang nghĩ cách đột phá, nhưng xem ra đến bây giờ hẳn là chưa có tiến triển gì.
Rất nhanh, ba người đã tiến vào khu vực nham thạch. Khu vực này so với khu vực trước đó còn rộng hơn nhiều, bên trong đang có hai ba chục người tụ tập, đồng thời vẫn không ngừng có người từ bên trong đi ra, thậm chí có không ít người bị thương.
- Triệu Lâm, tình huống thế nào rồi?
Dư Trung Tấn hỏi.
Nghe giọng nói của Dư Trung Tấn, một người đang ngồi trước tấm bản đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người đi tới liền vội vàng đứng dậy. Sau khi nhìn thấy Giang Khương và La lão, ánh mắt sáng lên, cung kính nói:
- Chủ tịch Giang, La lão.
Sau khi chào hai người xong, lúc này mới quay sang Dư Trung Tấn, đáp:
- Chủ nhiệm, chúng tôi đã thử dò xét hai lần nhưng không có cách nào vào trong. Hơn nữa còn bị thương ba bốn anh em.
- Ừm.
Dư Trung Tấn quét mắt nhìn thành viên bên trong, gật đầu một cái, nói:
- Bên trong không có dị động gì khác thường chứ?
- Không, ban đầu thì không có bất kỳ biến hóa nào. Chúng tôi kêu gọi đầu hàng cũng không có tiếng đáp lại.
Người đàn ông trung niên cười khổ đáp.
Nghe xong, Dư Trung Tấn quay sang nhìn Giang Khương, đang định lên tiếng, chợt thấy Giang Khương quay sang nói với La Thiên Minh:
- Sư phụ, người ở đây chờ một chút, để con đến đó xem tình huống.