Binh Vương Thần Bí

Chương 1092



Nhìn Hồ Quang Dương và người đàn ông trung niên xông đến, gương mặt tái nhợt của Giang Khương hiện lên nụ cười nhạt. Thực lực của Hồ Quang Dương không kém, và nó cũng nằm ngoài ý liệu của hắn. Nhưng chỉ bằng vào ông ta và người đàn ông trung niên không biết tên kia, mặc dù hắn bị thương không nhẹ, chân bị trúng mấy viên đạn, mất máu không ít, hơn nữa hoạt động có chút giới hạn, nhưng muốn trong thời gian ngắn bắt hắn thì không đơn giản như vậy.   

Thời gian nghỉ vừa rồi đã giúp cho hắn khôi phục lại được một chút, tay nhẹ khều một cái, tấm khiên trong nháy mắt đã giơ lên, đụng bay Hồ Quang Dương ra ngoài, đồng thời tay phải cầm dao găm nghênh đón người đàn ông trung niên.   

Hai thanh đao va chạm nhau phát ra tiếng vang nhỏ. Cổ tay người đàn ông trung niên khẽ đảo, gạt đao của Giang Khương rơi xuống đất, sau đó hướng đến bàn tay Giang Khương cắt qua.   

Khóe miệng Giang Khương vểnh lên, cổ tay cũng khẽ đảo, một tiếng giòn dã vang lên, đao cũng đối phương liền bị đánh văng.   

Bên kia, Hồ Quang Dương thấy Giang Khương cầm tấm khiên, cơ thể lùn đủn liền lăn một vòng, quơ đao chém tới chân của Giang Khương.   

Nhưng ông ta vừa mới chém ra một đao, mắt thấy cách bắp chân Giang Khương chỉ khoảng một thước, nhưng gương mặt còn chưa kịp lộ ra vẻ vui mừng thì đã cứng đờ. Bởi vì chẳng biết từ lúc này Giang Khương đã đập mạnh tấm khiên xuống, ngăn cản một đao này của ông ta dễ như trở bàn tay.   

Hồ Quang Dương lại dứt khoát lăn một vòng nữa, không cam lòng chém tới một đao từ bên kia. Nhưng một đao này chỉ đi được nửa đường, liền thấy tấm khiên lại cản tới, sau đó trở ngược bay về phía ông ta.   

Cảm giác tấm khiên cao nửa thước đang áp đến mình, sắc mặt Hồ Quang Dương đại biến, vội vàng lăn một vòng, thoát ra khỏi cuộc chiến.   

Giang Khương cũng không đuổi theo, nhấc tấm khiên lên, đập tới người đàn ông trung niên bên cạnh.   

Nhìn tấm khiên bằng thép ở trong tay Giang Khương cứ nhẹ như không, tiếng gió vù vù truyền đến, người đàn ông trung niên nào dám cứng rắn ngăn cản, dưới chân nhếch một chút, lập tức thối lui về sau hai thước.   

Thấy hai người đã bị mình bức lui, Giang Khương cười lạnh, thu lại tấm chắn. Hắn cũng không muốn liều mạng với đối phương. Đặc biệt là người đàn ông trung niên, thực lực khá kinh khủng. Giao thủ với đối phương hai chiêu, lấy một chọi hai đều phải ráng chống đỡ.   

Cộng thêm mấy vết thương trên đùi vốn đã cầm máu, nhưng bởi vì vận động, lại bắt đầu chảy máu ra. Hơn nữa, điều hắn cần làm bây giờ là kéo dài thời gian, chờ Dư Trung Tấn và những cao thủ ngoại viện khác chạy đến.   

Người đàn ông trung niên nhìn Giang Khương cầm tấm chắn đứng im, cũng cảm thấy sững sờ. Tấm chắn trong tay Giang Khương rõ ràng làm bằng thép, nhìn những vết đạn bên trên thì biết, cao cỡ nửa thân người, hơn nữa còn dầy hai ba cm, nặng bảy tám chục cân là ít. Nhưng lại bị đối phương cầm trong tay giống như cầm tấm ván, rồi nhìn một thân đầy vết thương của Giang Khương, rốt cuộc không biết thực lực của hắn mạnh bao nhiêu.   

Mặc dù đã sớm nghe đồn về thực lực của Giang Khương, nhưng bây giờ đã xem như chân chính nhìn thấy được thực lực của tên tiểu tử này.   

Nhưng lúc này rõ ràng không phải là lúc để suy tính, sắc mặt tiểu tử này càng lúc càng tái nhợt, xem ra đã như nỏ hết đà. Chỉ cần có được tiểu tử này trong tay, giải quyết những người bên trong hay bên ngoài sẽ đơn giản hơn nhiều.   

Nhưng khi ông vừa định ra lệnh cho hai thủ hạ đang canh giữ trước cửa động, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm, hai người ôm cổ tay trào máu, đồng loạt bay ngược trở lại.   

Nhìn một người xông vào, sắc mặt người đàn ông trung niên và Hồ Quang Dương liền thay đổi. Bây giờ đích thật là Dư Trung Tấn.   

Sắc mặt người đàn ông trung niên trầm xuống, lạnh giọng quát lên:   

- Mau kết liễu toàn bộ người bên trong.   

Nghe người đàn ông trung niên ra lệnh, những người đang vây quanh trước cửa hang lập tức rút chốt an toàn lựu đạn. Hai người khác thì cầm súng trong tay, hướng cửa hang bắt đầu càn quét, phòng đám người Từ Khải Liễu từ bên trong chạy ra.   

Sắc mặt Giang Khương cũng thay đổi, nhấc tấm chắn, không để ý hết thảy lao đến cửa động. Dư Trung Tấn vừa mới xông vào, cũng đoán được tình huống, bắt đầu chém giết.   

Nhưng động tác của hai người dường như chậm quá rồi.   

Trong lúc hai người Hồ Quang Dương âm thầm cười lạnh, dị biến lại nổi lên. Ninh Hán Dân vốn đứng im đột nhiên lay động, thân hình chợt lóe, dứt khoát chém hai đao xuống hai người đang cầm lựu đạn.   

Đồng thời hét lên một tiếng, nhào đến hai tay súng đang đứng trước cửa hang bắn vào.   

Hai tay súng này cũng vừa mới hồi phục tinh thần, thấy Ninh Hán Dân trở mặt, sắc mặt đại biến, đồng loạt quay súng hướng đến Ninh Hán Dân.   

Nhưng một người vừa mới xoay người lại liền bị Ninh Hán Dân một đao chém vào cổ. Khi Ninh Hán Dân rút đao ra, đang định giết tay súng còn lại, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bịch bịch, thân hình run lên, miễn cưỡng chém tới tay súng thứ hai, trên người lại trúng thêm hai ba phát súng, chậm rãi xụi xuống.   

Nhưng tay súng đối diện cũng không tốt hơn gì. Dưới tình huống cách nhau chỉ hai thước, bị một đao của Ninh Hán Dân chém trúng mặt, ngửa đầu té xuống.   

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai cao thủ hộ vệ còn sót lại bên trong động lập tức rống lớn, xông thẳng ra ngoài.   

Tiếng súng vang lên mấy lần, sau đó bắn chết hết cao thủ bên phía đối phương.   

Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, bởi vì Ninh Hán Dân đột nhiên thay đổi, cục diện trong nháy mắt cũng thay đổi luôn. Bên phía đối phương chỉ còn lại một mình Hồ Quang Dương và người đàn ông trung niên, cùng với hai thuộc hạ bị Dư Trung Tấn chém đứt cổ tay.   

Thiên Y Viện đã chiếm thế thượng phong, đặc biệt lúc này cửa hang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Nhìn bốn năm cao thủ Thiên giai tràn vào, sắc mặt Hồ Quang Dương và người đàn ông trung niên đều như mảnh tro tàn.   

Thấy ngoại viện đã đến, bao vây Hồ Quang Dương và người đàn ông kia, đám người Từ Khải Liễu vẫn còn ở trong động rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.   

Từ Khải Liễu quần áo rách rưới, cả người chật vật từ trong động đi ra, nhìn Ninh Hán Dân đang được hai cao thủ ngoại viện đỡ lấy, miệng không ngừng trào máu, ánh mắt lóe lên thần sắc phức tạp, sau đó thở dài nói:   

- Dùng Hồi Thiên Châm.   

Nghe Từ Khải Liễu nói, một cao thủ thân hình cao lớn nhìn các cao thủ ngoại viện vừa mới xông vào, kêu lên:   

- Dư Trung Tấn, Hồi Thiên Châm.   

Dư Trung Tấn sửng sốt một chút, liền hiểu ra hộ vệ chỉ còn sót lại hai người, Hồi Thiên Châm đối phương mang theo hẳn đã sớm dùng hết, vội vàng mò từ trong túi, lấy Hồi Thiên Châm ném qua.   

Cao thủ hộ vệ giơ tay tiếp lấy Hồi Thiên Châm, đang định mở ống tiêm, chỉ thấy Ninh Hán Dân vừa ho ra máu vừa run giọng nói:   

- Đừng...đừng dùng...   

Dứt lời, Ninh Hán Dân khó khăn ngẩng đầu nhìn Từ Khải Liễu, cười khổ nói:   

- Viện trưởng, là tôi không đúng. Tôi hại mọi người, Thiên Y Viện không cần cứu tôi đâu.   

Nói đến đây, Ninh Hán Dân lại ho thêm hai tiếng, máu trong miệng trào ra nhiều hơn, cố nặn ra một nụ cười:   

- Cũng may là các người không sao. Kế hoạch xem ra cũng không thành công. Nếu không...khụ...tôi thật không còn mặt mũi đi gặp các vị liệt tổ liệt tông Thiên Y Viện đời trước.   

Nghe Ninh Hán Dân nói, cùng với máu tươi không ngừng trào ra, Từ Khải Liễu chậm rãi thở dài, nhìn Ninh Hán Dân một cái rồi lắc đầu, sau đó cầm lấy Hồi Thiên Châm nhẹ nhàng mở nắp, sau đó kéo áo Ninh Hán Dân xuống, dứt khoát đâm vào.   

- Hội Đồng Viện còn chưa xử tội ông, cho dù ông chết, cũng phải để Hội Đồng Viện xử tội mới được.   

Nói xong, Từ Khải Liễu chậm rãi đứng dậy, được một hộ vệ khác đỡ đến bên cạnh Giang Khương đang ngồi dưới đất.   

Nhìn sắc mặt ảm đạm nhưng đầy bình tĩnh, đang dùng ngân châm cạy viên đạn trên chân của mình, Từ Khải Liễu không khỏi cười khổ:   

- Tiểu tử, cậu không sao chứ?   

- Cũng may mà không chết, chỉ là máu ra hơi nhiều.   

Giang Khương nhún vai, nhìn Từ Khải Liễu, nói:   

- Chắc là bị đứt một động mạch rồi. Khi về phải tiểu phẫu khâu lại mới được. Xem ra lần này Hội Đồng Viện phải xuất huyết thật nhiều, ít nhất phải cho con hai ba chai đan dược siêu phẩm tẩm bổ.   

- Không chết thì tốt rồi.   

Nhìn Giang Khương cạy một viên đan lên, vứt xuống tấm chắn, Từ Khải Liễu gật đầu, cũng không để ý đến đòi hỏi của Giang Khương, quay sang nhìn các cao thủ ngoại viện đang chạy đến, lãnh đạm nói:   

- Một người đến đây giúp Trưởng ban Giang xử lý vết thương, băng bó một chút. Đừng để cậu ấy vẩy máu khắp nơi như vậy.  

- Vâng, Viện trưởng.   

Cao thủ ngoại viện luôn có người mang theo túi cứu thương, lập tức có người kêu lên rồi chạy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.