Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt đi ra khỏi phòng khám trong ánh mắt hâm mộ của anh Hoàng. Sau đó hắn tùy tiện hỏi.
- Chúng ta đi ăn ở đâu?
Tuyên Tử Nguyệt cười cười, sau đó móc ra một chiếc chìa khóa ấn một cái.
Giang Khương nhìn sang bên đường thấy một Maserati màu đỏ chói mắt đang dừng, Tuyên Tử Nguyệt ấn chìa khóa, một tiếng tít vang lên. Hắn không kìm được khẽ huýt sáo, lắc đầu cảm thán:
- Đẹp quá...
- Được rồi... đi... lên xe. Nếu đã đền đáp ơn cứu mạng của anh, dĩ nhiên phải tìm một nơi thật OK chứ...
Tuyên Tử Nguyệt mở cửa xe, cười ngồi xuống.
Giang Khương cũng không khách khí, đi sang phía bên kia. Sau khi hắn ngồi xuống, cảm giác dễ chịu khiến hắn giật mình. Sau đó hắn điều chỉnh cho mình càng thoải mái hơn ròi mới lắc đầu cảm thán:
- Chuyện này tôi thì thấy bình thường... Có điều người khác sẽ cảm thấy với tính cách của cô, thực sự quá đối nghịch với chiếc xe này...
Giang Khương cười cười, sau đó nhân tiện nói:
- Nhưng mà xem ra nhà cô thật sự rất có tiền đấy!
- Nhà tôi đương nhiên rất có tiền...
Khi nói tới đây, Tuyên Tử Nguyệt khẽ cười cười nhưng trong mắt lóe lên một tia đau khổ, có điều tia đau khổ này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất. Sau đó cô nhìn Giang Khương đổi đề tài:
- Muốn ăn đồ Trung Quốc hay ăn đồ Tây?
- Muốn ăn đồ Trung Quốc... Chúng ta đến Cẩm Đình lâu, ở đó có mấy món khá ngon... Đồ Tây... Chúng ta có thể đến Angela... ốc sên hấp, gan ngỗng ở đó rất chính thống...
- Ốc sên hấp... Gan ngỗng...
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Giang Khương đột nhiên cảm thấy miệng mình chảy đầy nước miếng. Đã gần một năm hắn chưa được ăn đồ Pháp chính thống, giờ đột nhiên hơi thèm. Hắn lập tức nhìn Tuyên Tử Nguyệt mong chờ nói:
- Nhà hàng Pháp chính thống?
- Đương nhiên... Là nhà hàng chính thống duy nhất ở Vân Giang!
Tuyên Tử Nguyệt nghe thấy Giang Khương đột nhiên hỏi vậy liền nhíu mày, gật đầu nói.
- Tốt... Chắc chắn hôm nay cô mời đấy chứ?
Giang Khương lại hỏi thêm lần nữa.
Tuyên Tử Nguyệt quay đầu lại sửng sờ nhìn Giang Khương, trên mặt bắt đầu lộ vẻ cổ quái, gật đầu nói với Giang Khương:
- Đương nhiên là tôi mời rồi...
- Tốt... Vậy thì đi Angela đi...
Giang Khương nhìn vẻ mặt cổ quái của Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:
- Tôi rất ít khi để phụ nữ mời. Hơn nữa đôi lúc phụ nữ mời, cuối cùng tôi cũng tính tiền... Cho nên, tôi muốn xác đình lại một chút, vì lần này có thể tôi thanh toán không nỗi!
Tuyên Tử Nguyệt nghe thấy Giang Khương giải thích như vậy, rốt cuộc cũng cười bất đắc dĩ, sau đó nói:
- Tôi thật sự không nhận ra anh là người thành thật đến vậy!
- Đương nhiên... Lần này thì cô nhìn thấy rồi đấy!
Giang Khương mỉm cười nói.
- Đúng... Thấy rồi... Yên tâm đi, mạng của tôi đáng giá lắm... Hôm nay anh muốn ăn gì cũng đừng khách sáo với tôi...
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói:
- Anh cứ an tâm ăn là được!
Nghe thấy câu này, tâm tình của Giang Khương đột nhiên tốt lên nhiều...
Chiếc xe phóng đi như bay, chỉ để lại mấy sinh viên Đại học Đông Nguyên nhìn theo chiếc Maserati với vẻ mặt hâm mộ.
- Tao nói rồi mà... Là xe của Tuyên Tử Nguyệt...
Một nam sinh cao cao mặt đầy mụn đắc ý nói với vài bạn học bên cạnh.
- Haizz... Đúng là Tuyên Tử Nguyệt, nhà cô ấy có tiền thật đấy... Chiếc Maserati này... ít nhất cũng vài triệu tệ đấy...
Một nam sinh khác cảm thán, nói:
- Không biết cái thằng kia là ai... Nếu đổi lại là tao, chắc đêm nay ngủ tao cũng cười mất!
- Họ bước ra từ Phòng khám Khánh Nguyên... Tao thấy hình như là Giang Khương... Cũng là trợ giảng khoa y học lâm sàng đó... Có lẽ bọn mày biết mà!
Một sinh viên khác cũng mang vẻ mặt hâm mộ nói:
- Có điều, tao nhớ hắn là bạn trai của Lý Tiểu Vũ năm nhất. Sao giờ lại đi chung với Tuyên Tử Nguyệt?
- Haizz... Ai mà biết được. Đổi lại là mày, mày chọn Lý Tiểu Vũ hay Tuyên Tử Nguyệt? Dù sao nếu là tao, chắc chắn tao sẽ chọn Tuyên Tử Nguyệt... Nếu có thể lấy được cô vợ như thế, cả đời này chẳng còn gì phải buồn nữa...
Nam sinh mặt đầy mụn vẻ mặt vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Hai người khác nghe thấy lời này cũng đều gật đầu.
Chiếc xe chậm rãi dừng trước cửa Angela. Sau khi đậu xong xe dưới sự chỉ dẫn của nhân viên giữ cửa, hai người mới đi vào trong đại sảnh.
- Xin hỏi hai vị đã đặt trước chưa?
Bồi bàn rất khách khí hỏi thăm.
- Chưa!
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười lắc đầu nói.
- Ồ... Vâng, mời hai vị đi theo tôi...
Bồi bàn rất khách khí dẫn hai người tới trước một chiếc bàn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay kéo ghế cho Tuyên Tử Nguyệt.
Giang Khương không khách khí ngồi xuống đối diện, nhìn xung quanh, sau đó âm thầm gật đầu. Không khí của cả nhà hàng này khá được, trang trí cũng khá giống nhà hàng Pháp ở nước ngoài, môi trường tương đối tốt, có điều không biết món ăn có chính thống hay không.
Tuy nhiên sau khi Giang Khương nhìn sang bàn bên cạnh, có hai vị khách nước ngoài đang dùng tiếng Pháp chọn món, bồi bàn đứng bên cạnh cũng trả lời bằng tiếng Pháp lưu loát hắn liền cảm thấy yên tâm. Nhà hàng có thể đạt đến trình độ này thì có lẽ món ăn cũng không tệ.
Bồi bàn nhanh chóng đưa hai quyển menu đến trước mặt hai người.
Giang Khương tùy tiện mở ra xem, menu song ngữ Trung Pháp, cũng khá chu đáo đấy.
- Cho tôi một salad gà xông khói, một súp hành tây Pháp, gan ngỗng nướng, thêm một bánh gato hạnh nhân...
Tuyên Tử Nguyệt rõ ràng là khách quen của nhà hàng này, cô nhanh chóng chọn xong món ăn của mình.
Lúc này Giang Khương cũng tiện tay lật một lượt menu, sau đó nhìn bồi bàn nói:
- Cho tôi một ốc sên nướng nấm đông cô, súp bơ nấm, cá nheo nướng lát, à... gan ngỗng nướng cũng lấy một phần đi, cuối cùng là bánh gato quả phỉ...
- Vâng...
Bồi bàn mỉm cười gật đầu, thu menu lại, hỏi thêm lần nữa:
- Xin hỏi cần dùng rượu gì không ạ...
Giang Khương nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt cười nói:
- Vậy tôi không tiết kiệm giúp cô nữa...
- Được... Muốn uống rượu gì cứ chọn đi... Tôi đã nói là mạng tôi đáng giá lắm mà...
Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy thái độ của Giang Khương rất tự nhiên. Không giống những nam sinh khác thích làm bộ trước mặt cô.
- Được... có Latour 93 không?
Giang Khương cười nói với bối bàn:
- Nói thật nhé!
- Ồ... Có, xin ngài chờ một chút!
Bồi bàn nhìn Giang Khương với ánh mắt kinh ngạc, rồi lại vội vàng gật đầu cười nói.
Ban nãy Tuyên Tử Nguyệt cũng chú ý đến tia kinh ngạc lóe lên trong mắt bồi bàn. Sau khi bồi bàn rời đi, cô mới tò mò hỏi Giang Khương:
- Latour 93 đặc biệt lắm à?
- Đương nhiên... Mỗi năm rượu Latour sản xuất không nhiều lắm, nhưng khẩu cảm tương đối tốt, hơn nữa cũng không đắt lắm... Tính ra chỉ là một loại rượu ngon giá tương đối cao...
Nhắc đến rượu này, trong mắt Giang Khương hiện lên tia cảm khái. Thực ra hắn cũng chỉ hỏi vậy thôi. Lâu lắm rồi không được ăn một bữa lớn như vậy, nếu như không được uống một chai rượu hợp khẩu vị thì đáng tiếc quá.
Kỳ thực hắn cũng chẳng ôm hy vọng quá lớn, nào ngờ bồi bàn lại nói có, xem ra hắn cũng khá may mắn đấy chứ.
- Ồ... Thế xem ra hôm nay tôi mời anh đến đây là đến đúng chỗ rồi. Trước kia tôi đến nhưng bồi bàn chưa bao giờ giới thiệu loại rượu này!
Tuyên Tử Nguyệt hơi bĩu môi, khẽ cười nói.
Trước mắt Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng cảm thấy tương đối tự nhiên, chẳng có gì phải ngại ngùng. Nếu chuyện gì mình cũng phải cẩn thận, vậy thì sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Hắn lập tức cười cười nói:
- Tôi nói là sản lượng của loại rượu này không nhiều lắm, cho nên có vài nhà hàng cho dù có cũng không dễ gì giới thiệu. Chỉ có vài khách đặc biệt cố ý chọn loại rượu này mới có. Cho nên tôi mới bảo anh ta nói thật, nhưng không ngờ lại có thật!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy tia vui mừng trong mắt Giang Khương, cô đột nhiên cảm thấy hôm nay tâm tình của mình thật sự rất tốt. Chàng trai trước mắt này thật sự đặc biệt, tiếp xúc lâu như vậy rồi, đây thật sự là lần đầu tiên mình nhìn thấy tia vui mừng thật sự lộ ra trong mắt hắn.
Rất nhanh, bồi bàn đem đến một chai rượu. Sau khi anh ta cẩn thận dùng khăn bao lại mới đưa đến trước mặt Giang Khương, nói:
- Tiên sinh...
Giang Khương tiện tay cầm xem thử, sau đó hài lòng gật đầu.
- Cám ơn, tiên sinh!
Bồi bàn cung kính nhận chai rượu Giang Khương đưa, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Anh ta rót cho Giang Khương một chút, sau đó thu lại.
Giang Khương cầm ly lên nhìn, nhẹ nhàng đưa sát lên mũi ngửi, sau đó khẽ nhíu mày, hắn lại đưa đến bên mép, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi hồi vị trong miệng một chút, liền đặt ly xuống, quay đầu nhìn về phía bồi bàn nói:
- Vị hơi chua... Đổi chai khác đi!
Khuôn mặt bồi bàn hơi cứng đờ, sau đó liền cười gật đầu nói:
- Được, tiên sinh xin mời ngài chờ một chút!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn bồi bàn cầm chai rượu đi khẽ cười. Đây thật sự là lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu kén chọn như vậy. Ít nhất đám anh em họ của cô, tuy trước nay chỉ chọn rượu ngon để uống, nhưng chỉ cần là rượu ngon họ sẽ uống, trước nay chưa từng có kiểu thử vị không đúng liền trả lại.
Bồi bàn này không nói gì, lúc này bên cạnh có người như đang châm chọc nói một câu:
- Angela trước nay chưa từng bán rượu dở... Miệng của vị này đúng là điêu quá...
Giang Khương sửng sốt, nhưng lại mỉm cười, sau đó thuận mắt nhìn sang. Hắn thấy bàn bên trái có một thanh niên mặc vest cách tân khinh thường nhìn mình, hơn nữa đuôi mắt không kìm được đang nhìn Tuyên Tử Nguyệt đối diện.
Giang Khương nhìn bộ dạng thanh niên này rồi mỉm cười, không nói gì. Hắn chỉ nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ:
- Ra ngoài đi ăn với cô... Xem ra áp lực lớn thạt đấy!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn vẻ bất đắc dĩ của Giang Khương đột nhiên nở nụ cười sung sướng. Cô quen Giang Khương lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của hắn. Đúng là khiến người ta vui vẻ mà.
Tên kia thấy đối phương hoàn toàn không thèm nhìn mình, hơn nữa ngay cả người đẹp cực kỳ hiếm thấy kia cũng làm như không thấy mình thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
- Dĩ Kỳ... được rồi, đừng để ý đến họ. Bọn nhà quê ấy mà, làm gì biết uống rượu vang. Chắc là đến nhà hàng Pháp cho biết ấy mà!