Số tiền không nhỏ nhưng cũng không quá một trăm vạn. Đối với người đã có được tài sản trăm vạn Mỹ kim như Giang Khương lúc trước mà nói, số tiền này thật không tính là gì.
Tuy nhiên, đối với một Giang Khương nghèo rớt mồng tơi như bây giờ, đây đã là một con số rất lớn rồi. Ít nhất một trăm vạn cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Nhìn năm chữ “một trăm vạn đồng chẵn”, Giang Khương cười khổ. Xem ra mạng của Tuyên đại tiểu thư chúng ta rất đáng tiền.
Tiện tay kẹp phong thư vào trong quyển sách, Giang Khương khẽ thở dài. Hôm nay chỉ vì một việc nhỏ mà có hai người đến tìm hắn nói chuyện. Một người trực tiếp, một người gián tiếp.
Giang Khương lẳng lặng nhìn quyển sách, chỉ là trải qua một lúc lâu cũng không lật sang tờ khác.
Sau khi tắm rửa xong, vốn bình thường chỉ ngậm một miếng Sơn Tham bốn ly, nhưng bây giờ hắn trực tiếp bỏ miếng Sơn Tham đủ dùng hai ngày vào miệng, sau đó dùng sức mà nuốt.
- Giang Khương đã nhận phong bì, hơn nữa cũng hiểu ý của tôi.
Người đàn ông trung niên ngồi vào xe, nói:
- Tôi nghĩ hẳn không có vấn đề gì đâu. Tôi đã xem qua tấm ảnh rồi, xác thực giống như đang giao thủ.
- Giao thủ? Có thể đánh Tuyên Tử Nguyệt thành như vậy sao? Không thể nào.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn:
- Tuyên Tử Nguyệt đã nói qua, Giang Khương dường như không có nội khí. Giết được tên tiểu tử kia bất quá cũng chỉ nhờ vận khí mà thôi.
Nghe xong, người đàn ông lắc đầu:
- Chỉ sợ con bé Tử Nguyệt đang che giấu chuyện gì. Nếu không có nội khí, làm sao có thể giết chết được tên tiểu tử kia? Tiểu tử này thực lực không thấp, ít nhất khi tôi đến gần hắn ba thước, hắn đã phát giác sự dị thường. Nếu không có thực lực, tuyệt đối không có khả năng phát hiện.
- Haiz, con gái lớn đúng là không quản được.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khổ, sau đó nói:
- Được rồi, anh đã nhắc nhở Giang Khương, nhưng Tử Nguyệt thì tôi không quản nổi, chỉ hy vọng đừng để xảy ra vấn đề gì. Nếu không, sẽ rất khó ăn nói với Tề gia.
- Yên tâm đi, Tử Nguyệt cũng không phải là đứa không biết nặng nhẹ.
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Kỳ thật, nếu không phải năm đó đã định ra minh ước, tôi thật không muốn con bé đến Tề gia.
- Anh à, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Việc này đã sớm được định, với hai nhà Tuyên Tề chúng ta cũng có lợi. Tử Nguyệt hiển nhiên cũng biết việc này.
Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc một chút rồi nói.
Nghe xong, người đàn ông nhẹ nhàng thở dài.
- Máy chủ sẽ thức dậy sau ba mươi phút, hấp thu phân tích năng lượng tinh thần tạm dừng, năng lượng tích trữ 69%.
Nhưng nhìn thoáng qua biểu hiện lo âu của Hoàng ca, Hồ lão đã ý thức được điều gì, lập tức nói với Trương Nhạc và Giang Khương:
- Mọi người tiếp tục làm, để ta ra ngoài xem thử.
Dứt lời, liền giải thích với bệnh nhân đang khám một chút, sau đó đưa người bệnh sang cho Giang Khương. Bệnh nhân kia cũng rất khách khí:
- Nếu Hồ lão có việc bận thì cứ làm, không cần lo lắng cho chúng tôi.
Sau khi nói lời cảm ơn, Hồ lão dẫn Hoàng ca ra ngoài.
Nhìn người thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặc đồng phục của cục Quản lý Dược phẩm, ánh mắt Hồ lão có chút ngưng trọng. Ông ở Vân Giang hơn mười năm, quan hệ về phương diện này cũng không tệ lắm, trên cơ bản cũng khá thân thiết. Nhưng lần này bên cục Quản lý Dược phẩm đột nhiên cử người này xuống, liền biết được duyên cớ. Nếu không, tại sao không phải là Chủ nhiệm Đào hay đến chứ?
Gật đầu, ý cười trên mặt Hồ lão càng đậm, nhìn Lê Nhất Kỳ:
- Lãnh đạo Lê lần đầu tiên đến đây, sau này cơ hội chúng ta qua lại cũng không ít. Mong rằng chiếu cố nhiều hơn.
- Chiếu cố thì không dám. Hồ lão y sư chỉ cần chiếu theo quy định và tiêu chuẩn để làm việc là được.
Nghe Lê Nhất Kỳ nói một cách cứng nhắc, trong lòng Hồ lão lại càng trầm xuống, quả nhiên đối phương cố ý đến gây phiền phức.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt Hồ lão cũng lạnh lại vài phần, nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Ông ở Vân Giang mấy chục năm nay, người nào cũng nể mặt ông, thật không biết ai có thể đến tìm ông gây phiền toái như vậy.
Nếu để cho ông biết, ông cũng muốn nhìn xem chẳng lẽ Hồ Khánh Nguyên ông dễ bị khi dễ lắm sao? Người nào cũng có thể tìm đến ông gây phiền phức, vậy chẳng phải ông lăn lộn mấy chục năm uổng công sao?
Hồ lão liếc mắt nhìn Lê Nhất Kỳ không biết trời cao đất dày trước mặt này. Ông hiểu tất nhiên không phải là tự bản thân y đến gây phiền toái cho ông. Nếu không, những người bên cục Quản lý Dược phẩm cũng không thể không nhắc nhở.
Trong lúc Hồ lão đang suy nghĩ, bên trong liền có người bước ra.
- Nhanh như vậy sao?
Hồ lão nheo mắt. Ông biết thuốc của mình đều được nhập theo con đường chính quy, tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ sợ lọt vào tay đám người này, tất sẽ xảy ra chút vấn đề nhỏ. Bởi vì đối phương hẳn có chuẩn bị mà đến.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, một người cầm sổ ghi chép đến nói với Lê Nhất Kỳ:
- Phát hiện hai chai thuốc ngoài mặt thì bình thường, nhưng chất lượng bên trong lại không ổn. Tạm thời vẫn chưa khẳng định có phải là thuốc giả hay không.