Binh Vương Thần Bí - Chủ thể bị thương nặng, chuẩn bị chữa trị, năng lực tập trung, đề nghị tiến vào hôn mê. Khụ khụ. Cảm nhận được tin tức hiện ra trong đầu, Giang Khương đột nhiên như bị sặc cái gì, vội lấy tay che miệng, ho khan mấy tiếng. Lúc này sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trở nên mơ hồ. Nhìn vệt máu màu đỏ chính giữa lòng bàn tay, Giang Khương cười khổ, sau đó nhìn chung quanh, xác định chung quanh đã có không ít sinh viên nhưng cũng không ai chú ý đến hắn, hắn liền bước đến bên cạnh hồ nước nhỏ, dùng nước rửa đi vết máu chính giữa lòng bàn tay, sau đó duỗi đầu vào vòi nước, rồi đến thắt lưng. Nhưng trong quá trình duỗi thắt lưng, cánh tay trái truyền đến cơn đau, khiến cho mày của hắn không khỏi cau chặt vài phần. Cánh tay trái đã bị gãy. Trước đó hắn đã dùng cánh tay trái để giảm xóc, phá tan một phần lớn sức mạnh của đối phương, duy trì được thực lực, thuận lợi thoát đi. Nhưng cuối cùng hắn lại đánh ra một quyền. Chỉ cần không đánh quyền đó, thương thế ngay ngực của hắn sẽ giảm bớt hai phần, tuyệt đối không xảy ra tình trạng ho ra máu. Nhưng có cơ hội đánh cho Tề Nhạc Minh một kích, hắn thật sự không muốn bỏ qua. Cho nên, Giang Khương che miệng, ho khan hai tiếng, cảm giác cổ họng có chút ngòn ngọt. Mặc dù mất năng lượng để hồi phục nhưng hắn không hề hối hận. Chỉ có điều cơn buồn ngủ kéo đến khiến cho hắn có chút lo âu. Giang Khương biết năng lượng sắp bắt đầu chữa trị thương thế cho hắn. Bây giờ hắn chuẩn bị ngủ. Chỉ có ngủ mới có thể khiến cho thương thế tự lành. Hắn chỉnh lại quần áo, để bản thân thoạt nhìn bình thường một chút, sau đó đi về phía nhà khách của trường. Hắn không có ý định trở lại phòng khám. Trong tình huống bị thương như thế này mà trở về, thật sự là không sáng suốt. Cũng may là hắn có mang theo tiền và giấy tờ tùy thân. Nếu không, muốn mướn một phòng là không được mà. Trong lúc Giang Khương đang bước nhanh về phía nhà khách, một cô gái xinh đẹp đang ôm một quyển sách bước đi trên đường, lơ đãng liền nhìn thấy Giang Khương. Ánh mắt cô gái sáng lên, đang định gọi, chỉ là nhìn theo bóng lưng của hắn, đôi mày thanh tú liền nheo lại, hiện lên sự nghi hoặc. - Nguyên ca ca làm sao vậy? Nhìn bóng lưng quen thuộc có chút quái dị, Lý Tiểu Vũ khẽ cau mày, tò mò nhìn theo. Cô cảm thấy tư thế lưng của Giang Khương hôm nay có chút quái lạ. Khi cô nhìn kỹ, không còn là kỳ quái nữa mà rất kỳ quái. Thân bên trái của Nguyên ca ca cứng đơ, không hề có sự nhúc nhích khi di chuyển. Lý Tiểu Vũ xoay người theo sát Giang Khương. Cảm nhận được tiếng bước chân quen thuộc ở đằng sau, Giang Khương bất đắc dĩ mỉm cười, dừng bước xoay lại nhìn Lý Tiểu Vũ. - Sáng sớm, em còn không đi ăn sáng đi, đi theo tôi làm gì? Yên lặng nhìn Lý Tiểu Vũ, Giang Khương rốt cuộc lên tiếng. - Em... Nghe giọng điệu có chút trêu chọc của Giang Khương, Lý Tiểu Vũ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô lập tức nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Giang Khương, sau đó nhìn xuống vai trái của hắn, cắn môi hỏi: - Anh bị thương à? Gương mặt Giang Khương cứng đờ, không nghĩ đến hắn đã giả bộ trước mặt của cô vậy mà chẳng có tác dụng. Nhẹ nhàng lắc đầu: - Không có việc gì đâu. Lý Tiểu Vũ lẳng lặng nhìn gương mặt quen thuộc, nói: - Anh có việc. - Được rồi, tôi có việc. Im lặng một chút, rồi nhìn gương mặt lo lắng cùng khẩn trương của Lý Tiểu Vũ, Giang Khương gật đầu nói: - Bây giờ tôi muốn ngủ, ngủ một lát sẽ khỏe thôi. Lý Tiểu Vũ nhìn nhà khách của trường đại học Đông Nguyên, đột nhiên nói: - Em muốn đi. - Ơ? Giang Khương quay đầu lại nhìn nhà khách, sau đó nhìn Lý Tiểu Vũ trước mắt, thở dài nói: - Vậy em đi mua giùm tôi bốn cái bánh bao, và sáu đôi đũa. - Bốn cái bánh bao lớn và sáu đôi đũa. Lý Tiểu Vũ sửng sốt một chút rồi gật đầu. Ngồi trong phòng trọ, hắn gọi điện thoại cho Hồ lão, lấy cớ xin đi trễ. Giang Khương đúng là khó xảy ra tình huống mới sáng sớm đã đến trễ. Sau khi nghe Giang Khương nói, Hồ lão liền đồng ý ngay, nhưng vẫn cẩn thận hỏi thăm vài câu. Xác nhận không có chuyện gì quan trọng, lúc này mới thả lỏng tinh thần, dặn dò Giang Khương không cần phải về gấp. Cúp máy, hắn gọi tiếp cho Lý Tiểu Vũ báo số phòng rồi buông điện thoại, cẩn thận cởi áo thun của mình. Nhưng khi cởi áo qua đầu, khó tránh khỏi chạm đến chỗ bị thương ở cánh tay. Chờ sau khi hắn cởi xong quần áo, trên trán đã toát mồ hôi. Nhìn cánh tay trái rũ xuống, hắn cau mày, sau đó vuốt ve cánh tay, nhanh chóng tìm được vị trí bị gãy, sau đó hít vào một hơi, tay phải nhẹ nắm tay trái, lôi lôi kéo kéo. Cạch. Một thanh âm rất nhỏ vang lên. Giang Khương thở hắt ra, gương mặt vốn có chút hồng đã tái nhợt thêm hai phần. Xác nhận xương lệch đã vào đúng vị trí, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác xương bị lệch quả thật không dễ chịu chút nào. Hơn nữa còn tự mình chữa cho mình, đau đớn còn hơn gấp đôi. Cũng may là thành công, không cần phải chịu đau đớn lần nữa. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Khương bước ra, thấy là Lý Tiểu Vũ đang cầm hai bữa sáng bên ngoài. Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lý Tiểu Vũ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô vào nhà trọ. Nhìn thấy Giang Khương, gương mặt của Lý Tiểu Vũ lại còn đỏ hơn, cúi đầu bước vào, cẩn thận đặt hai chén đậu tương cùng với túi bánh bao lên bàn. Sau đó đưa một chén đậu tương và một cái bánh bao lớn đến trước mặt Giang Khương. Khi nhìn thấy cánh tay trái bị bầm tím, cô liền lo lắng hỏi: - Có cần đi bệnh viện hay không? Giang Khương mỉm cười hỏi; - Có mang đũa đến không? - Ở đây. Lý Tiểu Vũ lấy trong túi ra sáu đôi đũa đưa cho Giang Khương, trong lòng có chút nghi hoặc. Giang Khương cố định mấy chiếc đũa ngay chỗ bầm tím trên cánh tay, sau đó nói với Lý Tiểu Vũ: - Giúp tôi mấy cái còn lại. - Vâng. Lý Tiểu Vũ vội vàng giúp Giang Khương cố định sáu đôi đũa trên cánh tay, khi làm rất nhẹ nhàng, sợ làm Giang Khương đau. Nhìn biểu hiện của Lý Tiểu Vũ, Giang Khương mỉm cười, cũng không nói gì, cầm lấy khăn lông đã chuẩn bị tốt, quấn quanh mấy đôi đũa, sau đó dụng lực kéo căng ra. Chỉ là khi dùng sức, Giang Khương không nhịn được khẽ hừ một tiếng. - Nguyên ca ca, anh không sao chứ? Nghe tiếng rên của Giang Khương, Lý Tiểu Vũ vô cùng khẩn trương. - Không sao. Giang Khương lắc đầu, sau đó nhìn sáu đôi đũa đã được siết chặt, cười nói: - Được rồi, không sao đâu. Chúng ta ăn sáng đi. Ăn xong em còn đi học nữa. - Chắc chắn không có việc gì chứ? Lý Tiểu Vũ nhìn cánh tay đã được khăn lông cố định, hoài nghi hỏi. Mặc dù cô không biết nhiều lắm, nhưng chỉ có gãy tay mới làm như thế này. Giang Khương gật đầu, nói: - Không sao đâu. Chỉ là bị trật khớp thôi. Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì. Nghe Giang Khương nói như vậy, Lý Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy cái bánh bao đưa cho Giang Khương: - Nguyên ca ca, anh ăn bánh bao đi. - Được, em cũng ăn đi. Nhìn Giang Khương cắn từng miếng bánh bao, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn của việc bị thương nghiêm trọng cả, Lý Tiểu Vũ cũng cảm thấy yên tâm hơn, cầm lấy một cái bánh bao cắn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn Giang Khương phía đối diện. Cô rất thích cảm giác này, len lén giấu nó thật sâu trong lòng. Tiễn Lý Tiểu Vũ ra về, dặn dò cô không được tiết lộ chuyện hắn bị thương ra ngoài, Giang Khương liền tắt điện thoại di động, nằm lên trên giường. Nhìn cánh tay đã được sáu đôi đũa cố định, hai mắt nhắm lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ. - Máy chủ bị hao tổn nghiêm trọng, bắt đầu hôn mê, năng lượng triệu tập hoàn thành, tiến hành chữa trị. Không biết qua bao lâu, Giang Khương mở mắt ra, nhìn trần nhà có chút xa lạ, hắn hơi sửng sốt. Sau khi định thần lại, hắn nhớ đến chuyện mình bị thương, liền đưa tay lên sờ ngực. Lúc này, ngực đã không còn cảm giác đau đớn. Sau khi dùng sức hít hai cái, cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Điều này làm cho Giang Khương hết sức hài lòng.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.