Cho đến bây giờ, Giang Khương chưa từng nhận mình là cao thủ. Ít nhất là những nơi chiến tranh khói lửa mà hắn đã đi qua, hay là đã về đến quê nhà thân thương ở Hoa Hạ. Mặc dù trên gương mặt hắn không hề có từ úy kỵ, nhưng tự đáy lòng của hắn, vẫn duy trì kính sợ đối với rất nhiều thứ. Những người tự nhận là cao thủ, cuối cùng đều bị chết thảm, giống như tên Tiền Lập Nguyên kia, bị dao cắt thuốc giết chết. Cho nên, những lính đánh thuê năm đó, ngoại trừ có những lúc ngốc nghếch đem cơ thể của mình ra đùa, còn lại thì không ai có dũng khí dám nhận mình là cao thủ. Bởi vì khi lọt vào vòng chiến hỏa, có vai u thịt bắp đến đây cũng không chịu nổi một viên đạn 7mm.
Bởi vậy, cho dù đã trở về đất nước, Giang Khương vẫn không nhận mình là cao thủ. Ít nhất bây giờ là không phải. Bởi vì trong thế giới này người có thể giết chết mình rất nhiều.
Ví dụ như vách núi này, mặc dù có thể được xem là quen thuộc, trên người cũng có hai vòng dây thừng, nhưng Giang Khương cũng không dám khinh thường. Mỗi lần nhảy xuống đều nhảy chậm, phải xác nhận có điểm đáp rồi mới có thể tiếp tục.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Đây chính là câu nói đội trưởng dạy cho hắn, tùy thời làm tốt ứng biến.
Sau hai ba lần đạp rồi nhảy, Giang Khương đã rơi xuống đám sương mù. Mặc dù đã gần giữa trưa, mây mù tản đi không ít, nhưng tầm mắt vẫn không nhìn vượt quá hai ba trượng, khá ảnh hưởng đến tầm mắt.
Nếu Giang Khương muốn quan sát toàn bộ hoàn cảnh, tìm kiếm nơi loại thuốc này tồn tại, quả thật có chút phiền phức.
Giang Khương rất nhanh đến gần một mảng dây leo rậm rạp, cẩn thận xem xét, hắn rất nhanh phán định đây chỉ là những đám dây leo bình thường. Nhưng hắn cũng không thất vọng. Nếu đơn giản tìm được Mộc Long Căn, vậy thì còn cần hắn xa xôi ngàn dặm chạy đến đây làm gì.
Nhìn bên canh cũng không có thực vật khác tồn tại, còn bên ngoài thì toàn bộ bị bao phủ bởi sương mù, nhìn không thấy còn có thực vật nào sinh trưởng nữa hay không.
Nhưng điều này cũng không làm khó được Giang Khương. Với thị lực đã được cường hóa, mặc dù chưa từng thử nhìn xuyên qua sương mù, nhưng trong màn đêm đã có thể nhìn xa như vậy, ứng phó với đám sương mù hẳn không thành vấn đề.
Giang Khương chớp hai mắt vài cái, đồng tử trong mắt rất nhanh co rút lại, giống như Giang Khương đang suy nghĩ, mây mù trước tầm mắt rất nhanh tản đi. Mặc dù vẫn còn chút mông lung, nhưng theo tầm mắt đảo qua, trong phạm vi sáu trượng, các loại thực vật đều nhìn thấy được rõ ràng, chẳng khác nào tầm nhìn được mở rộng gấp đôi.
Có đủ tầm nhìn rồi, trên cơ bản xem như đủ dùng. Dù sao mỗi lần Giang Khương bay xuống, nhiều nhất cũng chỉ đạt được khoảng cách bốn năm trượng. Lão Cố đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, nhìn thấy dây thừng rung rung trong đám sương mù, trong lòng cũng không khỏi run lên. Ông thật sự là có chút khẩn trương. Trong nhà nói rất rõ ràng, vị bác sĩ Giang này rất quan trọng. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy phải làm thế nào cho phải?
Lúc này, trong lòng lão Cố âm thầm hối hận. Đáng lý ông phải ngăn Giang Khương lại. Nơi này nguy hiểm quá mà. Cho dù có dây thừng, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, ông biết ăn nói thế nào với cấp trên?
Càng nghĩ càng lo lắng, lão Cố nhịn không được khẩn trương hỏi Kim sư phụ bên cạnh:
- Kim sư phụ, sợi dây này có chắc không?
- Yên tâm đi, Cố tiên sinh, chỉ cần đừng mở loạn khóa an toàn bên hông, khẳng định là không thành vấn đề.
Kim sư phụ thật ra lại rất bình tĩnh. Ông đã sớm bị động tác xuống núi của Giang Khương làm cho chấn động. Mặc kệ hắn có phải là cao thủ hái thuốc hay không, nhưng rõ ràng lại là một cao thủ leo núi. Ông năm đó bằng tuổi hắn cũng chưa chắc đã lợi hại như hắn.
Trong lúc Kim sư phụ đang nói, liền nhìn thấy sợi dây thừng cột vào cây run lên, liền cả kinh, vội vàng chạy đến vách núi, chỉ nhìn thấy sợi dây thừng bắt đầu lắc lư. Nhìn tình huống này, Kim sư phụ hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh liền thay đổi, vội vàng lớn tiếng kêu lên:
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang?
Lão Cố bên cạnh cũng bị hành động của Kim sư phụ hù dọa, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy đến hô xuống bên dưới.
Lúc này Giang Khương đang nương theo dây thừng ghé vào một gốc cây nhỏ, liền nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu thất thanh, không khỏi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, kêu to:
- Tôi đây, có chuyện gì không?
- Cậu không sao chứ?
Nghe được giọng nói rất bình tĩnh của Giang Khương, lão Cố thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lớn tiếng hỏi lại.
- Không sao đâu, tôi chỉ thay đổi vị trí thôi mà.
Nghe lão Cố hỏi, Giang Khương giật mình, biết được vừa rồi hắn thay đổi vị trí dây một chút đã hù dọa bọn họ, vội vàng trả lời.
- Bác sĩ Giang, nếu cậu không nhìn thấy rõ tình huống bên dưới thì đừng đổi loạn vị trí. Như vậy sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.
Kim sư phụ kêu lên. Lúc này trong lòng ông thật sự có chút tức giận. Trong sương mù dám tiến hành đổi vị trí hái thuốc là điều kiêng kỵ rất lớn. Cho dù có quen thuộc địa hình cũng không dám liều lĩnh như vậy. Vạn nhất va trúng đá hoặc cây cổ thụ lớn, đụng phải đầu, ngất đi là có thể xảy ra.
Nghe xong, Giang Khương chỉ có thể cười khổ:
- Kim sư phụ, đừng lo lắng. tôi đã phán đoán đúng chỗ đặt chân mới dám đổi vị trí.
- Tùy cậu, tùy cậu. Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở cậu rồi, bản thân cậu phải biết giữ cẩn thận.
Nghe giọng điệu của Giang Khương, dường như một chút cũng không thèm để ý, Kim sư phụ bất đắc dĩ đáp lại. Dù sao ông cũng đã nhắc nhở, nếu xảy ra vấn đề cũng không phải chuyện của ông.
Không nghe bên trên truyền xuống thanh âm nào cả, Giang Khương nhìn cái cây cao một thước dưới chân mình, bên cạnh còn có mấy đám dây leo khô cằn, liền bứt một nhánh đưa lên mũi ngửi, sau đó thất vọng ném đi, rồi lại nhìn cách đó không xa, dùng chân đạp một cái, lung lay bay sang bên đó.
Nhìn dây trói lại lắc lư trên thân cổ thụ, Kim sư phụ không lên tiếng nữa, chỉ cau mày, quyết định vạn nhất xảy ra vấn đề, ông sẽ kéo sợi dây lên.
Giang Khương vừa tìm kiếm vừa thả người xuống chầm chậm, xâm nhập vào chính giữa đám mây mù. Chỉ là hạ xuống cả mấy chục thước, tìm kiếm phạm vi mười trượng xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Long Căn, khiến cho hắn bất đắc dĩ vô cùng.