Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tôn Nghị vẻ mặt khó coi vẫy một cảnh sát vũ trang, để bọn họ gọi một vị thượng úy phụ trách cứu viện cho xã Tề La, dặn dò mấy câu xong bèn vội quay về lều vải.
Mà vị thượng úy kia lúc này cũng vẻ mặt nghiêm túc vội đi, dẫn theo mấy binh lính chuẩn bị hai cái cáng, chạy vội về phía bên kia sườn núi.
Bên trong lều vải, lúc này Giang Khương đã bị lột sạch, chỉ còn lại một cái quần đùi, trần như nhộng nằm trên bàn cấp cứu, Vương Mịch đang cầm một chiếc khăn ướt nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người Giang Khương.
- Người này mặc dù bình thường nhìn gầy tong teo mà không ngờ lại rắn chắc như vậy.
Cảm nhận được độ đàn hồi của cơ bắp tráng kiện dưới tay, Vương Mịch không nhịn được ấn thêm mấy cái. Lúc này cô ta không hề vội, thầy La đã cho Giang Khương dùng “Hồi thiên châm”, hơn nữa bây giờ đo huyết áp gì đó đều ổn định. Lúc này trong lòng cô ta đang thấy kỳ lạ, sao người này chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết vậy, rõ ràng thấy hắn ta bị thương thành như vậy mà vẫn như không có chuyện gì lớn vậy.
Hơn nữa mấy vết thương trên người hắn ta lúc này lại không chảy máu nữa, thậm chí hai vết thương nhỏ một chút còn bắt đầu có khuynh hướng khép lại.
La y sư ở bên cạnh dường như cũng phát hiện ra tình trạng này, bắt đầu tiến sát lại gần, vừa nhìn vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Khả năng tự hồi phục mạnh quá, thảo nào bị đánh thành ra như vậy mà vẫn kiên trì được.
Sau khi lau sạch, Vương Mịch bắt đầu kéo máy bên cạnh lại, kiểm tra vùng bụng cho Giang Khương. Vùng bụng của Giang Khương bị đâm một nhát rất sâu, nếu bị thương đến cơ quan nội tạng gì đó thì dù có “Hồi thiên châm” của La y sư cũng phải vội làm phẫu thuật mổ bụng cho hắn mới được.
Có điều cô ta dùng máy quét rất lâu mà vẫn không hề thấy trong bụng Giang Khương có biểu hiện tổn hại rõ ràng, không khỏi có chút kinh ngạc nghi ngờ. Khi đó cô ta nhìn thấy một nhát dao này khiến Giang Khương bị thương không nhẹ, nhưng sao lại không thấy bị tổn hại đến nội tạng nhỉ?
La y sư ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc nghi ngờ của Vương Mịch, khẽ híp mắt, nói:
- Sao vậy?
- Thầy La, cơ quan nội tạng ở khoang bụng của anh ta đều rất bình thường, em không nhìn ra chỗ nào bị tổn hại bất thường cả!
Vương Mịch thành thật nói ra nghi ngờ trong lòng.
Lúc này La y sư cũng nhíu mày, tiến sát lại gần nhìn.
Thấy La y sư lại gần, Vương Mịch vội lại lần nữa cầm đầu dò lên, quét quanh vùng bụng của Giang Khương.
Sau khi quét như vậy hai lần, La y sư cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu, quả thật không hề thấy biểu hiện tổn hại nào. Ông ta lập tức đứng thẳng người, quay đầu nhìn nhìn Giang Khương đang nằm trên bàn cấp cứu, hơi thở vững vàng, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, quả thật là như đã ngủ thiếp đi, không hề có gì khác thường, trong mắt cuối cùng cũng có thêm vài phần nghi hoặc.
- Chẳng lẽ tên này lại may mắn như vậy?
Lúc này La y sư không hề nghĩ có phải cơ quan nội tạng bị hao tổn trong khoang bụng của Giang Khương đã hồi phục rồi không. Đương nhiên chuyện này có chút đi ngược lại lẽ thường, mặc dù ông ta đã tiêm cho Giang Khương “Hồi thiên châm số 2” nhưng cũng không thể như vậy.
Vậy nên là một chuyên gia siêu cấp trong lĩnh vực y học, ông ta không thể nào chấp nhận lý do không khoa học như vậy, chỉ có thể chấp nhận cách nói gọi là may mắn.
Tôn Nghị vẻ mặt tối tăm đi vào, thấy La y sư và Vương Mịch đang đứng một bên, không ai có vẻ sẽ tiến lên cấp cứu. Lúc này trong lòng lại thấy vui vẻ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên này toi rồi? Không cần cấp cứu nữa?”
Nhưng đợi khi anh ta cố nén niềm vui trong lòng, tiến lại gần cẩn thận quan sát thì lại vô cùng thất vọng. Tên Giang Khương này đang nằm trên bàn cấp cứu, rõ ràng vẫn đang yên lành mà sao bọn thầy La lại không bắt đầu là thế nào?
Anh ta đang thấy kinh ngạc nghi ngờ thì nghe thấy La y sư nói:
- Vương Mịch, em lấy hai ống máu ướp lạnh, mang về nghiên cứu xem. Bây giờ chúng ta tạm thời không xử lý gì cả, quan sát kỹ tình hình của cậu ta!
- Vâng thưa thầy La.
Vương Mịch ngoan ngoãn gật đầu đáp.
Nghe thấy lời này của La y sư, Tôn Nghị bỗng thấy kinh ngạc, nhìn La y sư nói:
- Thầy La, hôm nay chúng ta không đi sao?
- Hôm nay không đi, quan sát tình hình của vị thầy thuốc Giang này xem!
La y sư gật đầu nói:
- Tình hình của cậu ta rất đáng để chúng ta chú ý, hơn nữa có thể cậu ta có chút gốc rễ với Thiên Y Viện chúng ta, đợi cậu ta tỉnh lại ta có một số thứ cần hỏi cậu ta!
- Hả?
Nghe thấy lời này của La y sư, trong lòng Tôn Nghị thầm kêu khổ, sau đó lại cả kinh. Anh ta ở đây mấy ngày, không thể tắm rửa, hàng ngày còn phải tự mình làm những chuyện linh tinh, sớm đã không chịu được rồi, vốn tưởng hôm nay là có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, ai ngờ La y sư lại nói muốn ở đây thêm một ngày, điều này khiến anh ta cực kỳ buồn bực.
Đương nhiên, điều anh ta cả kinh là không ngờ La y sư lại nói có thể Giang Khương có gốc rễ với Thiên Y Viện, vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ tên lang trung quê mùa này lại thật sự có liên hệ gì với viện sao?
Trong lòng Tôn Nghị chịu sỉ nhục rất lớn, anh ta kiên quyết không chịu tin tên quê một cục trước mặt này có thể có quan hệ với viện.
Có điều nếu La y sư quyết định như vậy thì anh ta cũng không dám nói gì, chỉ vội nói:
- Vâng ạ, em đi chuẩn bị lều vải cho thầy ạ.
- Ừ.
La y sư gật đầu, có điều tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào người Giang Khương, khiến Tôn Nghị có chút khó chịu.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, La y sư ở đây thì chuyện như vậy đương nhiên do ông ta sắp xếp, cũng không thể để Vương Mịch đi xử lý chuyện như vậy.
Tôn Nghị quay đầu đi ra khỏi cửa lều vải, thấy vị thượng úy phụ trách chạy vào, kính lễ với anh ta rồi nói:
- Thầy thuốc Tôn, tôi đã xử lý xong bốn thi thể đó rồi, nhưng cấp trên bảo tôi đến hỏi xem tình hình của thầy thuốc Giang thế nào? Có nguy hiểm không?
- Cấp trên? Cấp trên nào?
Tôn Nghị bất mãn cau mày nhìn vị thượng úy này. Anh ta rất kính sợ La y sư nhưng người ngoài viện này chẳng ai khiến anh ta sợ hãi cả.
- Á, nghe nói là người đến từ bộ tổng chỉ huy!
Thượng úy chần chừ một lát, sau đó vội nói.
- Bộ tổng chỉ huy?
Đương nhiên Tôn Nghị biết cấp bậc của bộ tổng chỉ huy này, người đứng đầu trên danh nghĩa của bộ tổng chỉ huy là Vu tổng, tên Giang Khương này quan trọng vậy sao? Nghĩ đến việc lần này thầy La đến đã từng liên hệ với bộ tổng chỉ huy này, Tôn Nghị chần chừ một lát, sau đó nói:
- Anh chờ chút, tôi vào trong xác nhận xem!
- Được!
Tôn Nghị lại quay vào lều vải, cẩn thận xin chỉ thị của La y sư:
- Thầy La, phía bộ tổng chỉ huy cho người đến hỏi tình hình của vị thầy thuốc Giang này, thầy xem…
- Bộ tổng chỉ huy?
La y sư có chút bất ngờ nhìn Giang Khương nằm trên bàn cấp cứu một cái, sau đó gật gật đầu nói:
- Được, vậy em nói với bọn họ Giang Khương không sao, giao cả mấy thi thể đó cho bọn họ, sẽ có người của phòng xử lý sự kiện đặc biệt điều tra!
- Vâng thưa thầy!
Sau khi đáp lại một tiếng, Tôn Nghị âm thầm lau mồ hôi, xem ra anh ta đi vào hỏi một tiếng quả nhiên là đúng, lập tức đi ra ngoài nói với vị thượng úy kia.
Rất nhanh, không lâu sau, máy bay trực thăng liền mang theo bốn thi thể đó cất cánh, sau đó bay về nơi nào không biết.
Mà lúc này thầy thuốc Đào ở bên cạnh sau khi xác nhận đại khái là Giang Khương không có vấn đề gì lớn cũng thở phào nhẹ nhõm, khuyên người dân giải tán. Hiện chỉ có nữ phóng viên kia vẫn bất đắc dĩ đứng ở cửa.
Vì cô ta biết rõ lều vải này không phải ai cũng vào được, dù cô ta có cái mác đài truyền hình quốc gia cũng không được vị thầy thuốc Tôn mũi hếch lên trời và nữ thầy thuốc kia cho phép, vậy nên cô ta không dám xông vào.
Có điều cũng may, điều an ủi duy nhất là hình như thầy thuốc Giang này không bị nguy hiểm đến tính mạng, cô ta vẫn có cơ hội phỏng vấn hắn ta.
Hai tiếng sau, TV lại phát một tin tức, ngôi sao của Tề La, thầy thuốc Giang vì cứu người dân bị nạn, không cẩn thận bị trọng thương nhưng sau khi cấp cứu khẩn cấp, hiện đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hàng trăm người dân địa phương nghe tin thầy thuốc Giang bị thương đều chạy đến yêu cầu hiến máu cho thầy thuốc Giang, cảnh tượng hoành tráng đến mức khiến người ta cảm động.
Tin này vừa phát đi đã kinh động đến vô số người, trong đó người dám yêu dám hận nhất là Phan Hiểu Hiểu đương nhiên là nhân vật tiêu biểu nhất. Cô ta suýt nữa đã bay thẳng đến tỉnh Tứ Xuyên, kết quả khó khăn lắm bà Phan mới khuyên nhủ được.
Những người còn lại trong lòng càng lo lắng, chiếc di động đã tắt máy mấy ngày của Giang Khương lại bị gọi vô số lần. Có điều mọi người cũng hơi yên tâm là Giang
Nguyên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, cũng không có gì đáng ngại nữa.
Đương nhiên, có không ít người biết chân tướng, hơn nữa cũng quan tâm đến Giang Khương. Lúc này sắc mặt Dương lão gia tử cực kỳ tối tăm, là một người luôn quan tâm đến tình hình của Giang Khương, lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông ta sẽ nhận được tin tức trước tiên.
- Dương Lão, chuyện này nghe nói phía phòng xử lý sự kiện đặc biệt của cục an ninh đã tiếp nhận rồi.
Thư ký ở bên cạnh cẩn thận nói.
- Phòng xử lý sự kiện đặc biệt? Chuyện này liên quan gì đến họ?
Dương lão gia tử nhướng mày, trầm giọng nói.
Thư ký cẩn thận đáp:
- Nghe nói là phía Thiên Y Viện truyền tin trực tiếp chuyển cho phòng xử lý sự kiện đặc biệt tiếp nhận chuyện này!
- Thiên Y Viện?
Vẻ mặt Dương lão gia tử khẽ biến đổi. Nếu Thiên Y Viện tham gia vào chuyện này thì ông ta thật sự không tiện nhúng tay vào, đặc biệt là sau khi phòng xử lý sự kiện đặc biệt tiếp nhận.
Dương lão gia tử chần chừ một lát, sau đó lại trầm giọng hỏi:
- Vậy sao chuyện này lại liên quan đến Thiên Y Viện?
- Mấy ngày nay, Thiên Y Viện đúng lúc có người ở xã Tề La tiến hành thi tăng cấp, mà hình như có một vị y sư ở đó, vị đó đã cứu thầy thuốc Giang. Quyết định này chắc là do ông ta đưa ra!
Thư ký sớm đã tìm hiểu rõ, cẩn thận đáp.
Dương lão gia tử nhẹ nhàng mà gật đầu, trong mắt lướt qua một tia cảm khái, hóa ra là vậy. Chỉ là không biết rốt cuộc Giang Khương có quan hệ với Thiên Y Viện không, có điều như vậy xem ra chỉ e là rất có khả năng này.
Dương lão gia tử trầm mặc một lát, bây giờ đang có rất nhiều chuyện nằm trong lúc sắp xếp lên kế hoạch khua chiêng gõ mõ, tốt nhất ông ta không nên nhúng tay vào chuyện này để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nghĩ vậy, ông ta bèn dặn dò:
- Được rồi, chuyện này cô theo sát một chút, nhưng đừng nhúng tay vào, có chuyện gì thì mau báo cho tôi!