- Không được... tôi không cho phép anh đối đãi lung tung với bệnh nhân của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân của tôi.
Bác sĩ Bạch thấy Dương Vũ đưa bông sát trùng qua, Giang Khương chuẩn bị động thủ thì cuối cùng cũng phát tiết cơn giận, nhìn Giang Khương lạnh lùng nói.
Giang Khương hơi ngẩn người, nhẹ nhàng thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn bác sĩ Bạch, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, thậm chí có thể nói là chút thương xót, nói:
- Đối đãi lung tung là sao? Là một bác sĩ, đừng nên phát biểu ý kiến lung tung về những thứ mình không biết!
Bác sĩ Bạch bị Giang Khương liếc nhìn, cảm thấy tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấy, lúc này anh ta tức giận nói:
- Thứ tôi không biết là sao? Bạch Kiến Quân tôi hành nghề y mười mấy năm, có gì mà chưa từng gặp? Đường tôi đi qua còn nhiều hơn muối cậu từng ăn đấy... Người thanh niên à, đừng thấy có được chút hư danh mà tự đắc quên mình là ai!
Giang Khương thấy Bạch Kiến Quân bắt đầu phát tác thì một lần nữa nở nụ cười lãnh đạm, không để ý đến anh ta nữa, chỉ nhìn bệnh nhân nói:
- Vị đồng chí này, anh có tin tưởng tôi không?
- Bác sĩ Giang, tôi tin anh...
Chiến sĩ bị thương nằm trên cáng sắc mặt tái nhợt, lúc này không chút do dự, lộ ra vẻ tươi cười, hơi yếu ớt nói:
- Một người có thể không ngại ngàn dặm xa xôi, nguy hiểm tính mạng nhảy dù xuống thôn Tề La, lại có thể được nhiều thôn dân tin tưởng như vậy, dĩ nhiên là tôi tin tưởng anh!
- Cậu...
Bệnh nhân này vừa nói xong, bác sĩ Bạch Bạch Kiến Quân đứng cạnh vẻ mặt liền trở nên khó coi. Trong lòng anh ta luôn khinh thường Giang Khương, nhưng anh ta không hề biết trong lòng những binh sĩ này danh vọng của Giang Khương lại cao đến thế.
- Được... Giang Khương, tôi muốn xem thử, cậu dựa vào hai cây ngân châm này thì có thể khống chế nhịp tim và huyết áp như thế nào... Tôi nói cậu biết, nếu xảy ra vấn đề, cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!
Sau khi Bạch Kiến Quân bỏ lại câu này liền nổi giận đùng đùng xoay người rời đi. Vừa đi, anh ta vừa nghĩ. Mình đã nói thế rồi, nếu bệnh nhân xảy ra vấn đề, tôi xem cậu còn khoe khoang thế nào trước mặt tôi.
Giang Khương chẳng thèm để ý đến lời của Bạch Kiến Quân, chỉ nhẹ nhàng cười. Hắn đã gặp rất nhiều những lão đồng chí luôn tự cho mình là đúng như thế này rồi.
Nhưng bệnh nhân đó lúc này cũng hơi lo lắng Giang Khương bị bác sĩ Bạch kia chọc giận, lập tức vội vàng nói:
- Bác sĩ Giang, tôi tin tưởng anh!
- Cảm ơn!
Giang Khương nghe thấy vậy liền mỉm cười, gật đầu nói:
- Vậy thì tôi cũng tin chắc chắn anh sẽ không việc gì!
Dương Vũ ở bên vốn cũng lo lắng ban nãy bác sĩ Bạch nói chuyện quá khó nghe sẽ làm bác sĩ Giang tức giận bỏ mặc mọi chuyện. Giờ anh thấy Giang Khương chẳng thèm tức giận, hơn nữa còn rất bình tĩnh trò chuyện với bệnh nhân, trong lòng Dương Vũ lập tức bội phục. So ra, bác sĩ Bạch kém bác sĩ Giang quá nhiều.
Giang Khương nhẹ nhàng sát trùng trên cổ và vai trái của bệnh nhân.
Hắn nhanh chóng cắm hai cây ngân châm xuống, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai phải cả bệnh nhân, cười nói:
- Được rồi, đừng cử động... Tôi cam đoan anh có thể bình an đến bệnh viện!
Bệnh nhân nhìn thấy nụ cười tự tin của Giang Khương thì nụ cười trên mặt dường như cũng thoải mái hơn, khẽ gật đầu:
- Cảm ơn bác sĩ Giang!
Sau khi Giang Khương khám xong cho bệnh nhân này liền được Dương Vũ dẫn đi khám cho bệnh nhân tiếp theo, cứ khám liên tục ba bốn người như vậy. Giang Khương đều dùng phương pháp châm cứu, cắm ngân châm lên huyệt vị của bệnh nhân để khống chế tình hình của họ. Trong tình trạng này, cho dù thật sự gặp phải khí
lưu gì đó, Giang Khương rất tự tin, mấy cây ngân châm đó đủ phát huy tác dụng, ổn định tình hình của họ.
Lúc này Dương Vũ cũng bị gương mặt tươi cười của Giang Khương ảnh hưởng. Vốn những câu nói của bác sĩ Bạch khiến anh khá lo lắng, nhưng giờ trên mặt anh cũng nở nụ cười, dẫn Giang Khương đi đến trước mặt bệnh nhân dễ xảy ra vấn đề cuối cùng, nói:
- Bác sĩ Giang, đây là người cuối cùng. Chân của anh ấy bị thương khá nghiêm trọng, có điều đã xử lý rất tốt rồi. Hiện tại huyết áp gì đó vẫn ổn định, nhưng nếu khi máy bay gặp phải khí lưu hay gì đó, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
- Ồ... bệnh án, tôi xem thử!
Giang Khương đưa tay nhận bệnh án Dương Vũ đưa qua, sau khi lật lật, hắn nhanh chóng xác định được tình hình đại khái. Sau khi hắn gật đầu nhẹ liền giao bệnh án lại cho Dương Vũ, sau đó nhận máy đo huyết áp trong tay Dương Vũ, bắt đầu kiểm tra huyết áp cho bệnh nhân.
Đối với tình hình thế này, Giang Khương không phải không tin tình hình huyết áp ghi trên bệnh án. Nhưng là một bác sĩ, thận trọng là một tố chất rất quan trọng. Trong tình huống có điều kiện, phải cố gắng không để sơ hở, đây chính là sự tôn trọng tính mạng của bệnh nhân.
- Bác sĩ Giang quả là bác sĩ Giang... chỉ với thái độ nghiêm túc này, người thường cũng không thể so sánh được, chẳng trách thôn dân lại tín nhiệm anh ấy như vậy!
Đáy lòng Dương Vũ thầm nói, anh cảm thấy sau này mình đã có phương hướng để nỗ lực rồi.
- 90/55...
Giang Khương hơi nhíu mày, huyết áp hơi thấp, thấp hơn một chút so với huyết áp được ghi trong bệnh án. Trong tình huống bình thường, thế này cho dù có ba động, căn bản vẫn bình thường. Cho nên, sau khi Giang Khương gỡ máy đo huyết áp xuống thì không chú ý lắm nữa.
Có điều, lúc hắn đưa tay cầm ống kim chuẩn bị châm hai kim cho bệnh nhân này thì hình như chóp mũi ngửi thấy một mùi khác thường.
Mùi này Giang Khương rất quen thuộc, giống như một người mới bị dao đâm, sau đó là mùi của máu tươi thuận theo dao chảy xuống.
- Ồ?
Giang Khương có chút sửng sốt, sao ở đây lại có mùi máu tươi? Mũi lập tức hít hít, phát hiện hình như mùi này tỏa ra từ bệnh nhân trước mặt.
Trong lòng Giang Khương hơi căng thẳng, huyết áp dao động, lại có mùi máu tươi, chẳng lẽ...
Giang Khương không dám chậm trễ, vội vàng đưa tay cởi băng gạc đang băng chặt trên đùi bệnh nhân.
- Bác sĩ Giang... anh đây là, máy bay sắp cất cánh rồi...
Dương Vũ thấy Giang Khương không có việc gì lại cởi găng gạc của bệnh nhân liền nhìn đồng hồ, vội vàng nhắc nhở nói.
Giang Khương cau mày lắc đầu nói:
- Vết may của bệnh nhân may không tốt, phải kiểm tra lại, nếu không nếu máy bay thật sự cất cánh sẽ phiền phức lớn!
- Hả?
Dương Vũ nghe Giang Khương nói vậy trong lòng cưng thẳng, biết được tính chất nghiêm trọng của việc này nhưng vẫn hơi nghi ngờ nhắc nhở:
- Bác sĩ Giang, tôi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Bạch may rồi còn băng chặt lại, vết may lúc đó không tệ, hẳn là không có vấn đề gì đâu!
- Không... huyết áp hơi dao động, hình như tôi còn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng nếu không mở ra xem tôi không yên tâm!
Giang Khương cau mày nói.
Dương Vũ thấy Giang Khương kiên trì như vậy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nhắc nhở:
- Vậy bác sĩ Giang phải nhanh lên một chút, chỉ còn vài phút nữa, máy bay chuẩn bị bay rồi!
Giang Khương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, động trác trong tay càng nhanh hơn, vừa mở băng gạc vừa nói:
- Anh đi lấy một túi gạc sạch cùng với hai cuộn băng dự phòng đến đây, tôi sẽ nhanh chóng băng bó lại cho anh ấy!
- A... được...
Dương Vũ thấy Giang Khương kiên trì như vậy đành đáp lời, sau đó lại vội vàng chạy vào trong đi lấy bông sạch và băng vải dự phòng.
Lúc này Bạch Kiến Quân đang bực bội bên trong, thấy Dương Vũ quay vào, lấy một túi bông và mấy cuộn băng trong hòm ra, không khỏi tức giận nói:
- Dương Vũ, máy bay sắp bay rồi, cậu làm gì vậy?
- Bác sĩ Giang nói miệng vết thương của một bệnh nhân có vấn đề, anh ấy muốn xem thử!
Lúc này Dương Vũ cũng không muốn giải thích nhiều với Bạch Kiến Quân, vội vàng cầm băng và bông rồi bỏ đi.
- Miệng vết thương có vấn đề? Sao có thể xảy ra vấn đề?
Bạch Kiến Quân nghe thấy mấy lời này trong lòng lập tức bốc hỏa. Thằng nhãi này ngay cả miệng vết thương mình xử lý cho bệnh nhân cũng dám nhúng tay vào, đúng là không thèm để mình trong mắt mà.
Anh ta lập tức đứng bật dậy cũng đi theo sau Dương Vũ, vừa đi vừa tức giận nói:
- Họ Giang kia, mấy bệnh nhân này đều do đích thân tôi xử lý, sao có thể xảy ra vấn đề, cậu đừng có ăn nói bậy bạ!
Giang Khương nghe Bạch Kiến Quân nói vậy cũng chẳng thèm để ý, động tác trong tay nhanh nhẹn hơn. Cùng với băng gạc được mở ra, dần dần mùi múi tươi nhè nhẹ bắt đầu rõ ràng hơn. Mặc dù được mấy lớp băng gạc băng đè xuống, từ phía ngoài không nhìn thấy máu thấm ra nhưng trong lòng Giang Khương đã càng thêm chắc chắn, thật sự xảy ra vấn đề rồi.
Bạch Kiến Quân nổi giận đùng đùng đã đi tới, nhìn Giang Khương đã mở băng gạc hơn phân nữa, hơn nữa trên mặt băng vẫn là một lớp trắng tinh, không hề có vết máu thấm ra, lúc này trong lòng anh ta càng thêm bình tĩnh, cây ngay không sợ chết nói:
- Giang Khương, bệnh nhân này do đích thân tôi may, không thể nào xảy ra vấn đề được, giờ cậu mau băng lại cho tôi.
Sau khi cây ngay không sợ chết nói hai câu, phát hiện Giang Khương không hề để ý đến anh ta, sắc mặt Bạch Kiến Quân lập tức đỏ lên, đưa tay định chụp lấy tay Giang Khương, tức giận nói:
- Máy bay sắp bay rồi, đợi chút nữa nếu làm không tốt, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm, tôi sẽ báo cáo về việc của cậu với cấp trên!
Giang Khương nhẹ nhàng vung tay lên, đẩy tay Bạch Kiến Quân ra, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng mở ra.
Bạch Kiến Quân bị Giang Khương đẩy tay ra, lúc này thẹn quá thành giận, vung tay lên đang định nổi bão thì ngửi được mùi máu tươi ập tới.
- À... vết thương đúng là có vấn đề rồi.
Lúc này Dương Vũ bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên.
Nghe thấy lời này, cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Bạch Kiến Quân lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Anh ta biết rõ miệng vết thương xảy ra vấn đề nghĩa là gì, giờ chỉ còn năm phút nữa là máy bay cất cánh, nếu thật sự xảy ra vấn đề có muốn bổ cứu cũng không kịp.
Hơn nữa bệnh này này lúc đó còn do anh ta đích thân xử lý. Giờ xảy ra vấn đề, trách nhiệm đó sẽ hoàn toàn đổ lên đầu anh ta.
Trong lúc bối rối sao anh ta còn để ý đến chuyện nổi bão nữa, chỉ còn lại một vẻ mặt vô cùng kinh hoàng...
Giang Khương ngẩng đầu thấy vẻ bối rối của Bạch Kiến Quân thì nhíu mày. Người này đúng là thành sự chẳng có bại sự có thừa....
- Nhanh... mở băng... chuẩn bị khâu lại...
Lúc này Giang Khương không thèm để ý đến người này, trầm giọng quát với Dương Vũ bên cạnh.