Giang Khương đưa tay chụp chìa khóa rồi ngẩn người, sau đó cười nói:
- Biết, nhưng cháu không có bằng lái!
- Không có bằng lái?
Dương Vân Dương nghe thấy câu này liền sửng sốt, sau đó cười nói:
- Được, không sao... Sẽ không có ai chặn cháu đâu!
- Được... Vậy cảm ơn Trưởng phòng!
Giang Khương cũng không từ chối, ở trong thành phố Bắc Kinh này, có chiếc xe sẽ tiện hơn rất nhiều.
Giang Khương cầm chìa khóa xe đi ra bên ngoài, quả nhiên có một chiếc Audi mới 80% đang đậu, hắn nhìn thấy biển số xe có chữ Quốc thì hài lòng mỉm cười. Có chiếc xe này đúng là không lo có người kiểm tra bằng lái. Hơn nữa chiếc xe này chỉ mới 80% thôi, nếu là xe hoàn toàn mới, ngày mai hắn sẽ trả lại chìa khóa xe cho Dương Vân Dương.
Giang Khương ấn điều khiển, chiếc Audi phát ra hai tiếng “tít tít”, sau đó hắn bước lên trước, mở cửa ngồi lên ghế xe.
Dựa vào chiếc ghế da thật vô cùng thoải mái, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, nghĩ nếu như mình phải ở Bắc Kinh lâu thì đúng là phải mua một chiếc xe.
Giang Khương nhẩm lại số tiền trong tay, không mua xe tốt, mua một chiếc hai ba trăm ngàn tệ thay đi bộ cũng đủ, còn về những khoản tiền khác, hắn không muốn sử dụng lung tung. Dù sao sau này e là còn không ít chỗ cần dùng đến tiền.
Hắn nghĩ lại vốn tiếp theo phải đi Vân tỉnh và Hắc tỉnh để tìm người thân của các anh em khác, nhưng gần đây lại không thể nào thoát thân được, Giang Khương lại nhẹ nhàng thở dài, xem ra kế hoạch này lại phải trì hoãn rồi.
Giang Khương nhẹ nhàng khởi động xe, nghe tiếng động cơ vang lên, lại giẫm thử chân ga, nghe thử âm thanh thì hài lòng gật đầu. Xe Dương Vân Dương chuẩn bị đúng là vẫn khá tốt, ít nhất tất cả các phương diện đều còn rất khỏe.
Chiếc xe nhẹ nhàng chạy ra ngoài, sau đó lại đi ra đường lớn…
Lúc này, trong Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, Phó chủ nhiệm Lý Kỳ Giang sau khi vội vàng chạy đến Văn phòng chủ nhiệm thì tự rót một ly nước, ngẩng đầu uống “ực ực”.
Sau khi uống xong ông ta mới hài lòng thở hắt ra, đặt mông ngồi lên sofa, nhìn Chủ nhiệm Triệu Triệu Phi Lâm ngồi đối diện, thở hồng hộc mới nói:
- Lão Triệu... anh vội vàng gọi tôi tới sớm một chút làm gì vậy? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Chủ nhiệm Triệu nhìn vẻ rối rắm của Phó Chủ nhiệm Lý liền đắc dĩ cười nói:
- Kỳ Giang... Còn không phải chuyện của Phó chủ nhiệm Giang sao...
- Giang... Phó chủ nhiệm Giang...
Rõ ràng Chủ nhiệm Lý có chút không quen với cái tên này, trên mặt lộ vẻ kỳ quái nói:
- Không phải hôm nay cậu ta đi làm sao? Lại có chuyện gì đặc biệt à?
Chủ nhiệm Triệu cười khổ nói:
- Ban nãy tôi nhận được thông báo của Viện trưởng... Anh ấy nói năng lực kỹ thuật của bác sĩ Giang rất tốt, bảo chúng ta nhất định phải giúp cậu ấy phát huy sở trường, giúp nâng cao trình độ nghiệp vụ của trung tâm...
Chủ nhiệm Triệu vừa nói xong, sắc mặt Phó Chủ nhiệm Lý cũng là cứng đờ, quái dị nhìn Chủ nhiệm Triệu nói:
- Lão Triệu, anh không đùa đấy chứ?
- Anh thấy tôi giống đang đùa à? Nếu muốn nói đùa, tôi có thể sáng sớm đã gọi anh đến đây sao?
Chủ nhiệm Triệu lắc đầu cười khổ nói.
Chủ nhiệm Lý thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chủ nhiệm Triệu thì trên mặt cũng dần nở nụ cười khổ, nhìn Chủ nhiệm Triệu nói:
- Viện trưởng nói thế thật à?
- Đúng... Mới sáng sớm anh ấy đã gọi điện nói với tôi!
Chủ nhiệm Triệu nói:
- Cho nên, tôi cũng chỉ có thể sáng sớm gọi cho anh, bảo anh đến sớm một chút để thương lượng việc này.
- Loạn rồi... Trung tâm chấn thương chỉnh hình của chúng ta sao có thể loạn như vậy được?
Chủ nhiệm Lý tức giận nói:
- Cấp trên cho cậu ta đến treo một cái chức vụ, chúng ta cho cậu ta treo một chức vụ... nhưng chuyện để cậu ta thật sự nhúng tay vào nghiệp vụ này, lỡ để xảy ra vấn đề thì biết làm sao?
- Đúng vậy... Cho nên mới sáng sớm tôi mới lôi anh đến đây để thương lượng chuyện này, đợi chút nữa vào làm rồi, phải quyết định xem rốt cuộc phải làm như thế nào đây!
Chủ nhiệm Triệu lúc này hơi bất đắc dĩ và đau đầu. Đây là Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, hơn nữa còn là khoa trọng điểm, sao có thể để một thanh niên hai mươi mấy tuổi đến quấy rối.
Phó Chủ nhiệm Lý thở hắt ra, đau đầu day day hai bên trán, rồi lại đưa tay gõ gõ trên salon, trầm mặc một lúc rồi mới ngồi thẳng người, nhìn Chủ nhiệm Triệu nhíu mày trầm giọng nói:
- Lão Triệu, thế ý anh như thế nào?
- Dù sao cũng phải theo ý cấp trên. Giờ cũng chỉ có hai cách, thứ nhất là sắp xếp cậu ta coi sóc bệnh nhân của vài phòng; thứ hai là để cậu ta dẫn đoàn đi khám bệnh các phòng...
Chủ nhiệm Triệu cười khổ lắc đầu nói:
- Anh cũng biết... Giang Khương này là cấp trên nhét vào, Viện trưởng cũng không có quyền quyết định. Nếu Viện trưởng đã truyền đạt như vậy, vậy thì chúng ta chắc chắn phải quán triệt cho tốt, Viện trưởng đã nói, đây là nhiệm vụ chính trị...
- Nhiệm vụ chính trị...
Phó Chủ nhiệm Lý nghe thấy câu này liền đau đầu, sau khi hít sâu hai hơi, tức giận bất đắc dĩ nói:
- Vậy chỉ có thể thế thôi, để cậu ta dẫn đoàn đi khám bệnh các phòng đi... chúng ta để ý kỹ một chút...
Lúc này Chủ nhiệm Triệu cũng bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nói:
- Được rồi... cũng chỉ có thể thế thôi, để cậu ta quản giường bệnh chắc chắn là không được... Chúng ta lén dặn dò các bác sĩ, nếu Phó chủ nhiệm Giang này có đưa ra chỉ thị gì, thì bọn họ phải lén tự cân nhắc lại một chút, tuyệt đối không thể phản kháng quá rõ rệt, cái gì không biết chính xác thì đến hỏi chúng ta!
- Được... Vậy cứ thế đi... Đợi lát nữa chúng ta lén dặn dò riêng...
Phó Chủ nhiệm Lý bất đắc dĩ đáp lời nói.
Chủ nhiệm Triệu nhìn Phó Chủ nhiệm Lý tức giận ra ngoài thì cũng thở dài. Nếu là chỗ khác thì cũng thôi, chỗ chúng ta đây là quân y, không cẩn thận một chút sẽ chết người, sao bên trên lại đưa xuống mệnh lệnh như vậy chứ?
Bác sĩ Tiểu Giang kia có lẽ cũng có chút sở trường đặc biệt về phẫu thuật ngoại thương, nhưng chỗ chúng ta có yêu cầu kỹ thuật và quy phạm chuyên môn, hơn nữa còn là bệnh viện nhất nhì cả nước, nếu xảy ra vấn đề thì sẽ thành một con sâu làm rầu nồi canh.
Có điều chuyện đã đến nước này, cấp trên ra lệnh, không thể không nghe theo...
Trong Bệnh viện đa khoa ba quân chủng không ít người mặc quân trang, có điều phần lớn bên ngoài đều khoác thêm áo blouse trắng. Chỉ có buổi sáng, số người mặc quân trang đi làm không ít.
Giang Khương đi trong dòng người cũng không quá gây sự chú ý với người khác. Nhưng khi hắn vào Trung tâm chấn thương chỉnh hình đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Mấy y tá đi ngang qua ai cũng mở to mắt ngọt ngào nói:
- Chào Chủ nhiệm Giang...
- A... Chào cô...
- Haha... Chào buổi sáng... chào buổi sáng...
- A... chào buổi sáng, hôm qua trực đêm à?
Cả đoạn đường Giang Khương mỉm cười vừa đi vừa đáp lời, sau đó đi về phía phòng làm việc của Chủ nhiệm. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, hơn nữa hắn còn là một Phó chủ nhiệm thật sự, dù sao cũng phải tới chỗ Chủ nhiệm trước, xác định phạm trù công việc của mình mới được. Hôm qua hắn đã làm rõ mình không phải tới đây để chơi, mà phải làm cho thật tốt, làm thật đàng hoàng mới được.
- Chủ nhiệm Giang đến sớm vậy...
Dù giờ đã là tám giờ kém mười lăm, nhưng Chủ nhiệm Triệu thấy Giang Khương bước vào vẫn cười ha hả nói.
- Đâu có... Chủ nhiệm Triệu còn đi sớm hơn tôi nhiều, thật xấu hổ... còn chưa quen đường lắm...
Giang Khương cười giải thích nói.
- Đúng vậy... đường Bắc Kinh ngã rẽ nhiều, lại tắc xe, sau này Chủ nhiệm Giang quen hơn sẽ đỡ hơn thôi!
Chủ nhiệm Triệu tủm tỉm cười nói:
- Đến đây đến đây, Chủ nhiệm Giang... Tôi dẫn cậu đến văn phòng của cậu, ở sát ngay bên cạnh...
Chủ nhiệm Triệu vừa dẫn đường, vừa cười nói:
- Chủ nhiệm Giang, điều kiện của chúng ta có hạn, cho nên phòng làm việc không lớn lắm...
- A a... không sao, tôi cũng không yêu cầu gì cả...
Giang Khương cười, có điều đợi khi hắn thật sự bước vào phòng làm việc mới cảm thán một tiếng. Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đúng là Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, người ta nói nhỏ, có thể đối với họ mà nói thật sự nhỏ. Chỉ riêng phòng làm việc thật sự o lớn, nhưng cả gian phòng, trong phòng làm việc còn có một phòng nghỉ... Cộng lại với nhau thì không nhỏ, ít nhất cũng hai bảy hai tám mét vuông...
Một không gian lớn như vậy, Giang Khương cảm thấy tương đối đủ dùng.
Chủ nhiệm Triệu thấy trên mặt Giang Khương không lộ ra vẻ gì không hài lòng thì cũng thở phào nhẹ nhỏm. Thằng nhãi này lai lịch không hề nhỏ, chuyện gì cũng phải cố gắng để hắn hài lòng là tốt nhất. Nếu không quay về hắn tùy tiện nhắc với vị nào đó, nói Chủ nhiệm trung tâm mình đây hà khắc với hắn, ai biết vị dám đưa lệnh lung tung xuống kia có trút giận lên đầu mình không.
- Được rồi... đây là chìa khóa... Chủ nhiệm Giang cầm lấy, buổi trưa có thể nghỉ ngơi ở đây, sau đó chiều lại qua bên Học viện quân y!
Chủ nhiệm Triệu mỉm cười nói.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Triệu...
Giang Khương mỉm cười gật đầu cảm ơn. Nhớ lại những lời tối qua ông cụ Dương dặn dò mình, hắn liền vừa cầm bộ đồng phục lên, vừa hỏi:
- Chủ nhiệm Triệu, vậy ở đây tôi phụ trách những công việc gì?
- Ừ... Tôi và Chủ nhiệm Lý đã thương lượng rồi... Vì chỉ có buổi sáng Chủ nhiệm Giang mới ở đây, buổi chiều còn phải phụ trách công việc bên Học viện quân y, cho nên chúng tôi quyết định để câu dẫn một tổ nhỏ đi khám bệnh các phòng, chỉ đạo bọn họ một chút...
Chủ nhiệm Triệu vừa nói vừa quan sát sắc mặt Giang Khương.
Dù sao cấp trên cũng đã dặn dò như vậy, nhưng ai biết bản thân Chủ nhiệm Giang mới nhậm chức này như thế nào? Nếu hắn cảm thấy khó khăn, mình có thể thuận lý thành chương nói hắn vừa tiếp nhận công việc còn chưa quen thuộc, mình có thể giúp hắn làm quen một chút.
Có điều, Chủ nhiệm Triệu đã thất vọng rồi... Ông phát hiện... Vị Chủ nhiệm Giang này mặc dù còn trẻ, nhưng dường như chuyện gì cũng bình tĩnh tự tin, hắn gật đầu không chút do dự, ngay cả chút xíu căng thẳng cũng chẳng có.
Thấy Giang Khương như vậy, trong lòng Chủ nhiệm Triệu buồn bã, thầm nghĩ: “Vị bác sĩ Giang này rốt cuộc là nghé không sợ hổ hay thật sự quá mức ngông cuồng, không thèm để các bác sĩ của Trung tâm chấn thương chỉnh hình chúng ta vào trong mắt?”
“Có điều ngành này dựa vào thực lực để kiếm cơm, có thể trấn giữ được cục diện hay không, giờ phải trông vào chính cậu, là la hay là ngựa ra ngoài đi dạo... Nếu cậu o có bản lĩnh còn dám giả vờ ngang ngạnh, vậy thì chúng tôi đã tận tình tận nghĩa rồi... Dù sao cái này cũng phải nói thật với cấp trên, không thể nào phá hỏng danh tiếng của Trung tâm chấn thương chỉnh hình chúng tôi được!” Chủ nhiệm Triệu nghĩ vậy.