Binh Vương Thần Bí

Chương 369



Nam sinh chuyên tu nói ra lời này, bác sĩ Đào đứng cạnh khẽ nhíu mày, sinh viên này của mình nói hơi quá.   

Tuy đối diện với tình huống này, thông thường mà nói, chỉ có thể từ từ hút ra như vậy, nhưng cũng không thể nói như vậy. Khi có mặt bác sĩ cấp trên, trừ phi bác sĩ cấp trên đưa ra phán định, anh mới có thể đứng bên dựa vào phán định này để giúp đỡ. Còn trực tiếp nói ai cũng không có cách nào khác trước khi bác sĩ cấp trên chưa nói gì, như vậy là không tôn trọng bác sĩ cấp trên.   

Bác sĩ Giang này tuy còn trẻ, nhưng ít nhất hiện tại hắn là Phó chủ nhiệm khoa. Nếu sinh viên này phạm sai lầm, là thầy hướng dẫn dĩ nhiên phải bù đắp một chút.   

Bác sĩ Đào thấy Giang Khương liếc nhìn nam sinh chuyên tu kia thì vội vàng cười nói:   

- Chủ nhiệm Giang... anh xem có còn cách nào khác không?   

Giang Khương nghe thấy bác sĩ Đào nói vậy thì cười cười, sau đó nhìn về phía bệnh nhân:   

- Thế này nhé... Tôi hút cho anh thử xem sao... Nếu có thể thành công... có lẽ có thể rút ngắn được vài ngày...   

Giang Khương vừa nói vậy, khuôn mặt bệnh nhân lập tức vui vẻ, hưng phấn nói:   

- Giang... Chủ nhiệm Giang, cảm ơn... cảm ơn. Tôi biết.. biết anh chắc chắn có cách, chắc chắn có cách...   

- Được rồi, đừng kích động... kẻo tí nữa lại thở gấp đấy...   

Giang Khương nhìn thấy bệnh nhân hưng phấn thì bắt đầu thở dốc liền gật đầu nhẹ, mỉm cười an ủi nói.   

Bệnh nhân thì vui mừng, nhưng đám bác sĩ Đào, bác sĩ Lâm bên cạnh thì sắc mặt hơi quái dị, sau khi liếc mắt nhìn nhau, mấy người định nói lại thôi.   

Trên mặt mấy sinh viên chuyên tu càng lóe lên tia cổ quái. Mặc dù năng lực kỹ thuật của họ hạn chế hơn các thầy trước mặt, nhưng họ cũng biết, tình hình thế này, dựa theo nguyên tắc điều trị, chỉ có thể thông qua dòng chảy và chậm rãi hút ra. Tình hình này gần như chưa từng nghe nói có thể hút ra...   

Sau khi gật đầu với bệnh nhân, Giang Khương liền mỉm cười nhìn bác sĩ Đào, nói:   

- Bác sĩ Đào, có ống tiêm và thuốc khử trùng iodien complex không?   

- A...   

Vẻ mặt bác sĩ Đào cứng lại,sau đó vẫn quay đầu nói với nam sinh chuyên tu:   

- Lô Cường, em đi lấy ống tiêm và thuôc khử trùng đến cho Chủ nhiệm Giang...   

- Ơ... vâng...   

Sau khi Lô Cường này sửng sốt một chút liền gật đầu, đang định ra ngoài thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Giang Khương, chần chờ một lúc, sau đó mới ngại ngùng nói:   

- Chủ nhiệm Giang... xin hỏi ống tiêm lớn chừng nào?   

- 30ml...   

Giang Khương thoáng trầm ngâm rồi nói.   

- Ồ... được...   

Lô Cường biết ban nãy mình nói hơi quá, giờ Chủ nhiệm Giang còn nhỏ tuổi hơn mình này nói có cách khác, vậy thì mình không thể phạm thêm sai lầm gì khác. Nếu không một khi thật sự phạm thêm sai lầm thì ngay cả cô giáo mình cũng không thể bảo vệ được mình.   

Hơn nữa vị Chủ nhiệm Giang trước mặt này, ban nãy chỉ liếc nhìn anh ta một cái, trong lòng anh ta đã cảm thấy lạnh run. Lúc này Lô Cường mới phát hiện, tuy đối phương trẻ, nhưng không nói đến thân phận của hắn hiện nay, chỉ nói đến khí thế của hắn đã khiến mình không thể chống đỡ được rồi.   

Bác sĩ Đào và bác sĩ Lâm thấy Lô Cường cầm ống tiêm quay lại thì liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn cười thấp giọng nói với Giang Khương:   

- Chủ nhiệm Giang.. kiểu gãy xương kèm với tổn thương phổi lồng ngực thế này tương đối phức tạp... tính lưu động cũng cao, nếu hút ra, chỉ e rất khó có tác dụng...   

Giang Khương cười cười, dĩ nhiên hắn biết bác sĩ Đào đang nhắc nhở mình, có điều hắn vẫn cười nói:   

- Bác sĩ Đào không cần lo lắng... tôi có kinh nghiệm trong chuyện này!   

Nghe Giang Khương nói vậy, bác sĩ Đào bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó gật đầu nói:   

- Được, Chủ nhiệm Giang nắm chắc là được... Trước giờ chúng tôi chưa từng làm chuyện này!   

Lâm Dương Chí và Khúc Mục Dương thấy bác sĩ Đào bất đắc dĩ cười thì trên mặt cũng lộ vẻ cổ quái, nhìn về phía Giang Khương. Trong mắt họ không biết là muốn cười hay đang lo lắng. Có điều dĩ nhiên lúc này hai người sẽ không nói gì. Dù sao đây cũng là bệnh nhân của bác sĩ Đào, hơn nữa ít nhất trên danh nghĩ bác sĩ Giang trước mặt này là bác sĩ cấp trên của họ. Hắn nói như thế nào thì chỉ có thể như thế đấy, bọn họ không có quyền ngăn cản.   

Có điều, duy nhất một việc hiện giờ vẫn tốt là, huyết khí ngực của bệnh nhân này chủ yếu ở bên phả, cho dù bác sĩ Giang này thật sự gây ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.   

Lúc này, Lô Cường vẻ mặt tối tăm nhanh chóng bưng ống khử trùng và ống tiêm đến. Có điều sau lưng anh ta có thêm một người, mọi người nhìn sang, chính là Phó Chủ nhiệm Lý Lý Kỳ Giang...   

Thấy Chủ nhiệm Lý tiến vào, sắc mặt của mấy người hơi kỳ lạ, không khỏi nhìn về phía Lô Cường đi trước.   

Lô Cường lúc này vẻ mặt tối tăm, nhìn thấy mọi người nhìn sang, vẻ mặt không kìm được càng thêm khó coi, trong lòng anh ta thật sự muốn hét lên: “Không phải tôi gọi Chủ nhiệm Lý đến, là ông ấy hỏi tôi mà.”   

Có điều lúc này không đến phiên anh ta lên tiếng. Anh ta chỉ có thể cẩn thận cầm ống khử trùng và ống tiêm đưa cho Giang Khương, sau đó đáng thương nhìn Giang Khương, có vẻ thể hiện sự trung thành.   

Giang Khương cười cười không để ý, gật đầu mỉm cười nói với Chủ nhiệm Lý:   

- Sao Chủ nhiệm Lý cũng tới vậy?   

- A... Ha... ban nãy nghe nói bác sĩ Giang định làm một thủ thuật nhỏ, tôi hơi tò mò nên mới đến xem thử...   

Lúc này sắc mặt Chủ nhiệm Lý cũng chẳng dễ coi gì nhưng không tiện trực tiếp nói gì, chỉ đành cười khan trả lời, nói:   

- Không biết bác sĩ Giang muốn làm thủ thuật gì?   

Giang Khương cười nhìn Lô Cường bên cạnh mặt đã trắng bệch, sau đó cười nói vói Chủ nhiệm Lý:   

- Thủ thuật nhỏ hút máu thải khí trong huyết khí ngực...   

- Hút máu thải khí trong huyết khí ngực?   

Lý Kỳ Giang sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:   

- Ồ... tình huống thế này rất hiếm thấy...   

Giang Khương cười cười, sau đó nói với Từ Hiểu Linh cầm bệnh án bên cạnh:   

- Nếu Chủ nhiệm Lý tò mò, có thể đưa bệnh án cho Chủ nhiệm Lý xem thử!   

- Ừ... vâng!   

Lúc này Từ Hiểu Linh dường như cũng cảm nhận được chút khác thường trong lời nói của hai vị chủ nhiệm, cô vẫn ngoan ngoãn đưa bệnh án giao cho Chủ nhiệm Lý.   

Lúc này Giang Khương cũng mỉm cười, nói:   

- Nào, bác sĩ Đào, làm trợ thủ cho tôi...   

- A... vâng!   

Lúc này tuy bác sĩ Đào không muốn Giang Khương làm thủ thuật này, nhưng trên danh nghĩa cô thuộc quản lý của Giang Khương nên lập tức đáp lời, bước lên giúp đỡ.   

Còn Chủ nhiệm Lý lúc này đang xem bệnh án, mặc dù cảm thấy dường như có gì đó không đúng, nhưng trước khi chưa làm rõ tình hình, ông không có cách nào lên tiếng ngăn cản Giang Khương.   

Còn Giang Khương sau khi nhận miếng bông iodine bác sĩ Đào đưa sang, nhanh chóng khử trùng mấy chỗ trước ngực bệnh nhân, sau đó đeo bao tay kháng khuẩn, nhận ống tiêm bác sĩ Đào đã mở giúp, sau đó tùy tiện ngắm mấy chỗ trước ngực bệnh nhân, rồi chích một cái ở phần dưới ngực của bệnh nhân.   

Mấy bác sĩ nhìn vị trí Giang Khương chích thì thở phào nhẹ nhỏm, vì vị trí này là vị trí thường đâm ống truyền dịch, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Xem ra vị Chủ nhiệm Giang này cũng không phải loại người hay làm bậy.   

Giang Khương nhẹ nhàng rút ống tiêm, hắn nhanh chóng hút ra được mười mấy mễ lạp dịch máu đỏ đậm. Có điều Giang Khương vẫn chưa dừng lại, sau khi rút ống tiêm ra, liền vứt dịch máu bên trong vào thùng rác, sau đó lại đâm vào vùng ở mé trên ngực của bệnh nhân.   

Cái đâm này, mọi người đều hít một hơi lạnh, chỗ này, ai mà đâm vào đây chứ? Chỗ này chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thương đến phổi...   

Lúc này, vừa vặn Lý Kỳ Giang vừa xem xong bệnh án trong tay, trên mặt bắt đầu lộ vẻ tức giận, bệnh án thế này căn bản không thể hút máu thải khí. Trên ngực hiển thị rất rõ ràng từng vùng nhỏ một, hơn nữa chúng có thể hoạt động bất cứ lúc nào, sao có thể hút được?  

Ông đang định nói, nhưng thấy ở đây có nhiều người, lại trước mặt bệnh nhân nên Chủ nhiệm Lý cố gắng kìm lại, sau đó nhìn Giang Khương đang thực hiện thủ thuật.   

Vừa nhìn, ông lập tức nhíu mày, bác sĩ Giang sao lại đâm ở đó?   

Có điều, Giang Khương đã đâm rồi, lúc này Lý Kỳ Giang cố nhịn không nói, nhưng mày thì bắt đầu nhíu chặt, trong lòng thầm mắng: “Hồ đồ... đúng là hồ đồ...”   

Có điều khi ông nhìn Giang Khương chậm rãi đâm ống tiêm vào ngực hơn một centimet, sau đó một dịch máu nhàn nhạt được Giang Khương hút ra từ trong cơ thể bệnh nhân.   

- Ồ...   

Lý Kỳ Giang thấy vậy liền sửng sốt, sao có thể hút ra được? Thằng nhóc này may mắn thế? Lẽ nào không làm bị thương phổi sao?   

Sau khi Giang Khương tiện tay hút hai cái lại rút ống tiêm ra, đổ mấy mễ lạp máu này vào thùng rác. Sau đó hắn lại như tiện tay đâm ống tiêm vào vài chỗ khác trên ngực bệnh nhân, nhìn vẻ kinh ngạc hãi hùng của Lý Kỳ Giang bên cạnh. Lúc này ông ta vốn định ngăn cản nhưng lại phát hiện Giang Khương đã đâm rồi.   

Nếu đã đâm vào rồi, Lý Kỳ Giang cũng chẳng còn cách gì khác. Chỉ mong thằng ranh chết tiệt này đừng đâm ra vấn đề gì.   

Có điều, chính lúc ông đang mang theo cảm xúc cầu khẩn, căng thẳng nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay Giang Khương, còn thỉnh thoảng nhìn bệnh nhân, hy vọng bệnh nhân đừng xảy ra chuyện gì bất thường thì Giang Khương đã nhẹ nhàng rút mấy cái, sau đó lại rút ống tiêm ra.   

Nhìn bảy tám ml máu đỏ sậm trong ống tiêm trên tay Giang Khương, lúc này hai tròng mắt Lý Kỳ Giang muốn rớt ra, trong lòng khiếp sợ lẩm bẩm nói: “Chuyện này... chuyện này sao có thể? Lần này không phải vẫn do may mắn đấy chứ?”   

Thấy sau khi Giang Khương đẩy máu trong ống tiêm ra lại một lần nữa đâm vào chỗ nào đó trước ngực bệnh nhân, Lý Kỳ Giang định nói nhưng thôi, cuối cùng vẫn kìm lại...   

Ông vẫn không muốn tin vào cảnh này, trong lòng vẫn thầm lầm bầm: “Có lẽ do thằng nhãi này may mắn, chỉ cần hắn không làm bị thương phổi của bệnh nhân thì để hắn thử lần nữa xem sao...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.