Vừa ăn cơm, Chủ nhiệm Triệu mỉm cười nhìn Giang Khương. Ông đã nghe nói chuyện kiểm tra phòng sáng nay. Lão Lý vẫn còn nhớ mãi không quên thủ thuật mà Giang Khương đã làm, điều này khiến Chủ nhiệm Triệu vừa yên tâm lại vô cùng tò mò.
Giang Khương mỉm cười, gật đầu nói:
- Cũng được. Các bác sĩ đều rất phối hợp.
- Ừ, ừ, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Quen là tốt rồi!
Lúc này dường như hai người đều ông nói gà bà nói vịt, nhưng rõ ràng, vẻ mặt của cả hai tương đối hài lòng.
Chủ nhiệm Triệu thấy Giang Khương tương đối vui vẻ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần vị. này ở đây thoải mái, hơn nữa có thể nghiêm túc làm việc, vậy thì ông cũng yên tâm rồi. Ít nhất là chẳng cần phải nói gì với cấp trên, cũng không cần lo vị này sẽ cáo tội với vị đại gia nào đó.
- Chủ nhiệm Giang nhớ cất kỹ phiếu ăn này. Sau này cho dù ở nhà ăn bệnh viện hay nhà ăn học viện y, tấm thẻ này đều có thể sử dụng được. Còn ở khu dịch vụ thì cũng có thể quét thẻ để mua những vật phẩm thường dùng, nói chung mỗi tháng đều có hạn ngạch ba ngàn tệ, cậu có thể dùng thoải mái.
Giang Khương thấy Chủ nhiệm Triệu đưa thẻ cơm liền mỉm cười nhận lấy. Xem ra đãi ngộ của bệnh viện TOP 3 đúng là không tệ, trợ cấp tiền cơm đã ba ngàn tệ, đủ để so với tiền lương một tháng của người bình thường ở Vân Giang.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Khương quay về phòng mình nghỉ ngơi. Sau khi nghi ngơi hơn một tiếng đồng hồ, sắp đến hai giờ, hắn mới đi về phía Học viện quân y. Việc bên Trung tâm chấn thương chỉnh hình đã gần như xong xuôi, nhưng hình như bên Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh khó xử lý hơn. Nhớ lại vị Phó giáo sư Chu Kiến Quốc kia, Giang Khương không nhịn được khẽ nhíu mày. Ừm, đây đúng là rất có tính khiêu chiến.
Hoài Nhân Đường, Phó thủ tướng Vương lúc này đang ngồi trong phòng làm việc cau mày xem một văn kiện thư ký vừa đưa đến. Là một nhân viên lãnh đạo tầng cao, mỗi người đều có kênh tình báo đặc biệt của mình. Dĩ nhiên ông ta cũng có người bên dưới len đưa cho ông một bản tư liệu.
- Đến chỗ Trương Nghĩa Long Tổng cục hậu cần mà không tra được lệnh từ đâu đến? Trương Nghĩa Long này người bình thường đều không thể nào sao khiến được!
Phó thủ tướng Vương khẽ cau mày suy nghĩ một chút, nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ là do Trương Nghĩa Long tự chủ trương cho thăng chức?
Nghĩ tới điều này, hai mắt lão ta sáng ngời. Trương Nghĩa Long không phải có một người con gái tên Trương Lâm sao? Nghe nói có quan hệ khá tốt với Dương Hàn con trai độc nhất của Dương gia, lẽ nào hai nhà định liên hợp?
Sau khi Phó thủ tướng Vương nghĩ đến điều này đột nhiên cảm thấy có lý. Tên nhãi họ Giang này không biết rốt cuộc có quan hệ gì với Dương gia, nhưng chắc chắn Trương Nghĩa Long biết. Cho nên gã ta mới nhân cơ hội này tìm một chỗ tốt cho thằng nhãi, sau đó hai nhà đều hài lòng.
Nghĩ tới đây, trên mặt Phó thủ tướng Vương bắt đầu lộ ra nụ cười lạnh, lão ta không thể nghĩ ra khả năng nào khác nữa.
Chỉ có khả năng này là cao nhất. Cho dù thế nào, dù sao chuyện này cứ đem ra nói cũng không sao cả. Lão Dương ơi lão Dương, còn mày nữa cái thằng nhãi họ Trương, lần này tao phải lột thể diện của các người. Hơn nữa hai nhà các người dính vào những chuyện thế này chính là chuyện đại tối kỵ của quân đội và chính trị. Khà khà khà.
Chỉ cần tung chuyện này ra, không những hai nhà này gặp phiền phức lớn, hơn nữa dĩ nhiên là quân hàm gì đó của thằng nhãi Giang Khương cũng sẽ không giữ được. Hơn nữa hai nhà vì tự bảo vệ mình, sẽ không ai còn dám bảo vệ thằng nhãi này.
Từ đó có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Phó thủ tướng Vương cười tự đắc, sau đó lãnh đạm nói với thư ký đứng cạnh.
- Gọi Vương Cường lại đây một chút.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi cẩn thận và cung kính nói:
- Vương lão, ngài tìm tôi!
- Ừ, có chuyện cần anh đi làm.
- Nhất định phải cẩn thận tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót.
Lúc này tất nhiên Giang Khương không biết mình đã chọc vào một phiền phức nhỏ. Lần này dường như bắt đầu bành trường lên. Có một lão đại ra tay đối phó hắn.
Hắn đang vô cùng thảnh thơi đi về phía văn phòng của Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh. Về việc tiếp theo phải làm gì, hắn thật sự không có chút khái niệm nào. Theo cách nói của ông cụ Dương, hắn phải làm một giáo sư lên lớp thật sự. Ít nhất cũng phải đem một vài kinh nghiệm dạy cho các sinh viên, làm ra được chút thành tích.
Có điều, hiện giờ hắn thật sự không biết phải bắt tay vào như thế nào. Hắn định xem thử sắp xếp trong khoa, ít nhất vị Chủ nhiệm Khâu Dương Nguyên kia có lẽ cũng nhận được vài chỉ thị, giúp mình sắp xếp cả rồi.
Theo thông lệ, Giang Khương trực tiếp đi đến văn phòng Chủ nhiệm khoa, trước tiên xem thử Chủ nhiệm Khâu sắp xếp cho mình như thế nào.
- À, Chủ nhiệm Giang đến rồi à. Đến đây đến đây, mời ngồi mời ngồi!
Vị Chủ nhiệm Khâu này vẫn nhiệt tình như vậy. Vừa thấy Giang Khương đến ông vừa châm trà, vừa ân cần hỏi thăm khiến Giang Khương hơi ngại.
Đợi sau khi Giang Khương nhấp hai ngụm trà, Khâu Dương Nguyên nhìn đồng hồ, rồi cười nói:
- Bên cạnh là phòng làm việc của Chủ nhiệm Giang. Đi, tôi đưa cậu đi xem thử trước đã nhé?
Sau khi Giang Khương nhìn thấy phòng làm việc thứ hai của mình lại một lần nữa không khỏi cảm thán. Phòng làm việc bên Học viện y này rõ ràng còn rộng hơn bên Trung tâm chấn thương chỉnh hình nhiều. Chả trách Chủ nhiệm Triệu nói văn phòng của họ hơi nhỏ. Bên này tuy cũng là một gian phòng, nhưng gần như rộng hơn bên kia gần một nửa.
Khâu Dương Nguyên nhìn thấy vẻ hài lòng của Giang Khương liền cười ha hả nói:
- Điều kiện bên chúng tôi tốt hơn bên Bệnh viện đa khoa một chút.
Khâu Dương Nguyên giao chìa khóa cho Giang Khương xong, lại nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:
- Bác sĩ Giang, chiều trong khoa chúng ta có một tiết chung, mau vào lớp rồi. Đi thôi, cũng để cho các sinh viên làm quen với Chủ nhiệm mới cậu chứ!
- Được!
Giang Khương không ngờ Chủ nhiệm Khâu lại sắp xếp như vậy. Có điều hắn cũng không quá để ý, cho dù chiều nay trực tiếp sắp xếp cho hắn một tiết cũng chẳng sao. Về vấn đề cấp cứu chấn thương chiến tranh hắn vô cùng tự tin.
Học viện quân y ba quân chủng không chiêu sinh hệ đại học, chỉ chiêu sinh nghiên cứu sinh tiến sĩ và thạc sĩ, cho nên sinh viên không nhiều lắm. Cộng thêm mỗi năm
số sinh viên chuyên tu đến từ quân đội, một năm nhận khoảng bảy tám trăm người.
Và sinh viên Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh tính ra là đông nhất trong Học viện quân y, có điều cộng lại cũng chỉ hơn ba trăm người.
Điều này khiến cho Giang Khương đã quen dạy lớp đông sinh viên ở Đại học Đông Nguyên sau khi bước vào giảng đường thật sự cảm thấy có gì đó không quen.
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Khương, lúc này Chủ nhiệm Khâu cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Ông thật sự không rõ lai lịch vị Chủ nhiệm Giang trước mặt, cho nên ông vốn lo lắng Giang Khương sẽ mất bình tĩnh, giờ thì ông yên tâm rồi.
Giảng bài của tiết này hình như chính là Phó giáo sư Chu Chu Kiến Quốc. Lúc này gã đang ngồi bên dưới, vừa lật sách giáo khoa vừa uống trà.
Lúc gã ngẩng đầu lên thấy Chủ nhiệm Khâu Giang Khương tiến vào, gã thoáng sửng sốt một chút, sau đó lập tức nặn ra một nụ cười, đứng dậy nói:
- Ối, sao Chủ nhiệm Khâu và Chủ nhiệm Giang lại đến đây?
- Hôm nay là ngày đầu tiên Chủ nhiệm Giang đến khoa nhận chức, vừa hay nhớ ra chiều nay có tiết chung, thế là tôi dẫn Chủ nhiệm Giang đến đây để gặp các đồng chí.
Lúc này Khâu Dương Nguyên cũng mỉm cười nói:
- Lão Chu, không làm phiền anh đấy chứ!
- Haha, sao có chứ. Tiết hôm nay là bài khá phức tạp. Chủ nhiệm cũng biết, những tiết chung thế này, căn bản là để mọi người tìm hiểu sâu về lý luận và thực tiễn của cấp cứu chấn thương chiến tranh.
Trên mặt Chu Kiến Quốc không nhìn ra chút không vui nào, gã híp mắt cười nhìn Khâu Dương Nguyên và Giang Khương nói.
Giang Khương nhìn bộ dạng vô hại của Chu Kiến Quốc trong lòng thầm lắc đầu. Nếu không phải mình đã nhìn ra chuyện này, biết mình chiếm vị trí này của gã, thật sự sẽ không thể ngờ giờ trong lòng thằng nhãi này chắc là muốn bóp chết mình cũng nên.
- Ừ, ừ, vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Khâu Dương Nguyên cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Khương nói:
- Bác sĩ Giang, mặc dù có rất nhiều sinh viên đều biết cậu, nhưng lát nữa có thể cậu cần lên bục giảng nói vài câu.
- Được, không thành vấn đề!
Giang Khương cười gật đầu nói.
- Đến đây đến đây, vẫn chưa vào tiết. Chúng ta ngồi đây cái đã, tiếp theo tôi sẽ nói về sắp xếp công việc của Chủ nhiệm Giang!
Khâu Dương Nguyên mỉm cười nói.
- A, được.
Giang Khương đang quan tâm đến việc này, nghe thấy Chủ nhiệm Khâu chủ động nhắc tới, dĩ nhiên Giang Khương sẽ không từ chối.
- Bác sĩ Giang, căn cứ theo chỉ thị cấp trên chủ yếu là nhờ Chủ nhiệm Giang dạy về ứng dụng thực tiễn trong cấp cứu chấn thương chiến tranh!
Nghe thấy lời này, trong lòng Giang Khương cười thầm, sau đó lại tự chỉ định cho mình, dạy cái gì căn bản không cần mình sắp xếp.
- Vì buổi sáng Chủ nhiệm Giang phải làm bên Bệnh viện đa khoa, chiều mới có thể giảng dạy bên này, cho nên tôi định thế này, tôi sắp xếp cho cậu một tuần ba tiết chung, cậu cảm thấy thế nào?
Chủ nhiệm Khâu nhìn Giang Khương cười nói:
- Hơn nữa vừa hay Chủ nhiệm Giang cũng làm việc bên Trung tâm chấn thương chỉnh hình, nhiều lúc cũng có không ít sinh viên qua bên đó kiến tập. Cậu tiện thể dạy các ứng dụng thực tiễn luôn.
Giang Khương nghe Chủ nhiệm Khâu sắp xếp thì nhẹ nhàng gật đầu. Thời gian căn bản cũng tương tự với việc dạy ở Đại học Đông Nguyên, hắn lập tức liền cười nói:
- Cái này không thành vấn đề.
- Được, vậy cứ sắp xếp thế đi.
Khâu Dương Nguyên dứt lời, tiếng chuông vào tiết vang lên.
- Các bạn sinh viên, hôm nay Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh chúng ta có một vị Phó chủ nhiệm mới đến sẽ dạy cho mọi người về ứng dụng thực tế của cấp cứu chấn thương chiến tranh.
Khâu Dương Nguyên đứng trên bụng giảng, cao giọng nói:
- Giáo viên mới này, tôi nghĩ mọi người tương đối quen thuộc. Sau đây xin mời Chủ nhiệm Giang Giang Khương lên nói chuyện với mọi người!
Các sinh viên xung quanh nghe Chủ nhiệm Khâu nói thế lập tức yên tĩnh, sau đó là một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, mang theo chút hưng phấn và hiếu kỳ, nhìn về phía Giang Khương đang đi lên bục giảng. Đối với bác sĩ Giang đang hot thời gian gần đây, họ tương đối tò mò. Đối với việc Giang Khương đột nhiên trở thành thầy của họ thì cảng tò mò hơn.
Chu Kiến Quốc ngồi bên dưới nghe thấy tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên bên tai, lại nhìn Giang Khương mỉm cười chậm rãi bước lên bục giảng, lúc này đôi mắt nhỏ kia bắt đầu chậm rãi híp lại, nở nụ cười âm lạnh.