Binh Vương Thần Bí

Chương 401



Nhìn hộp khử trùng đã được đậy kín, Tôn Nghị vội vàng tiếp nhận, sau đó cẩn thận đặt vào trong hòm giữ lạnh.   

Nhưng trong lòng vẫn tràn ngập sự rúng động. Hình ảnh Giang Khương lạnh lùng đưa dao xuống tay của mình cắt một mảng vừa thịt vừa da trên cánh tay, hơn nữa không hề có vẻ mặt miễn cưỡng vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu của y.   

- Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn.   

Nhớ đến người này ngay cả thuốc tê cũng không thèm sử dụng, cứ như vậy mà cắt mình một miếng, trong lòng Tôn Nghị chỉ cảm thấy từng đợt tê dại.   

La y sư nhìn Giang Khương, ánh mắt cũng hiện lên chút kinh ngạc. Ông chưa phải là chưa từng nhìn thấy người tàn nhẫn, nhưng chỉ bởi vì ngại cởi áo mà tự đưa dao xuống cắt mình thì đây là lần đầu tiên.   

Lúc này Giang Khương vẫn bình tĩnh như cũ. Làm vậy kỳ thật cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Hắn không cởi áo, như vậy sẽ không có biện pháp tiến hành gây tê. Nếu trong trường hợp đó mà để cho Vương Mịch thực hiện, Giang Khương sẽ không yên tâm. Mà đã không yên tâm rồi thì tự mình xuống tay.   

Vừa nhanh, vừa chuẩn xác, lại không đau.   

Mặc dù cơ hội động dao trên người mình không nhiều nhưng Giang Khương vẫn có không ít kinh nghiệm. Trước kia, khi còn đi lính, hắn không phải chưa từng bị thương. Là bác sĩ cho Cô Lang, có nhiều lúc hắn phải tự mình xử lý cho mình. Cho nên, đối với việc tiêm hay lấy đạn, hắn làm không ít. Vì thế, trong mắt người khác, chuyện hắn làm rất dọa người, nhưng đối với hắn, đây bất quá chỉ là sự hiển nhiên.   

Đương nhiên, đau thì vẫn phải đau rồi.   

Vương Mịch nhẹ nhàng đổ dung dịch cầm máu lên vết thương của Giang Khương, sau đó lấy ra băng vải giúp hắn băng bó lại vết thương, vừa băng bó vừa len lén nhìn vào mắt của hắn.   

Cô thật sự rất hiếu kỳ, không hiểu người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này rốt cuộc là đang làm cái gì.   

Giang Khương nhẹ nhàng cầm chai thuốc sát trùng màu trắng không có nhãn hiệu lên mũi ngửi, sau đó nói:   

- Hình như có chút giống với bạch dược của Vân Nam.   

Vương Mịch mỉm cười đáo:   

- Đây là thuốc cầm máu Thiên Y Viện điều chế, cùng loại với Bạch Dược của Vân Nam, cho nên mùi thì không khác nhau nhiều, nhưng hiệu quả mạnh hơn đến ba bốn lần.   

Nghe xong, Giang Khương gật đầu. Trước đây hắn rất thích dùng thuốc xịt Bạch Dược Vân Nam, bởi vì giá rẻ, hiệu quả lại không tệ. Cho nên hắn đối với mùi của Bạch Dược Vân Nam rất quen thuộc. Chỉ là đối với một số vết thương, hiệu quả của Bạch Dược Vân Nam vẫn không đủ.   

Bây giờ lại nghe Vương Mịch nói có một loại thuốc xịt cầm máu khác, hiệu quả còn tốt hơn cả cái kia.   

Hắn không khỏi có chút hâm mộ. Nếu trước kia hắn có loại thuốc xịt này, hiệu quả đối với một vài vết thương sẽ mạnh hơn rất nhiều, cũng không cần luống cuống tay chân trong những tình huống khẩn cấp.   

- Được rồi.   

Nhìn Vương Mịch băng bó vết thương cho Giang Khương xong, La y sư ở bên cạnh hài lòng gật đầu, sau đó nói:   

- Giang Khương, vất vả cho cậu rồi.   

- La lão khách sáo rồi.   

Giang Khương gật đầu cười nói:   

- Hết thảy nhờ vào La lão.   

- Yên tâm đi, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng. Qua lễ mừng năm mới, tôi sẽ sắp xếp người liên lạc với cậu.   

La y sư mỉm cười gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra một huy hiệu đưa cho Giang Khương:   

- Đây là huy hiệu của Thiên Y Viện, sau này liên lạc với cậu sẽ thông qua huy hiệu này.   

Nhìn huy hiệu hình tròn La y sư đưa tới, Giang Khương gật đầu tiếp nhận, sau đó nói:   

- Cảm ơn La lão.   

- Được rồi, chúng tôi không thể ở lâu.   

La y sư nói:   

- Nếu có chuyện gì, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.   

- Vâng.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- La lão không ở lại ăn bữa cơm sao?   

La y sư lắc đầu:   

- Không, tôi đến chính là muốn lấy mấy thứ kia. Bây giờ lấy được rồi, hiển nhiên là phải sớm chạy về. Ở phi trường ăn tạm chút gì đó là được.   

- Được, để tôi tiễn ngài ra ngoài.   

Thấy cửa phòng tiếp khách mở ra, Viện trưởng Lý vội vàng chạy đến, cung kính nói:   

- La lão, cũng đã đến giờ cơm rồi, tôi đã bảo người chuẩn bị bữa cơm, xin ngài ở lại nghỉ ngơi một chút, chúng ta có thể dùng cơm với nhau.   

Đối với Viện trưởng Lý, La y sư hiển nhiên là không có khách sáo, chỉ mỉm cười:   

- Không cần đâu, chúng tôi còn có việc nên xin phép về trước. Cảm ơn ý tốt của Viện trưởng Lý.   

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của La y sư, Viện trưởng Lý biết được La lão chỉ sợ là có an bài khác. Hơn nữa cũng đã đề cập với Giang Khương ở bên trong, cũng không ép nữa, chỉ cung kính tiễn mọi người ra ngoài.   

Sau khi tiễn ba người La y sư lên xe jeep quân sự, sau đó biến mất ngoài cửa, Giang Khương nhìn cánh tay trái của mình, thở phào nhẹ nhõm.   

Nhìn thấy Giang Khương như vậy, Viện trưởng Lý thật ra không biết cánh tay Giang Khương đang bị thương, chỉ tùy ý hỏi:   

- Chủ nhiệm Giang, vị La lão này không biết là...   

Giang Khương cười lắc đầu:   

- Thân phận La lão không tiện nói ra, nhưng bọn họ rất mạnh.   

- Rất mạnh?  

Viện trưởng Lý ngẩn người, sau đó gật đầu, cũng không hỏi nữa. Là Viện trưởng của một bệnh viện quân đội, ông hiển nhiên biết được có một vài thứ ông có thể biết, nhưng có vài thứ không phải ông có thể biết được.   

Rất nhanh mấy ngày trôi qua. Bác sĩ Đào cũng đã chậm rãi khôi phục, bắt đầu quay về làm việc.   

Mặc dù bác sĩ Đào đã tiếp nhận lại công việc, nhưng Chủ nhiệm Triệu cũng không giao nhiệm vụ kiểm tra phòng lại cho Giang Khương. Giang Khương một lần nữa trở nên nhàn nhã.   

Bên học viện quân y, bởi vì đã gần đến tết, rất nhiều sinh viên đều háo hức muốn về quê thăm gia đình.   

Mắt thấy chỉ còn ba bốn ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới, Chủ nhiệm Triệu dù sao cũng là người có tình. Bọn họ trên cơ bản đều là người Bắc Kinh, thấy bác sĩ Đào đã trở về tiếp nhận lại công việc, liền nói:   

- Bác sĩ Giang, mấy ngày vừa qua vất vả cho cậu rồi. Sắp đến tết, nếu cậu muốn về nhà thì ngày mai có thể trở về.   

Giang Khương dĩ nhiên cũng là có ý này. Mấy năm qua hắn đã không có ở nhà. Nếu đã trở về rồi, mặc kệ thế nào hắn cũng phải nghĩ biện pháp về quê ăn tết với lão gia tử. Thời gian không có hắn, lão gia tử chỉ sợ sống rất khó khăn. Hắn làm cháu, tất nhiên không thể để lão gia tử một mình cô đơn đón tết được.   

Lập tức cười nói:   

- Chủ nhiệm Triệu, cảm ơn anh. Ngày mai tôi sẽ trở về Vân Giang, hẹn năm sau chúng ta gặp lại.   

- Được, được, chúc bác sĩ Giang lên đường bình an, năm mới vui vẻ.   

Trước khi tan làm, Giang Khương lại chào hỏi với các bác sĩ khác rồi chuẩn bị ra về.   

Nhìn phòng làm việc quen thuộc, bỗng dưng hắn có cảm giác nuối tiếc. Bởi vì có lẽ qua năm, hắn không nhất định sẽ còn quay trở lại đây mà làm việc.   

Dù sao khi người của Thiên Y Viện đến tìm hắn, hắn sợ sẽ trực tiếp đến thẳng Thiên Y Viện để khảo hạch.   

Nhẹ nhàng thở hắt ra, Giang Khương cũng không ở lại quá lâu. Đối với ly biệt, hắn đã trải qua rất nhiều, thật ra cũng không đến mức quá khó chịu.   

Về đến nhà, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đều có ở nhà. Mấy ngày qua, hai người sớm chiều ở chung, trên cơ bản cũng kết được tình duyên không cạn, quan hệ rất tốt. Sau khi ăn bữa cơm trưa thịnh soạn do vị đầu bếp mập chế biến, Giang Khương chạy đến đại viện Dương gia.   

Nhà trẻ bây giờ cũng đã nghỉ. Tiểu Bảo được cô La đón về Dương gia. Giang Khương đến đón cậu bé, chuẩn bị ngày mai quay về Vân Giang.   

- Trưởng phòng cứ yên tâm đi. Tình huống của cô La rất tốt. Tôi sẽ kê thêm vài đơn thuốc, ngày uống ba lần, có thể cam đoan không xảy ra vấn đề. Ngày thường chú ý hoạt động và dinh dưỡng là ổn.   

Đối với những thứ này, Giang Khương thật ra cũng không dặn dò nhiều. Dương gia hiển nhiên là có bác sĩ chuyên trách sản khoa chăm sóc. Hắn chủ yếu bảo vệ thêm mà thôi.   

Nghe Giang Khương nói, Dương Vân Dương tất nhiên là vui mừng, rối rít nói lời cảm ơn.   

Sau khi kiểm tra cho cô La xong, Giang Khương bước đến thư phòng gặp Dương lão.   

- Giang Khương, ngày mai định trở về sao?   

Dương lão mỉm cười hỏi Giang Khương.   

Hắn gật đầu, cười nói:   

- Vâng, chỉ còn vài ngày nữa là đến tết. Công việc ở bệnh viện cũng đã bàn giao xong, ngày mai cháu sẽ trở về.   

- Ừm, về nhà ăn tết cùng gia đình là rất quý. Ở đây ta có nhân sâm và linh chi, mang về làm quà cho lão gia tử ở nhà. Tuổi tác của ông ấy đã cao, cũng nên chăm sóc nhiều hơn.   

Dương lão cười nói.   

Nhìn mấy cái hộp đã được chuẩn bị bên cạnh, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự ấm áp. Mặc dù cũng không phải là thứ quý trọng gì lắm, nhưng là người cao nhất trong tổ bảy người, cố ý đem những thứ này tặng cho lão gia tử, đủ để biểu đạt tâm ý của ông rồi.   

- Vâng, cảm ơn Dương lão.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.