Cả hôn lễ yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Giang Khương, xem Giang Khương sẽ có hành động gì.
Tề Lãng là gia chủ Tề gia, nói những lời như thế này khá có lý. Chí ít thì rõ ràng những gì Tề Lãng đang nói đã đủ nể mặt Thiên Y viện, tí nữa cho dù có động thủ, Tề gia cũng chắc chắn không thua thiệt về lý.
Giang Khương bình tĩnh cười lạnh một tiếng, hắn sẽ sợ lời uy hiếp của Tề Lãng sao? Nếu sợ uy hiếp, hôm nay hắn sẽ không chạy tới đây rồi.
- Nói lý? Nói lý cái gì?
Giang Khương cười lạnh, hắn hơi ngửa đầu ra sau, như đang cười nhạo lời nói của Tề Lãng.
- Người ta đãi lễ với tôi, tôi sẽ đáp lại bằng lễ...
Khuôn mặt Giang Khương vô cùng tuấn tú, khóe miệng nở nụ cười trài phúng, nhẹ nhàng chắp hai tay, nhìn Tề Lãng trước mặt, lãnh đạm cười nói:
- Tôi và Tề gia ông, mặc dù không nói là không đội trời chung, nhưng Tề gia các người đã phái người đi ám sát tôi bao nhiêu lần? Ông có định nói lý với tôi không?
- Hừ...
Giọng nói của Giang Khương rất trong, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Cả hôn lễ lại vang lên những tiếng bàn luận khe khẽ. Người của Thiên Y viện mà Tề gia cũng dám ám sát? Lẽ nào Tề Lãng điên rồi sao?
Giang Khương vừa nói ra câu này, trong lòng Tề Lãng trầm xuống. Sở dĩ ông ta luôn nói chuyện đàng hoàng với Giang Khương dĩ nhiên là vì chột dạ. Giờ Giang Khương nói ra những lời này, Tề Lãng biết, lần này đã không còn cách nào khác. Đối phương đã xé rách lớp mặt nạ, hôm nay buộc phải thanh toán hết nợ nần rồi.
- Nói lý? Nói lý cái gì? Mày cứ quấy rầy vị hôn thê của tao, tao không giết mày thì giết ai?
Đang lúc Tề Lãng mặt mày âm trầm định lên tiếng thì đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói giận dữ.
Giang Khương liếc nhìn Tề Nhạc Minh ở đằng sau xông ra, mặt tái xanh, hai mắt bốc hỏa, cười lạnh nói:
- Tao quấy rầy Tuyên Tử Nguyệt? Tao khinh không thèm nói với mày.... Có điều hôm nay tao đến, không phải đển tính toán chuyện bọn mày đã ám sát tao. Hôm nay tao đến là để đưa Tuyên Tử Nguyệt đi!
- Cái gì?
Giang Khương vừa nói ra lời này, sắc mặt những tân khách bên cạnh khẽ biến. Tên này đúng là đến cướp dâu à?
Cha con Tề gia lúc này cũng hơi sửng sốt. Mặc dù bọn họ sớm đã nghĩ Giang Khương đến không thể loại trừ khả năng này. Nhưng họ không ngờ, Giang Khương thật sự là đến vì thế.
Sắc mặt hai cha con lập tức đen sì.
- Giang Khương, mày muốn chết à?
Sắc mặt Tề Nhạc Minh xanh mét, hai mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Giang Khương tức giận nói:
- Hôm nay dám đến đây làm loạn Tề gia!
- Giang Khương... Cậu nên hiểu rõ, hôm nay là ngày vui của Tề gia tôi, chẳng lẽ cậu thật sự dám làm bậy sao?
Lúc này sắc mặt Tề Lãng cũng lạnh lẽo, trầm giọng quát.
Giang Khương khẽ cười nhún vai.
Sau đó hắn nhìn cặp cha con trước mặt lạnh giọng nói:
- Hôm nay tôi tới đây chỉ vì một chuyện này. Nếu không ông nghĩ rằng tôi rảnh rỗi, có thời gian từ Kim Lăng chạy đến chỗ các người sao?
- Cậu... chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng Tề gia tôi sẽ sợ cậu sao?
Sắc mặt Tề Lãng lạnh lẽo nhìn Giang Khương lạnh giọng nói. Ông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Đường đường là Tề gia, là một gia tộc lớn uy danh hiển hách ở Trung Quốc, nếu như bị người khác tát vào mặt trước nhiều người như vậy, Tề gia ông sau này còn lăn lộn bên ngoài thế nào nữa?
So với Tề Lãng trầm ổn, lúc này Tề Nhạc Minh ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, y tức giận hét lên, xông đến, đánh một đấm về phía Giang Khương.
Một đấm của Tề Nhạc Minh đánh đến, khóe miệng Giang Khương nở nụ cười mỉm nhưng không hề động đậy. Lúc này một người đàn ông trung niên ở sau lưng hắn nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng chụp lấy nắm đấm của Tề Nhạc Minh, rồi đẩy nhẹ. Cả người Tề Nhạc Minh liên tục lui ra sau ba bốn bước, sau khi được Tề Lãng đưa tay ra đỡ mới coi như đứng vững được.
Tề Nhạc Minh khó khăn lắm mới đứng vững, lúc này hai mắt y càng đỏ hơn, tru tréo với những người xung quanh:
- Người đâu... giết hắn cho tôi... giết hắn cho tôi...
Vài người Tề gia đứng bên cảnh thấy thiếu chủ chịu thiệt, lúc này ai nấy mắt đều đỏ kè, nhao nhao đòi lên.
Bốn người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn sau lưng Giang Khương thấy người Tề gia lao đến cũng đồng loạt bước lên trước một bước, bảo vệ Giang Khương ở chính giữa, dưới chân đứng thế chữ bát chữ đinh, khuôn mặt lạnh lùng nhìn đám người Tề gia đang lao đến.
Mặc dù Tề gia người đông thế mạnh, nhưng trong mắt bốn người đàn ông trung niên này không hề có tia sợ hãi, chỉ có sát ý lạnh lẽo.
Là người của Thiên Y viện, tuy chỉ là cao thủ ngoại viện, nhưng vẫn có lòng kiêu ngạo của Thiên Y viện. Cho dù kẻ địch đông và nhiều, cũng tuyệt đối không được cúi đầu. Chỉ cần họ còn sống, vậy thì chắc chắn họ sẽ không lùi nửa nước. Nếu thật sự chết trận, vậy thì dĩ nhiên cũng phải bắt đối phương trả cái giá xác đáng.
Lúc này Giang Khương vẫn đứng ở đó, không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Tề Lãng, giống như đám người đang xông lên căn bản không phải nhắm đến hắn.
Lúc này Tề Lãng cũng nhìn chằm chằm Giang Khương, xem Giang Khương có định rút lui hay không.
Có điều ông ta đã thất vọng rồi...
Những khách khứa đến dự lễ bên cạnh lúc này ai nấy cũng mang vẻ mặt âm u nhìn hiện trường. Bao nhiêu năm nay họ chưa từng thấy ai xung đột trực tiếp với người của Thiên Y viện, lẽ nao lần này Tề gia thật sự bất chấp tất cả rồi?
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đứng trên bục, nhìn cảnh tượng trước mắt, cúi cùng cô không kìm được nữa, chân nhẹ nhàng búng một cái, sốt ruột nhảy từ trên lễ đài xuống, mang theo bộ váy cưới trắng tinh trên người. Làn váy dài giống như một con thiên nga xinh đẹp tuyệt trần đang cất cánh quét qua chân trời.
Lúc này mẹ Tuyên cũng kịp thời búng từ chỗ ngồi lên, sau đó chắn trước người Tuyên Tử Nguyệt, đưa tay kéo Tuyên Tử Nguyệt lại, sau đó ra sức nhíu mày, lắc đầu.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn vẻ mặt của mẹ Tuyên thì hiểu rõ, chuyện này mình không thể nhúng tay vào. Hiện nay quan trọng nhất là đừng làm gì cả, tránh sự việc càng không thể khống chế.
Cô lập tức nghiến chặt răng, đứng cạnh mẹ Tuyên, căng thẳng nhìn, chỉ chờ đợi, nếu thật sự đánh nhau, vậy thì cô chẳng sá gì nữa.
Cuối cùng, trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, Tề Lãng sắc mặt âm trầm cũng đưa tay lên.
Tề Lãng giơ tay lên rất đúng lúc, tất cả mọi người đều dừng lại cách vị trí của Giang Khương hai ba mét.
Những vị khách vây xem lúc này đều thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù bọn họ không ngại xem một trận hỗn chiến. Nhưng lúc này bọn họ không biết nên đứng về phía nào. Nếu người của Thiên Y viện thật sự bị Tề gia giết chết, vậy thì họ cũng khó ăn khó nói.
Cho nên, mọi người đều nhìn chằm chằm xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.