Trong mắt Liêu Dương lóe lên tia đắc ý, nhìn Tôn Nghị phía đối diện nói:
- Sao? Tôi nói Lý phán quan sẽ ra tay mà!
- Một viên Vân Cực Đan, nếu đổi lại là tôi, e là cũng sẽ động lòng!
Tôn Nghị nghe thấy Lý phán quan ra tay thì trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng, nhưng vẫn thoáng chút lo lắng, cười nói:
- Có điều viên Vân Cực Đan cũng không phải chuyện đơn giản!
- Một viên Vân Cực Đan có gì mà đơn giản với không đơn giản? Chẳng lẽ chúng ta mà không kiếm ra được sao? Nên biết lấy một viên Vân Cực Đan đổi lại thắng vụ cá cược lần này vẫn rât đáng. Cậu thử nghĩ xem, nếu thắng, thứ chúng ta muốn sẽ về tay, đừng nói một viên Vân Cực Đan, cho dù ba viên cũng chẳng đáng là gì!
Liêu Dương lạnh lùng cười nói:
- Có thứ này đến lúc đó cậu có thể nghĩ xem có ích chừng nào!
- Ừm, đương nhiên. Nếu không vì cái này, tôi cũng không mạo hiểm như vậy. Nên biết lần này nếu thật sự xảy ra vấn đề hai chúng ta không ai thoát được đâu.
Tôn Nghị hừ giọng nói.
- Yên tâm, chỉ dùng chút thuốc điên cuồng thôi mà, cũng có ảnh hưởng gì lớn đâu. Lý phán quan đó đâu có ngu. Nếu lão mà để chuyện này xảy ra vấn đề mới là lạ ấy.
Liêu Dương tràn đầy tự tin nói.
Liêu Dương vừa nói vừa nghĩ đến tình hình thằng nhãi kia sau khi tinh thần suy sụp, trong đầu Liêu Dương bất giác cảm thấy thoải mái. Lần trước gã đánh cuộc thua Giang Khương, nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh tự tin của thằng nhãi đó, trong lòng hắn vẫn ức. Lúc đó gã bị ông nội cảnh cáo không được tùy tiện trêu chọc đối phương, sau đó còn phải tự tay nhận thua đưa Hồng Vân Quả cho đối phương trước mặt nhiều người, như thế chẳng khác tát vào mặt gã.
Gã ở Thiên Y viện bao nhiêu năm nay luôn được người ta tâng bốc, trước nay chưa từng phải chịu thiệt như vậy. lần này không những là vì thứ ka, thực sự một phần nguyên nhân là gã muốn trút giận. Gã âm thầm quyết định, sau mười ngày này chắc chắn phải dẫn một đám người đến Phòng sám hối xem bộ dạng của Giang Khương khi bước ra. Hơn nữa sau khi xong chuyện này, gã phải lấy đoạn ghi hình giám sát bên Lý phán quan về xem tình hình Giang Khương phát điên trong Phòng sám hối.
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi Liêu Dương đã cảm thấy sung sướng rồi.
Quả thật, Giang Khương khó chịu trong lòng Liêu Dương sẽ thấy sung sướng. Thực ra giờ Liêu Dương đã có thể bắt đầu sướng rồi, vì Giang Khương giờ đang tương đối khó chịu. Trong lòng dường như có một sức mạnh hung hăng và khổng lồ đang không ngừng cuộn lên, muốn bùng phát khỏi lồng ngực hắn.
Có điều cũng may, giờ hắn vẫn đang bị nhốt trong huyễn cảnh học tập của Tổ sư gia, vẫn chưa thoát ra khỏi đó, chỉ có điều trong lòng bắt đầu có chút bất an kích động.
Trước tình huống này, Giang Khương tương đối có kinh nghiệm. Mấy năm nay ở bên ngoài hắn đã từng trải qua những thứ này khiến cơ thể hắn cũng tự nhiên xảy sinh phản xạ có điều kiện với thứ này. Hô hấp của hắn bắt đầu dần trở nên sâu và dài hơn.
Không còn ngắn như lúc đầu nữa.
Sau khi hô hấp của Giang Khương tự nhiên chuyển sang trạng thái hít sâu thở chậm, cảm xúc vốn hơi bất an kích động của hắn dần bình tĩnh lại, cộng thêm quá trình trao đổi chất toàn thân tăng tốc, những thuốc điên cuồng hít vào cũng nhanh chóng được thải ra khỏi cơ thể. Chu kỳ nửa phân rã của thuốc cũng được rút ngắn cực nhanh, điều này khiến Giang Khương dần dần trở nên bình thản hơn một chút.
Có điều trong đáy lòng hắn vẫn có một cổ sức mạnh đang ngo ngoe, vẫn tồn tại có điều dường như đang bị Giang Khương miễn cưỡng áp chế.
- Đã nửa tiếng rồi.
Lý phán quan nhìn con số hiện trên góc dưới bên phải màn hình, lông mày lại hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên tia khó tin. Loại thuốc ảo giác kia không có chút tác dụng gì với Giang Khương, điều này còn có thể là vì Giang Khương có lẽ đã từng trải qua sự tôi luyện của quá nhiều việc, ý chí quá mức kiên định, cho nên có thể trụ được.
Nhưng loại thuốc điên cuồng này không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể khống chế. Lão cũng có nghe nói chuyện Giang Khương ở Tề gia. Một người ở một nơi như Tề gia mà có thể đỏ mắt giết người, sao có thể khống chế hoàn toàn loại thuốc điên cuồng này? Loại thuốc này hình như có tác dụng nhằm vào những kẻ như hắn mà?
Thời gian đã không còn quá nhiều, Lý phán quan đã không còn nhẫn nại như ban đầu. Lúc này lão đã bắt đầu vặn cái nút khống chế lượng thuốc cao hơn một mức.
Lão vừa điều chỉnh nút vặn, lượng thuốc trong lỗ thông gió chậm rãi tăng lên gấp đôi, im lặng tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp.
Lý phán quan điều chỉnh lượng thuốc xong, nụ cười gần như bệnh hoạn trên mặt lúc này đã càng đậm hơn, sau đó lão dựa vào lưng ghế, mỉm cười nhìn màn hình máy tính, bắt đầu hưởng thụ cảm giác chờ đợi.
- Ồ?
Lông mày lão chậm rãi nhíu chặt, nhìn đồng hồ. Đã lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng cái bóng trên màn hình vẫn ngồi yên bất động, dường như vẫn không hề chịu ảnh hưởng gì. Nụ cười trên mặt Lý phán quan lúc này vẫn chưa hề thuyên giảm, thậm chí là càng đậm hơn.
- Lợi hại, lợi hại.
Lý phán quan nhìn bóng người trên màn hình khẽ siết chặt tay, trên mặt nở nụ cười mỉm trông rất quỷ dị.
Lão đưa tay ra, lại vặn nút.
Lại nửa tiếng nữa.
Sau đó Lý phán quan lại vặn thêm lần nữa.
Nút khống chế lượng thuốc này tổng cộng có năm nấc, mỗi một nấc lượng thuốc tăng thêm một lần, khi Lý phán quan vặn đến lần thứ ba, cuối cùng đã thấy bóng người trên màn hình giám sát có phản ứng.
Hơi thở của Giang Khương hơi thô, sau khi kiên trì được nửa tiếng, trong không khí đã nồng nặc mùi thuốc, cho dù có gia tăng nhanh tốc độ trao đổi chất, cộng thêm cơ thể cũng đã toàn lực thích ứng với sự tồn tại của thuốc, nhưng cơ thể không đủ thời gian thích ứng nên tim đã bắt đầu đập nhanh, cộng thêm sức mạnh càng lúc càng cuộn trào trong lòng, cuối cùng đã ép Giang Khương rời khỏi ảo cảnh.
“Hộc hộc” Giang Khương hít từng hơi thật mạnh, muốn một lần nữa đè ép sức mạnh tàn phá trong lòng kia, nhưng dường như điều tiết hơi thở lần này cũng không tác dụng lắm. Cổ sức mạnh tàn phá kia vẫn không ngừng cuộn lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra vậy. Không gian nhỏ hẹp đen tối trước mặt khiến Giang Khương cảm thấy có một suy nghĩ muốn phá nát tất cả mọi thứ trước mặt.
“Hộc hộc hộc”, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp, Giang Khương chậm rãi bò dậy khỏi tấm nệm cỏ, sau đó hắn nghiến chặt răng, bắt đầu chậm rãi làm vài động tác Ngũ Cầm Hí. Ngũ Cầm Hí có tác dụng thanh tâm định thần, Giang Khương phải mượn nó để phát tiết cổ sức mạnh không ngừng tàn phá trong lòng mình ra.
- Hahaha...
Lý phán quan nhìn thấy lúc này bóng người trong màn hình động tác vô cùng gấp gáp, thậm chí là hơi hỗn loạn thì cuối cùng cũng cười phá lên, tương đối đắc ý, hơn nữa giọng cười càng lúc càng lớn, giống như muốn giải phóng hết những uất ức mười ngày nay.
Một nhân viên của Phòng sám hối đứng ngoài nghe thấy trong phòng làm việc của chủ quản truyền ra tiếng cười điên cuồng, lúc này hai mắt gã liền lóe lên tia vui mừng, sau đó vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
- Kèo Giang Khương thắng 1: 1.3, thua 1: 0.8.
Lý Mạnh nghe thấy tin này vẻ mặt có chút quái dị, sau khi chần chừ một lúc liền trầm giọng nói với hai cấp dưới bên cạnh.
Sau khi đổi xong tỷ lệ cược, Lý Mạnh đưa tay vuốt cằm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vào ngày cuối cùng Giang Khương lại bắt đầu xảy ra vấn đề? Theo tính toán của mình, đáng lẽ Lý phán quan đã sử dụng hết thủ đoạn rồi, lẽ nào do tự Giang Khương không chóng đỡ được?
So với Lý Mạnh đang nghi hoặc, trên mặt Liêu Dương và Tôn Nghị lúc này tràn ngập nụ cười hưng phấn, xem ra tất cả đều không uổng phí rồi, cuối cùng Giang Khương đã không chịu đựng được nữa. Chỉ cần Giang Khương suy sụp, vậy thì lần này hai người gần như chắc chắn có thể lấy được thứ kia rồi.
Tin tức tỷ lệ cược thay đổi nhanh chóng được truyền đi, hấp dẫn sự chú ý của khá nhiều người.
- Chuyện gì xảy ra? Đâu còn bao lâu nữa đâu, chẳng lẽ xảy ra vấn đề rồi?
Mã Tiểu Duệ đã nắm được đại khái quy tắc nghe thấy tin này trong lòng hơi căng thẳng. Cô biết bên Giang Khương đã xảy ra vấn đề, nếu không tỷ lệ cược mới được hạ xuống sao lại lập tức kéo lên 1:1.3 rồi.
Trong lòng Mã Tiểu Duệ không phải đang lo lắng cho 1000 điểm cô đặt mà lo cho Giang Khương. Nếu Giang Khương không chống đỡ được, trong lòng cô rất tiếc nuối. Đây thật sự là người đầu tiên khiến cô cảm thấy nể phục. Cô hiểu rõ Giang Khương còn nhỏ tuổi hơn cô này trong tận đấy lòng kiêu ngạo và kiên trì đến nhường nào. Nếu lần này tinh thần hắn thật sự suy sụp, chỉ sợ sau này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến lòng tự tin của hắn. Đương nhiên, cũng rất có thể sẽ là ảnh hưởng tố, nhưng Mã Tiểu Duệ hy vọng Giang Khương vẫn có thể giữ được nhuệ khí này. Cô không thích những người cả ngày lù lù im lặng nhưng lại tự nhận là trầm ổn.
Cho nên, Mã Tiểu Duệ chần chừ một lúc vẫn gọi một cú điện thoại.
Lý Mạnh thấy di động của mình đột nhiên vang lên thì hơi nhíu mày, sau khi cầm lên xem, nhìn thấy một dãy số quen thuộc thì gã hơi sửng sốt. Sau đó gã nhanh chóng phản ứng lại. Mã Duệ Hoằng trước nay không để ý gì đến gã lại gọi điện cho gã, nghĩ đi nghĩ lại chỉ vì một việc.
- Giang Khương!
Khuôn mặt tuấn lãng của Lý Mạnh lóe lên tia ghen tỵ.
Dĩ nhiên Giang Khương không biết mình vô duyên vô cớ lại bị trúng đạn. Giờ thân mình hắn còn chưa lo xong, vì Lý phán quan đã vô lương đến mức biến thái, một lần nữa tăng lượng thuốc lên gấp đôi. Điều này khiến động tác Ngũ Cầm Hí của Giang Khương càng lúc càng nhanh, hơi thở càng lúc càng dồn dập, thậm chí ngay cả hai ròng mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.
Lúc này tấm đệm cỏ vốn ở trên mặt đất cũng bị bước chân rõ ràng hơi hỗn loạn của Giang Khương giẫm nát thành những mảnh nhỏ.