Nghe Lưu Mộc Dương nói, La y sư sửng sốt. Ông thật không ngờ chuyện này lại có liên quan đến một đệ tử khác của mình.
Nhìn vẻ mặt của La y sư, Lưu Mộc Dương cũng cười khổ. Nếu đổi lại là mình, chắc cũng sẽ như vậy.
Sắc mặt La y sư có chút khó coi, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương, nói:
- Tôi cũng thật không ngờ Tôn Nghị lại dính đến chuyện này.
- Lão La, chuyện cũng bình thường thôi mà. Tôn Nghị và Liêu Dương trong viện, cũng không phải những đứa ngoan ngoãn gì. Lần này gây ra chuyện như vậy, âu cũng là quả báo.
Lưu Mộc Dương nhìn thoáng qua Ủy viên Hầu, trầm giọng nói:
- Đi thăm dò là vì nguyên nhân gì, sau đó báo cáo lại cho tôi.
- Vâng.
Ủy viên Hầu cung kính gật đầu với Lưu Mộc Dương, sau đó lui ra ngoài.
- Lão Lưu, thế Tôn Nghị và Liêu Dương phải làm sao bây giờ?
La y sư cau mày xoa huyệt Thái Dương. Lúc này ông thật sự rất giận, không nghĩ đến đệ tử của mình lại làm ra chuyện hại đồng môn như thế.
Nhớ đến Tôn Nghị, ông lại càng giận. Ông vốn không thích Tôn Nghị cho lắm. Nếu không phải là vì Chu Thế Dương, Tôn Nghị làm sao có thể được bái ông làm sư phụ chứ? Nhưng một khi đã bái ông làm thầy rồi, ông hiển nhiên cũng dốc lòng chỉ dạy.
Vốn tưởng rằng Tôn Nghị theo ông hai tháng, ngày thường cũng chăm chỉ học tập, tưởng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nào biết được tiểu tử đó lại làm ra chuyện như vậy, làm sao có thể khiến cho tâm trạng của ông vui được.
- Viện trưởng Từ đã chú ý đến chuyện này. Còn về phần phải xử lý như thế nào thì chờ sau khi Ủy viên Hầu điều tra tình huống rõ ràng sẽ tính sau. Tôi sẽ gọi Chu Thế Dương và lão Liêu đến đây.
Lưu Mộc Dương cười khổ lắc đầu. Đối với việc này, rõ ràng là ông cũng có chút đau đầu.
- Lão Liêu thì không sao, nhưng Chu Thế Dương thì…
La y sư lại cau mày lần nữa. Tôn Nghị là đệ tử của ông, là đồng môn sư huynh đệ với Giang Khương. Lần này đồng môn hại nhau, nếu truyền ra ngoài, đó sẽ là một vết nhơ. Có Chu Thế Dương ở đây, sau này Tôn Nghị vẫn có thể tiếp tục lưu lại trong viện. Nhưng muốn tấn cấp y sư nhất phẩm, thậm chí là Thiên y sư thì không thể rồi.
Cho nên, Chu Thế Dương sẽ không ngồi yên, tất sẽ nghĩ biện pháp, và sẽ có khả năng không thông qua ông. Đến lúc đó chỉ sợ…
Nghĩ đến đây, La y sư lại càng đau đầu thêm vài phần.
Thành viên viện Giám sát muốn điều tra những chuyện gì xảy ra trong nội viện, tất chỉ là những chuyện đơn giản.
Hầu Nguyên Cường chỉ tốn mất nửa tiếng đã gõ cửa phòng Lưu Mộc Dương.
- Nguyên nhân chủ yếu của Liêu Dương và Tôn Nghị chính là đánh cuộc với Lý Mạnh.
- Đánh cuộc với Lý Mạnh?
La y sư giật mình. Ông không biết Lý Mạnh đánh cuộc cái gì, nhưng ông biết Lý Mạnh là ai. Chẳng lẽ là còn có liên quan đến Lý Mạnh? Vậy thì Liêu Dương và Tôn Nghị lại càng phiền phức rồi.
Mặc dù La y sư không biết Lý Mạnh đánh cuộc về chuyện gì, nhưng Lưu Mộc Dương thân là người phụ trách viện Giám sát, tất nhiên là biết, lập tức lắc đầu cười khổ.
- Khó trách…thì ra lại có liên quan đến Lý Mạnh.
Lưu Mộc Dương thoáng trầm ngâm, sau đó hiểu rõ mấu chốt trong đó, nhẹ nhàng thở dài, nhìn La y sư nói:
- Lý Mạnh thường xuyên tổ chức những lần đánh cuộc nhỏ trong viện, lấy những chuyện mà mọi người quan tâm để tiến hành đánh cuộc. Lần này Liêu Dương và Tôn Nghị mạo hiểm như vậy, chỉ sợ là coi trọng cái vật kia trong tay Lý Mạnh.
- Lý Mạnh đánh cuộc? Vật trong tay cậu ta?
La y sư lại càng sửng sốt, sau đó bừng tỉnh:
- Chẳng lẽ là hai thằng ranh kia muốn…
- Ngoại trừ cái vật kia, tôi thật chẳng nghĩ ra cái gì có thể khiến cho hai đứa nó mạo hiểm như vậy.
Lưu Mộc Dương cười khổ lắc đầu.
- Hai đứa này…
La y sư định mở miệng mắng, nhưng sau đó lại nhịn xuống, thở dài.
- Được rồi, việc này trên cơ bản đã rõ. Tôi sẽ đi thông báo cho Viện trưởng Từ, sau đó sẽ nói chuyện với lão Liêu và Chu Thế Dương.
Lưu Mộc Dương cười nói, ánh mắt dần dần lạnh lại:
- Trong viện có quy củ, không người nào có thể phá hư.
Gương mặt Tôn Nghị tối sầm trở lại phòng làm việc. Nhưng khi trở lại, nhìn thấy bên trong không một bóng người, liền nhớ đến La y sư và Vương Mịch hẳn là ở bên kia chữa trị cho Giang Khương, cuối cùng đành cắn răng bước sang bên đó.
Giang Khương cũng tính là đồng môn của y. Lúc này y không sang bên đó hỗ trợ, quả thật không dễ coi chút nào.
Phòng cấp cứu, La y sư vừa mới ra ngoài, còn Vương Mịch thì đang nói chuyện với Tuyên Tử Nguyệt, thông báo tình huống cho cô biết. Mã Tiểu Duệ ở bên cạnh Giang Khương. Thấy tình huống của Giang Khương đã chuyển biến tốt đẹp, liền chuẩn bị rút ống truyền ra khỏi tay trái của hắn.
Sau khi rút xong, cô sửa sang lại tay áo cho Giang Khương một chút. Chỉ là trong lúc lơ đãng, lại đẩy tay áo của Giang Khương lên cao hơn.
- Cái gì vậy?
Hai mắt Mã Tiểu Duệ đột nhiên nhìn thấy một chỗ nào đó.
Nhìn phía dưới bả vai của Giang Khương mơ hồ hiện lên một hình ảnh màu đỏ như có như không. Mã Tiểu Duệ chần chừ một chút, xác nhận mình không phải nhìn thấy ảo giác, liền đưa tay kéo áo Giang Khương lên cao hơn.
- Đây là cái gì vậy?
Mã Tiểu Duệ kinh nghi nhìn hình xăm quái dị nơi vai trái của Giang Khương.
Khi nhìn hình xăm này, trong lòng Mã Tiểu Duệ xuất hiện một cảm giác rất lạ. Người ta xăm hình quái dị không ít, nhưng hình xăm này là cực kỳ hiếm thấy.
Hình xăm này giống như được sinh ra một cách tự nhiên trên vai Giang Khương, chẳng những nhìn cực kỳ phối hợp, mà dường như không có dấu vết máy xăm khắc vào. Hơn nữa hình xăm tinh xảo đến cực điểm, giống như một con tiểu hồ ly đang phình to cái đuôi mà ngủ.
Chỉ là, hình xăm của con tiểu hồ ly màu đỏ cũng không tính là lạ, nhưng đuôi của nó khá nhiều.
- Một, hai, ba, bốn, không, năm cái.
Mã Tiểu Duệ cẩn thận đếm qua, lúc này mới xác nhận con tiểu hồ ly có đến năm cái đuôi.
- Tại sao lại có đến năm cái đuôi nhỉ?
Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm hình xăm, sau đó đưa tay nâng cằm, có chút không rõ. Cô có thể nhìn ra đây là một con hồ ly, nhưng tại sao lại có năm cái đuôi? Theo lý, cho dù tính tình của Giang Khương cổ quái, muốn xăm hồ ly chín đuôi cũng chẳng có gì lạ, nhưng đây chỉ có năm cái đuôi.
Mã Tiểu Duệ không nhịn được vươn tay sờ vào những cái đuôi.
Khi ngón tay cô vừa mới chạm đến, đột nhiên cảm thấy có nhiệt truyền đến. Hơn nữa hình xăm còn sáng lên.
- A!
Mã Tiểu Duệ rụt ngón tay về, ánh mắt mở to, nhìn chằm chằm hình xăm trên vai trái Giang Khương rồi lại nhìn ngón tay của mình. Vừa rồi không phải là ảo giác, quả thật hình xăm nóng lên, rồi lại sáng lên một chút.
- Đây thật sự là hình xăm sao?
Nhìn hình xăm cổ quái, Mã Tiểu Duệ rốt cuộc không nhịn được mà giơ tay chạm vào hình xăm một lần nữa.
- Ừm, không có việc gì.
Cảm giác lần này đầu ngón tay chỉ truyền đến nhiệt độ cơ thể bình thường, không phải là cảm giác vừa rồi, hơn nữa hình xăm cũng không phát sáng, Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Sau đó cô lại dùng tay xoa xoa hình xăm của Giang Khương, xác nhận không có phản ứng gì, như vẫn chưa từ bỏ ý định, đưa tay lên chấm chút nước bọt, rồi lại cẩn thận lau lau hình xăm.
Đối với hình xăm tinh xảo này, cô như thế nào cũng không cảm thấy nó chỉ là một hình xăm đơn thuần.
Chỉ là lúc này cô không chú ý đến có một đôi mắt hơi mê mang bắt đầu mở ra, đang nghi hoặc nhìn cô, rồi lại nhìn ngón tay dính nước miếng của cô, ánh mắt lại càng nghi hoặc nhiều hơn.
- Là thật.
Mã Tiểu Duệ lau lau, thấy hình xăm vẫn rõ ràng như cũ, liền có chút sửng sốt.
Mã Tiểu Duệ vẫn không tin, sau đó lại đưa tay vào miệng thấm nước miếng, rồi lại đưa đến chỗ hình xăm lau qua lau lại.
Trong lúc đang lau, cô đột nhiên kinh hô một chút, rụt tay trở về, nhìn chằm chằm hình xăm quái dị. Bởi vì lần này cô xác định, tuyệt đối không phải là ảo giác. Hình xăm của Giang Khương vừa rồi đã làm nóng tay của cô.
Cô nhìn thấy nó sáng lên, mặc dù chỉ là lóe lên rồi biến mất, nhưng thật sự là nó đã lóe lên.
Mã Tiểu Duệ mở to mắt, nhìn chằm chằm hình xăm trên vai Giang Khương, hoàn toàn choáng váng.
- Đây rốt cuộc là cái gì vậy?
Trong lúc Mã Tiểu Duệ cau mày, mặt ghé sát vào, đang định xác nhận xem hình xăm này rốt cuộc là gì, đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: