Binh Vương Thần Bí

Chương 52



Mặt mày Giang Khương mếu máo, thở dài, sau đó chậm rãi đi lên bục giảng.   

Nhìn thấy Giang Khương bước lên bục giảng, các sinh viên đang ngồi đây đều không thấy bất ngờ. Lần trước Giang Khương đã giảng nửa giờ học, cho nên hôm nay Giang Khương lên bục giảng bài là chuyện rất bình thường. Thậm chí trong lòng vài sinh viên còn thấy vui mừng, ít nhất thầy Giang này vẫn khiến người ta thích hơn giáo sư Hồ nghiêm túc kia.   

Từ Thanh Linh nhìn bóng dáng cao ngất đang chậm rãi bước lên bục giảng kia, đôi mắt trong suốt hơi sáng lên, nếu như giọng nói của người trước mặt này không có gì thay đổi lắm, nếu không phải cặp lông mày tuấn tú kia, còn cả đôi mắt quen thuộc kia, Từ Thanh Linh thật sự không dám chắc mình có thể nhận ra hắn không.   

Thật sự là thay đổi quá lớn. Hắn năm đó hơi gầy yếu, vậy mà trong ba năm ngắn ngủi, đã cao thêm nửa cái đầu, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn thay đổi.   

- Giáo sư Hồ muốn bồi dưỡng học sinh, cũng không thể như thế này chứ... Ông ấy giảng một nửa, học sinh giảng một nửa...   

Trương Du Chính thấp giọng nói:   

- Thầy Giang này giảng bài nhanh quá, rất nhiều nội dung đều lướt qua, so với giáo sư Hồ kém xa quá, đúng là...   

Từ Thanh Linh trừng mắt, chậm rãi nói:   

- Cậu thấy có bao nhiêu giáo sư chịu đến dạy sinh viên chúng ta? Giáo sư Hồ bằng lòng đến giảng đã hiếm thấy rồi, để học sinh của ông ấy giảng bài cũng là chuyện rất bình thường... Hơn nữa đây chỉ là những bài lặp lại của năm hai, không thể nào giảng quá chi tiết, nếu không chúng ta đã không chỉ có ba mươi tiết như vậy... Với tốc độ của giáo sư Hồ, sợ là đợi hết tiết học rồi, chúng ta mới chỉ học lại được căn bản của Trung y...   

Trương Du Chính trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.   

Ánh mắt Giang Khương nhẹ nhàng lướt qua, sau đó mỉm cười nói:   

- Được rồi, các bạn, xin yên lặng... giờ chúng ta chuẩn bị vào tiết học...   

Giọng Giang Khương vang lên, lớp học cũng dần yên tĩnh lại.   

- Vừa rồi giáo sư Hồ đã giảng xong tiết đầu tiên, khí... Giờ chúng ta sẽ học lại hai bài máu và nước bọt...   

Giang Khương nhẹ nhàng đưa tay đẩy mắt kính, nhìn các sinh viên ngồi đầy giảng đường, luôn cảm thấy chính giữa đó có đôi mắt rất sáng.   

Sau khi nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn mỉm cười, lãnh đạm nói:   

- Máu là chất lỏng màu đỏ có chứ nhiều dinh dưỡng vận hành trong mạch quản, là một trong những vật chất cơ bản cấu thành cơ thể người và duy trì sự sống của con người... có hai cách để sản sinh ra nó...   

Giang Khương ở trên chậm rãi nói, sau khi Hồ lão y sư ngồi một lát thì đứng dậy rời đi.   

Giang Khương liếc mắt nhìn sư phụ vô lương tâm lại bỏ của chạy lấy người, khóe miệng hơi nhếch lên...   

Có điều hắn vừa lơ đãng làm động tác này liền nghe thấy một tiếng cười “khì khì” vang lên giữa chỗ ngồi yên lặng kia.   

Tiếng cười phát ra đột ngột này cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía phát ra tiếng cười, đều rất hiếu kỳ, ai dám làm càn trong giờ học như vậy.   

Giang Khương đang đứng đối diện là phản ứng nhanh nhất, với cảm giác của hắn, hắn lập tức khóa chặt người đối diện, nhìn người nào đó đang khẽ che miệng, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng. Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, biết động tác nhỏ ban nãy của mình đã bị cô nàng nhìn thấy rồi.   

Người khác không biết động tác này của Giang Khương có hàm ý gì, nhưng Từ Thanh Linh thì rất rõ. Khi thằng nhãi này bày tỏ sự bất mãn hoặc khinh bỉ thường sẽ có động tác này. Nhìn thấy hắn có động tác này với giáo sư Hồ, Từ Thanh Linh nhất thời không không nhịn được...   

Thấy người đối diện đang nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn tú kia dường như rất bực bội lộ ra nụ cười như có như không, mặt Từ Thanh Linh càng đỏ hơn. Nhưng cô lại không chú ý thấy xung quanh có ít nhất mười cặp mắt cũng đang nhìn cô...   

Trương Du Chính khó hiểu nhìn Từ Thanh Linh bên cạnh, không hiểu rốt cuộc cô ấy nghĩ đến chuyện gì buồn cười mà lại bật cười trong giờ học như vậy.   

Nhìn thấy hai má ửng hồng của Từ Thanh Linh, Giang Khương ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của các sinh viên về phía mình, sau đó hơi mỉm cười nói tiếp:   

- Nước bọt có bốn tác dụng... thứ nhất là tác dụng tưới nhuần và thấm ướt...   

Tiếng chuông hết giờ nhanh chóng vang lên, Giang Khương bưng ly trà chậm rãi đi xuống bục giảng, sau đó bước ra khỏi phòng học.   

Nhưng, vẫn có một sinh viên nhanh chóng theo sau, dịu dàng nói:   

- Thầy Giang.   

Nghe thấy tiếng “thầy Giang” này, trong lòng Giang Khương giật mình, giờ hắn sợ nhất là sau khi hết giờ các nữ sinh còn gọi thầy Giang. Câu hỏi của hai nữ sinh năm hai hôm qua đã khiến hắn bực bội nửa ngày rồi.   

Nhưng hắn vẫn mỉm cười dừng chân.   

- Thầy Giang... em muốn thỉnh giáo thầy một vấn đề...   

Nữ sinh này hơi thấp bé, nhưng khuôn mặt vẫn có thể coi là xinh xắn, khuôn mặt tươi cười.   

- Ờ... vấn đề gì?   

Tim Giang Khương treo lơ lửng, thầm nghĩ: “Cô bé này trông xương cốt mảnh mai... ờ... không đúng, da trắng như tuyết, hai má hồng hào, theo lý sẽ không hỏi những vấn đề lung tung mới đúng.”   

- Thầy Giang... theo mối quan hệ giữa máu và nước bọt mà em biết, có... đoạt huyết giả vô hãn... em muốn hỏi nghĩa là gì ạ?   

Nữ sinh khuôn mặt đầy ngưỡng mộ hỏi.   

- Đoạt huyết giả vô hãn?   

Giang Khương khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rồi lại hơi nhíu mày. Hắn không ngờ nữ sinh này lại hỏi hắn vấn đề này, vấn đề này chẳng phải là vấn đề y học lâm sàng mà họ buộc phải nắm chắc rồi sao, nhưng hắn vẫn cười đáp:   

- Câu này xuất phát từ “Linh Xu• Doanh vệ sinh hội.   

- Nghĩa là đoạt, là bị mất. Máu và mồ hôi có cùng một nguồn, cùng thuộc âm tân, nếu máu âm đã bị tổn hao, không thể để ra mồ hôi; đã ra mồ hôi, thì không thể để mất máu. Vừa toát mồ hôi lại mất máu, mất máu lại toát mồ hôi, máu và mồ hôi đều tổn thương, âm tân suy kiệt, bệnh sẽ càng thêm trầm trọng. Đây chính là phương pháp điều trị sai lầm, là đại kỵ trong trị liệu...   

Nói tới đây, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Thế nào, hiểu chưa?   

- Cảm ơn thầy Giang... em hiểu rồi ạ...   

Mặt nữ sinh ửng đỏ, nụ cười trên mặt dường như càng thêm ngọt ngào, nói:   

- Thầy Giang... em rất có hứng thú với Trung y, nhưng có nhiều chỗ không tự hiểu được, không biết thầy có thể cho em xin cách liên lạc với thầy không?   

- Hả...   

Giang Khương sửng sốt, thật sự không ngờ gan của nữ sinh bây giờ lớn vậy, trực tiếp hỏi số điện thoại của thầy, lập tức cười khổ lắc đầu nói:   

- Bạn học à, ngại quá, tôi không có di động...   

- Không có di động?   

Nữ sinh biến sắc, nhìn bộ dạng hơi bất lực của Giang Khương, hai mắt lập tức lưng tròng.   

Nhìn đôi mắt lưng tròng này, Giang Khương lập tức nhận ra ý tứ trong mắt cô... Anh không muốn cho số cũng đừng dùng cái cớ đả kích người khác như vậy chứ...  

Giang Khương cười khổ, xòe hai tay, nói:   

- Em xem... túi nào của tôi để di động không? Tôi không có thật mà...   

Nữ sinh này ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới, sau đó đành thất vọng...   

Toàn thân thầy giáo này chỉ có một chiếc áo sơ mi và một quần jean, đúng là chẳng thấy chỗ túi nào trông có vẻ như đang cất di động.   

- Thầy Giang? Anh còn là thầy giáo...   

Đúng lúc nữ sinh này đang trợn to đôi mắt lưng tròng nước, vẻ mặt kinh ngạc lẫn thất vọng, một giọng nói như hoàng oanh truyền đến.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.