Trong nguồn năng lượng khổng lồ, quần áo và dra giường bay phành phạch, Giang Khương khẽ cau mày nhưng vẫn ngủ, dường như không hề hay biết.
Nhưng sâu trong đầu của hắn, một hình ảnh đang xoay tròn, không ngừng hiện lên.
- Không phải.
- Không có.
- Cái này không phải.
- Cái này cũng không phải.
- Cái này cũng không.
Những mảnh vỡ ký ức thay phiên nhau hiện lên.
- Cũng không có.
- Cái này không đúng.
Đây đều là những kinh nghiệm Tổ sư gia khi chữa bệnh cho người khác lưu lại.
Giang Khương tiếp thu kinh nghiệm chữa bệnh cùng với một số phương pháp tu luyện của Tổ sư gia, nhưng không có cách nào tiếp nhận được hết, chỉ có thể thông qua học tập và quan sát để tiếp thu tri thức trong đó.
Bây giờ cũng giống như vậy, hắn vội vàng muốn cứu Tiểu Bảo hoặc tìm ra phương pháp nào có thể khống chế tình huống hiện tại của cậu bé, nhưng những gì mà hắn đã tiếp nhận lại không có một thứ nào liên quan.
Vì thế, hắn phải tìm kiếm trong trí nhớ của mình một biện pháp. Hắn tin rằng nhất định là có, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Thời gian từng phút một trôi qua, ý thức nói cho Giang Khương biết thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Lông mày Giang Khương đang ngủ say càng cau chặt, ý niệm trong đầu càng phát ra dồn dập.
Hình xăm trên vai trái Giang Khương chớp động màu đỏ, giống như thiểm điện. Nếu không nhìn kỹ, trên cơ bản sẽ không nhìn thấy màu đỏ lóe ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Ngọc Tường bước ra khỏi phòng khử trùng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được thấp giọng hô lên một tiếng.
Đường y sư ở trong thang máy, cảm giác nguồn năng lượng ba động càng lúc càng khổng lồ, trong lòng bắt đầu lo sợ. Là y sư, lực tinh thần của ông càng thêm mạnh hơn so với Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng vài phần. Cho nên, mặc dù còn cách rất xa, nhưng ông vẫn cảm nhận được năng lượng dị thường ba động trong không trung.
Càng đến gần, ông lại càng cảm giác năng lượng ba động này càng tăng lên. Điều này làm cho Đường y sư lại càng khẩn trương.
Loại năng lượng ba động này ông rất quen thuộc. Ở Thiên Y Viện nhiều năm như thế, trên cơ bản cũng giống như một cao thủ nội viện. Không nói đến mấy vị Thiên y sư, chỉ nói đến mấy cao thủ ngoại viện Thiên gia, một năm chung quy vẫn có thể cảm giác được năng lượng ba động này đột nhiên xuất hiện.
Năng lượng ba động lần này mang đến một cảm giác rất quen thuộc cho bọn họ, nhưng cuồng bạo hơn nhiều.
Cho nên, khi Đường y sư cảm giác được luồng năng lượng ba động này, lập tức nghĩ đến một người. Ở đây, ngoại trừ người đó ra, ông không nghĩ còn có ai có thể bộc phát được loại năng lượng này.
Thân là người có địa vị và cấp bậc cao nhất, dưới tình huống như vậy, ông biết được trách nhiệm của chính mình. Trạng thái này cực kỳ kinh người. Có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ phong hiểm. Mặc dù không biết tại sao hắn lại tiến vào trạng thái đó, nhưng mặc kệ thế nào vẫn dễ dàng xuất hiện vấn đề.
Hơn nữa, năng lượng ba động ngày càng kịch liệt. Đường y sư biết rất rõ, ba động này đại diện cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên, Đường y sư chỉ hận tốc độ thang máy thật sự quá chậm. Trước kia, có lẽ ông cũng không để ý đến Giang Khương cho lắm, chỉ cho là tên này có vận khí tốt. Nhưng bây giờ ông biết rất rõ tiểu tử này có ý nghĩa như thế nào đối với Thiên Y Viện.
Một người có thể giết chết Miêu Thiên Nhất, cho dù cơ sở của hắn không bền chắc, cho dù tính tình của hắn quá khoa trương, nhưng ít ra hắn là y sĩ tam phẩm, có thể tùy ý tiến vào trạng thái này, tương lai tuyệt đối sẽ tiến vào bậc Thiên y sư. Thậm chí còn có thể cao hơn nữa.
Nếu tên tiểu tử này xuất hiện vấn đề, chính là một tổn thất rất lớn cho Thiên Y Viện. Mặc dù Đường y sư cho rằng mình không quá thích Giang Khương, nhưng cũng không có biện pháp tiếp nhận bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông sẽ tự trách cả đời.
Nhìn cánh cửa thông gió mở ra, Đường y sư cấp bách nhảy vào. Lâm Ngọc Tường vội tiến lên, sợ Đường y sư quấy nhiễu Giang Khương.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như vậy?
Trong lòng tràn đầy khẩn trương, nhìn tấm dra giường bay phành phạch, đồng tử Đường y sư co rút lại, ngạc nhiên nhìn Lâm Ngọc Tường xông đến, hạ thấp âm thanh, hỏi.
Hơn nữa, trạng thái này của Giang Khương quả thật quá kinh khủng. Nhìn khí tức xung quanh là có thể biết được. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Giang Khương lại nằm im, dường như không vì chút năng lượng này mà có vẻ mặt khác thường.
Ba người lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, còn có Phan Hiểu Hiểu lo lắng đứng bên cạnh, không ngừng nắm tay Trương Ngọc Phượng, hỏi:
- Trương tỷ, Giang Khương...rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy không có việc gì chứ?
- Ừm, hẳn là không có việc gì.
Trương Ngọc Phượng nhìn thoáng qua Đường y sư đang lo lắng, trong lòng cũng hiểu được, nhưng vẫn mỉm cười an ủi Phan Hiểu Hiểu.
Viên Dũng nhìn thời gian, sắc mặt có chút cả kinh, do dự rồi lên tiếng nhắc nhở:
- Y sĩ Trương, thời gian đã đến rồi.
- Thời gian đến rồi sao?
Nghe xong, Trương Ngọc Phượng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cả kinh nói:
- Đã đến thật rồi sao?
- Vâng, còn năm phút nữa Quy Tức Dược Tề sẽ mất đi tác dụng.
Viên Dũng nhìn Giang Khương trên giường, khẩn trương đáp lại. Vừa rồi y sĩ Trương đã dặn, đến giờ thì phải đánh thức hắn dậy.
Nhưng tình huống lúc này có thể đánh thức sao?
Nhìn vẻ mặt của Viên Dũng, Trương Ngọc Phượng hơi do dự. Giang Khương đã dặn đánh thức hắn dậy, nhưng tình huống trước mắt làm sao có thể đánh thức hắn? Nếu bây giờ làm phiền hắn, từ trong trạng thái này mà gọi hắn dậy, có được không? Chỉ sợ còn chưa gọi, Đường y sư bên cạnh đã giết cô rồi.
Cho nên, Trương Ngọc Phượng cũng chỉ có thể quay sang Đường y sư. Ở đây Đường y sư là cấp bậc cao nhất, nên làm cái gì phải do Đường y sư quyết định.
Thấy Trương Ngọc Phượng nhìn mình, Đường y sư cau mày, rồi lại nhìn Giang Khương giống như đang ngủ say, hạ giọng nói:
- Bây giờ Giang Khương đang ở trong thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không được quấy nhiễu cậu ấy. Nếu cậu ấy đã lựa chọn sử dụng Quy Tức Dược Tề, cho dù đánh thức, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Nghe Đường y sư nói, Viên Dũng nhìn Trương Ngọc Phượng, sau đó gật đầu, bắt đầu đi chuẩn bị thuốc.
Lúc này, ý thức trong đầu Giang Khương càng lúc càng khẩn cấp. Tốc độ tìm tòi trong trí nhớ cũng càng nhanh hơn. Thời gian dành cho hắn không nhiều.
Cảm giác gấp gáp truyền đến, hình xăm trên vai trái Giang Khương lóe lên càng lúc càng nhanh. Khí tức năng lượng cũng dần dần kinh khủng hơn nhiều.