Nghe cô gái tóc vàng nói, ánh mắt màu xanh của Hải Bác hiện lên sự khác thường, vội vàng nói:
- Enie, em không nên nóng lòng như vậy. Nếu John đã không chết, sau này em vẫn sẽ gặp lại cậu ấy. Chờ qua hết thời gian này đi.
- Không, Hải Bác, em phải đi ngay bây giờ. Tiểu tử này hại em lúc đó khóc một trận. Bây giờ em phải đánh cho anh ta khóc trở lại.
Mũi Enie nhăn lại, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn, nói.
Hải Bác có chút đau đầu vuốt trán của mình, nhớ đến lời John đã dặn dò, bất đắc dĩ nói:
- Không được, bây giờ John rất bận. Chúng ta đợi thêm thời gian nữa đi. Em cũng biết, những người trong đội ngũ của cậu ấy đã chết hết. Hiện tại cậu rất đang gặp phiền toái rất lớn. Nếu bây giờ em đi tìm cậu ấy, nói không chừng còn mang lại phiền toái lớn hơn nữa.
- Không, nếu John đã dám lộ diện trong tình hình này, với tính tình của anh ấy, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Trong lúc Hải Bác đang sợ hãi, bên tai liền vang lên giọng nói của Enie.
- Hả, có chuyện gì?
Hải Bác có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn Enie, thấy ánh mắt dưới hàng mi thanh tú của cô đang hoài nghi nhìn mình.
- Hải Bác, có phải anh đang có cái gì gạt em hay không?
Enie nhìn chằm chằm Hải Bác, trầm giọng nói.
Hải Bác vội vàng lắc đầu:
- Không có, tuyệt đối không có.
- Có, nhất định có.
Nhìn thái độ của Hải Bác, nét hoài nghi trên gương mặt Enie lại càng đậm, nhìn chằm chằm Hải Bác:
- Anh nhất định là có cái gì đó gạt em.
Ánh mắt Hải Bác chợt lóe lên, không nói gì.
- Anh…đã sớm biết tin tức của John phải không?
Enie nghiến răng nói.
- A…a..
Hải Bác lại do dự, Enie liền nhảy dựng lên, một tay bóp cổ Hải Bác ấn xuống đất, ra quyền đánh đấm.
- Anh dám gạt em? Anh cũng dám giấu em? Em đánh chết anh.
Enie vừa đánh vừa kêu lên:
- Hải Bác, hôm nay em sẽ đánh cho anh gãy hai cái xương sườn. Thật là ghê tởm, quá ghê tởm mà.
- Ui cha…ui cha…
Hải Bác luống cuống giơ tay bảo vệ đầu và mặt.
Kêu thảm lên:
- Enie, dừng tay, dừng tay.
- Dừng tay? Nói, anh biết từ khi nào? Tại sao lại không cho em biết?
Enie không chút lưu tình quơ nắm tay, nổi giận quát hỏi.
- Không trách được anh. John không cho anh nói mà. Bây giờ cậu ấy vẫn còn đang nguy hiểm ở Trung Quốc, bảo không cho anh nói với mọi người.
Lúc này Hải Bác cũng bất chấp, vội vàng nói. Y không đấu lại người phụ nữ bạo lực này. Bây giờ mà không nói ra, mặc dù không bị gãy hai cái xương sườn, nhưng mặt mũi bầm dập là không tránh khỏi.
Nghe Hải Bác nói, Enie đánh thêm hai quyền nữa rồi mới buông Hải Bác ra:
- Hừ, chỉ biết tìm lý do. Em sẽ lén đi tìm anh ấy, sợ cái gì chứ?
Dứt lời, Enie không cam lòng kéo áo Hải Bác, uy hiếp:
- Mau đặt vé máy bay cho em, khoang hạng nhất, có nghe không?
- Nghe rồi, nghe rồi, bà cô của tôi.
Cảm giác đầu óc đã bị tiếng rống của Enie làm cho choáng váng, Hải Bác vội ôm tai, lớn tiếng đáp lời. Tiếng rống của cô gái kia có thể rống chết người. Nếu bị rống thêm hai tiếng nữa, Hải Bác cũng không biết chừng lỗ tai của mình có thể bị điếc luôn hay không.
- Giang…Nguyên, anh dám trốn tôi? Để xem anh có thể chạy đi đâu.
Nhìn gương mặt mỉm cười trên tivi, trong đầu Enie liền nhớ đến hình ảnh tương tự nhưng tràn ngập nét trẻ con cùng nụ cười ngượng ngùng năm xưa.
- Được rồi, họp báo đến đây kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Sau nửa tiếng hỏi đáp, Giang Khương đứng lên, tỏ vẻ cảm ơn các phóng viên rồi tuyên bố chấm dứt họp báo.
Nhưng, lần này cũng không dễ dàng như lần trước, Giang Khương vừa mới bước xuống đài, đã bị hơn mười phóng viên vây quanh.
- Tổ trưởng Giang, theo như chúng tôi được biết thì độc tính của dịch bệnh này rất mạnh, nhưng anh và đội ngũ của mình có thể phản ứng nhanh chóng như thế, vừa phân tích và nghiên cứu, thậm chí còn điều chế ra được thuốc ức chế, xin hỏi, rốt cuộc là anh đã làm bằng cách nào? Dựa theo lẽ thường, chuyện này là không có khả năng.
Một nữ phóng viên người nước ngoài giơ cái micro đến trước mặt Giang Khương, lắp bắp hỏi thứ tiếng trung không rõ lắm.
Giang Khương vừa nghe xong, cười nói:
- Xin lỗi, tôi không nghe rõ. Vị tiểu thư này, có thể dùng Tiếng Anh không?
- Vâng.
Gương mặt nữ phóng viên hiện lên nụ cười vui vẻ, dùng tiếng Anh thuật lại câu hỏi lần nữa.
- Các bạn cũng biết, dịch SARS trong quá khứ luôn ám ảnh chúng tôi mấy năm qua. Đội ngũ chuyên môn của chúng tôi đã tăng cường nghiên cứu về lĩnh vực này, đưa ra nhiều phương án khẩn cấp dùng để ứng đối với các dịch bệnh ngoài ý muốn bộc phát. Cho nên, mọi người cũng không cần hoài nghi.
Mặc dù đã lâu rồi không nói tiếng Anh, nhưng tiếng Anh của Giang Khương vẫn rất lưu loát:
- Về phần nghiên cứu dịch bệnh, gần đây có một tài liệu y khoa ghi lại cặn kẽ tình huống này trên tạp chí Y học quốc gia, nếu mọi người có hứng thú thì có thể xem.
Tôi tin rằng mọi người nhất định sẽ hài lòng.
- Tổ trưởng Giang, tôi muốn hỏi…
Những phóng viên nói tiếng Anh khác nhao nhao đưa micro đến trước mặt Giang Khương, nhưng rất nhanh đã bị bảo an chặn lại, che chở cho Giang Khương và mấy thành viên của tiểu tổ lãnh đạo lui ra ngoài, khiến cho các phóng viên thất vọng rất nhiều.
- Hẹn gặp lại, Giang Khương kun.
Hai tay Yukiko đặt trước bụng, chậm rãi cúi đầu.
- Hẹn gặp lại, Yukiko tiểu thư.
Giang Khương mỉm cười gật đầu:
- Ở Đông Phi nhất định phải cẩn thận. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho người giúp cô.
- Cảm ơn.
Yukiko mỉm cười gật đầu:
- Nếu có tin tức của chị tôi, tôi cũng mong anh sẽ thông báo cho tôi biết.
- Được, lên đường bình an.
Nhìn Yukiko bước vào đường kiểm tra an ninh rồi rất nhanh biến mất, Giang Khương cũng chậm rãi xoay người bước ra ngoài. Hắn ngẩng đầu nhìn số hiệu chuyến bay, đột nhiên thở dài. Hắn cũng nên chuẩn bị một chút để đến đó.
Ngô Cường Quân đứng phía sau một tấm bảng, nhìn nữ tổ trưởng đang nghiêm mặt đứng bên cạnh, cẩn thận nói:
- Tổ trưởng, Yukiko đi rồi, chúng ta có tiếp tục theo dõi nữa không?
- Theo, tiếp tục theo. Tiểu tử này nhất định là có vấn đề.
Vẻ mặt Hà Quyên không cam lòng nhìn Giang Khương đi ra ngoài cửa, hừ lạnh nói.
Nghe được lời này của Tổ trưởng, sắc mặt Ngô Cường Quân tối sầm, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Nhưng Trưởng phòng đã cấm chúng ta không được điều tra Giang Khương nữa.
- Ông ấy nói kệ ông ấy, chúng ta không cần để ý.
Hà Quyên lạnh lùng nói, không chút để lệnh cấm của cha vào đầu.
- Nhưng…
Sắc mặt của Ngô Cường Quân lại tối thêm vài phần, đang định há miệng, lại bị Hà Quyên ngắt lời:
- Không cần nói gì nữa, tiếp tục cho người điều tra cho tôi.
- Vâng.
Thấy tổ trưởng đại nhân ra lệnh, Ngô Cường Quân bất đắc dĩ thở dài, trong lòng tràn đầy oán niệm:
- Đậu phộng nó, ông ấy là cha của cô, chứ không phải cha tôi. Cô không sợ nhưng tôi sợ.