Ngô tiên sinh rất tức giận, bởi vì sau khi Trương tướng quân tỉnh dậy, y không hề biết người bắt y là ai, thậm chí bộ dạng của đối phương như thế nào cũng không biết. Y chỉ nhớ duy nhất một điều là y đã mò lấy khẩu súng đầu giường, nhưng còn chưa kịp nổ súng đã liền bị đối phương đánh rớt. Sau đó y lập tức bị người đó đánh cho bất tỉnh.
Hơn nữa những người đuổi theo điều tra đều không điều tra được chút tin tức gì, điều này khiến gã cực kỳ tức giận. Giờ đã không phải vấn đề mặt mũi nữa, là Tây Bắc này là một bố cục cực lớn. Tuyệt đối không thể để nó xảy ra vấn đề gì. Nếu Trương tướng quân thật sự xảy ra vấn đề, vậy thì gã cũng khó thoát được trách nhiệm.
- Cho dù có đào ba thước đất cũng phải đào bằng được chúng cho tôi...
Ngô tiên sinh ngồi trong phòng họp lạnh giọng quát.
Đám quan quân bên cạnh ai nấy đều vội vàng gật đầu đồng ý, có điều trên mặt thì mang vẻ tươi cười còn trong lòng ai nấy đều thầm lầm bầm: “Lần này Ngô tiên sinh đúng là mất mặt. Đường đường là một đại cao thủ còn bị người ta xuống tay. Chả trách Ngô tiên sinh ít khi tham gia thậm chí là trước nay chưa từng bày tỏ ý kiến trong những cuộc họp thế này, vậy lần này đã không nhịn được nữa.
- Các người đừng có gật đầu... Nhật định phải dốc hết sức lực điều tra rõ chuyện này. Chuyện này là một việc rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót...
Ngô tiên sinh không có ý định bỏ qua cho bọn họ, vẻ mặt vẫn âm trầm, quát.
Ngô tiên sinh liên tục răn dạy thêm mấy cau, lúc này có dần dần đã có vài quan quân đã bất giác nhíu mày. Ngô tiên sinh này không có chức vụ gì trong quân đội. Bình thường mọi người kính trọng thực lực mạnh mẽ của gã, hơn nữa thỉnh thoảng gã cũng ra tay chỉ dẫn cho vài binh sĩ trong quân. Nhưng thế là gã đã thật sự tự coi mình là chủ quản lên tiếng mắng mỏ mọi người trong cuộc họp như vậy sao? Trong lòng mọi người cảm thấy không được thoải mái.
Trương tướng quân lúc này vẻ mặt cũng âm trầm ngồi bên đã chú ý thấy chút khác thường trên mặt của mấy quan quân cao cấp khác. Y đang định lên tiếng để hòa hoãn không khí thì bên ngoài phòng họp vang lên một tiếng báo cáo.
Trương tướng quân nhận báo cáo nhân viên thông tin đưa qua, hai hàng lông mày nhướn lên, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Ngô tiên sinh bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt này của Trương tướng quân liền đưa tay cầm báo cáo lên xem. Sau khi gã đọc vài dòng chữ, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, thậm chí còn phát ra tiếng kinh hãi.
Những người bên cạnh cũng thấy vẻ mặt của Ngô tiên sinh và Trương tướng quân. Đặc biệt là tiếng kêu kinh hãi của Ngô tiên sinh, điều này khiến mọi người vô cùng tò mò.
Trương tướng quân cũng rất tò mò. Ban nãy y cũng đã đọc qua, nhưng không nghĩ ra được thứ gì. Xem ra Ngô tiên sinh đã tìm ra được manh mối gì trong đó.
Trong lòng Trương tướng quân khẽ động. Ngô tiên sinh bị hạ thuốc nên không thể kịp thời tỉnh dậy. Hơn nữa vệ binh của mình bị người ta đâm một ngâm châm thì hoàn toàn mất ý thức, nhưng cả người vẫn cứng ngắc, có thể duy trì tư thế quân đội đứng yên đó trong hai ba chục phút, điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng, sau khi quân y nhổ ngân châm trên cổ ra, mấy binh lính này lại hoàn toàn khôi phục như bình thường. Tình hình này, lẽ nào Ngô tiên sinh hiểu ra gì đó?
Lúc này Trương tướng quân mới nhìn về phía Ngụy Tiện Quỷ, thấy Ngô tiên sinh đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài. Trương tướng quân nhìn thấy động tác của Ngô tiên sinh thì nhẹ nhàng thở hắt ra, xem ra đã tìm ra được manh mối rồi.
- Thiên Y viện? Chẳng lẽ là người của Thiên Y viện? Hay là...
Ngô tiên sinh vừa đi, vừa lầm bầm, sắc mặt lại càng khó coi. Lúc đầu gã thật sự không thể nào nghĩ đến Thiên Y viện. Loại thuốc như thế này rất hiếm có, nhưng không phải là không kiếm được. Chí ít gã muốn kiếm thì không phải là không kiếm được.
Nhưng bây giờ, khi có thứ này xuất hiện, sau khi cân nhắc lại tình hình thì trừ Thiên Y viện, gã không thể nghĩ người của nơi nào lại có năng lực như vậy nữa.
Lúc này Giang Khương không biết, vì mình để lại ngân châm kia đã khiến cho người ta bắt đầu chạm tới lai lịch của mình. Có điều cho dù Giang Khương có biết thì hắn cũng chẳng để ý lắm. Dù sao nếu bị phát hiện vấn đề đúng là không nhỏ, chỉ dựa vào hắn hoặc thật sự chỉ là chuyện cá nhân thì không thể nào giải quyết được chuyện
này. Nếu đến khi phải thật sự dùng đến Thiên Y viện, chắc chắn Giang Khương cũng se không khách khí.
Giờ hắn đã hiểu rõ tác phong của Thiên Y viện. Xảy ra chuyện, chỉ cần đừng quá vô lý, viện chắc chắn sẽ đứng ra gánh, không để cho bất kỳ thành viên nào của mình chịu thiệt. Còn sau chuyện này nội bộ nên xử lý như thế nào thì đó là hai chuyện khác nhau.
Cho nên, giờ Giang Khương rất gan lì. Mặc dù giờ mình đã tiếp xúc một con quái vật lớn, nhưng vì Cô Lang, Giang Khương không hề có ý định lùi bước. Với những chuyện như thế này, mỗi dong binh đều hiểu rõ, không phải mày chết sẽ là tao chết.
Giang Khương đưa tay gắp một miếng thịt dê trong nồi bỏ vào miệng rồi mới hài lòng gật đầu, nói:
- Mặc dù phiền phức nhưng tôi vẫn phải đi một chuyến. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ. Nếu không thời gian càng kéo dài sẽ càng phiền phức.
- Hả? Còn phải đi nữa?
Mã Tiểu Duệ kinh ngạc nhìn Giang Khương, nói.
- Đúng, nhất định phải nhanh chóng đi nữa. Càng là những lúc như thế này, họ sẽ càng không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy mà tôi vẫn dám đi.
Giang Khương đặt đũa xuống, đưa tay lấy một tờ khăn giấy lau miệng, nhìn đồng hồ, sau đó nói:
- Giờ là năm giờ sáng. Chúng ta nghỉ ngơi thêm hai mươi tiếng nữa rồi tôi sẽ đi.
Mã Tiểu Duệ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương thì bất đắc dĩ nhếch môi. Cô cũng hiểu Giang Khương, chuyện gì Giang Khương đã quyết định e là sẽ chẳng có cách nào thay đổi được. Cô đành phải nói:
- Được, vậy thì anh phải cẩn thận đấy. Để tôi chuẩn bị cho anh thêm chút đồ nữa, đề phòng khi cần thiết.
- Không cần, tôi đã chuẩn bị một ít rồi.
Giang Khương mỉm cười đưa tay vào túi lấy hai bình thủy tinh nhỏ đưa cho Mã Tiểu Duệ.
- Ồ?
Mã Tiểu Duệ nhìn hai cái bình tinh xảo trong tay Giang Khương thì hơi ngạc nhiên. Cô đưa tay qua cầm, sau đó đưa về phía ánh đèn lắc lắc, rồi mới nhìn Giang Khương nói:
- Anh chuẩn bị từ bao giờ? Cái gì thế?
- Một cái là thuốc mê một cái là thuốc ảo giác...
Giang Khương mỉm cười nhìn Mã Tiểu Duệ nói:
- Tôi tự phối đấy!
- Sao anh có thể phối ra được? Tôi còn tưởng là anh lấy trong kho thuốc ra đấy!
Mã Tiểu Duệ ngạc nhiên nhìn Giang Khương nói:
- Thật sự do anh tự phối chứ?
- Đương nhiên, tôi lấy từ chỗ thầy tôi không ít thuốc, lúc không có việc gì tôi tự làm ra một ít, cảm thấy hiệu quả khá tốt. Lần này cái đồ chơi này đã lập công không nhỏ đâu.
Giang Khương hơi đắc ý. Cái này hắn căn cứ theo phương thuốc Tổ sư gia để lại, tự mình điều phối.