Sau khi chạy thoát, trong một thời gian ngắn, Giang Khương không hề có suy nghĩ lại tiếp tục đi đâu, ngoan ngoãn ở lại trong viện.
Cho nên, mặc dù phía Tây Bắc và Yên Kinh loạn thành một bầy, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn. Bây giờ hắn giống như một con chim cút núp dưới đôi cánh của Thiên Y Viện để tránh gió.
- Về rồi thì mau học hết những gì mà con chưa học, nhớ học hết cho ta. Nếu con còn dám chạy đi đâu nữa, xem ta có chặt đứt chân con hay không?
La lão quăng ra một câu tàn nhẫn, còn Vương Mịch thì cố nén cười bên cạnh.
Giang Khương tất nhiên là phải gật đầu. La lão rất tốt với hắn, hơn nữa lần này hắn cũng không có ý định đi đâu nữa. Ngoan ngoãn ở lại trong viện để lánh nạn mới là lựa chọn tốt nhất.
Bên ngoài đã chết một chủ quản một quân khu, cơn lốc này không nhỏ, hẳn Dương lão và tổ bảy người cũng phải đau đầu. Giang Khương cũng không có tâm tư nhúng tay vào. Việc này còn cách hắn rất xa. Nếu đến gần, đó mới là ngu.
- Sư phụ, chuyện lần trước không phải nói có thưởng cho con sao? Thưởng bao nhiêu vậy?
Sau khi bị La lão mắng, Giang Khương lại nghĩ đến chuyện phần thưởng. Ngẫm lại có thể dùng điểm tích lũy để đổi dược liệu, trong lòng Giang Khương liền ngứa ngáy. Nếu không phải hắn vội đi Tây Bắc, hắn đã sớm hỏi rồi.
Thấy Giang Khương vừa mới bị mắng xong đã cười hì hì hỏi đến phần thưởng, La lão không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tự về mà tìm hiểu.
- Trở về tìm hiểu?
Giang Khương lẳng lặng nhìn La lão:
- Tìm hiểu như thế nào?
- Không phải con có tài khoản sao? Về phòng lên mạng tra là được.
Nhìn đồ đệ mình ngày thường thông minh, bây giờ lại trở nên ngu ngốc, La lão đành bất đắc dĩ nói cho Giang Khương biết.
- Vâng, vâng.
Giang Khương cuống quýt gật đầu, hưng phấn nói:
- Sư phụ, vậy con về trước.
- Đi đi, lần này thành thật lại cho ta. Về mà nhanh chóng học hết chương trình học, có nghe thấy không?
Thấy Giang Khương ngay cả nghe mình cũng không nghe xong, La lão đành phải nói theo bóng lưng của Giang Khương. Cho dù hắn thông minh hơn người, nhưng dù sao trụ cột y học cũng chưa học hết. Tuy nói có nguyên nhân, nhưng nếu nói ra, chẳng mấy ai chịu.
Nóng lòng trở về phòng, Giang Khương không thể chờ đợi được mà đăng nhập vào tài khoản trên máy tính.
Sau khi đăng nhập vài tài khoản, thoáng nhìn qua giao diện, Giang Khương suy nghĩ một chút rồi nhấn vào nút kiểm tra tài khoản. Nếu có tiền chuyển vào, nó sẽ được hiển thị trên trang này.
Quả nhiên, sau khi mở kiểm tra tài khoản, Giang Khương quét hai mắt nhìn, liền nhìn thấy có giao dịch chuyển vào.
Con số màu đỏ khiến cho hắn phải giật mình.
- 1500?
Giang Khương mở to mắt nhìn, không nhịn được mà hoan hô một tiếng. Hắn thật không nghĩ đến mình lại nhận được 1500 điểm.
1500 điểm không phải là con số nhỏ. Nên biết rằng, một y sĩ tam phẩm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thiên Y Viện giao cho trong vòng một năm mới nhận được một trăm điểm. Nhưng bây giờ hắn lại nhận được số điểm tương đương với mười lăm năm nhiệm vụ của y sĩ tam phẩm. Đúng thật là buôn bán có lời.
Hơn nữa, với số điểm này, hắn có thể đổi lấy Hồng Vân Quả, gia tăng số lượng dược liệu thượng phẩm lên bốn món.
Mạnh mẽ ức chế sự hưng phấn trong lòng, Giang Khương nhấn vào nút giao dịch, sau đó liền nhìn thấy nơi đã chuyển điểm đến.
Hắn thấy được nơi chuyển đến số điểm này.
- Hoàn thành cống hiến đặc biệt cấp B, thưởng 1500 điểm.
- Cống hiến đặc biệt cấp B.
Giang Khương vội vàng nhấn vào nút “chi tiết”, sau đó trên màn hình hiện ra tư liệu của phần thưởng này. Cống hiến đặc biệt cấp B có giá trị từ 1000 đến 5000 điểm. Hắn nhận được 1500 điểm, xem ra vẫn còn hơi thấp.
Nhưng có thể nhận được số điểm này, Giang Khương xem như hài lòng. Nên biết rằng bên dưới còn có C, D, E. Hắn nhận được cấp B đã là lợi hại lắm rồi.
- 1500…1500…
Nghĩ đến dược liệu mà mình có thể đổi, Giang Khương không nhịn được mà càng hưng phấn hơn. Với số điểm đó, hắn có thể luyện thêm hai nhóm Hồng Vân Đan. Số lượng Hồng Vân Đan lần trước đã không còn nhiều.
Nhưng, Giang Khương cảm thấy bản thân nên tính toán một chút. Tuy điểm tích lũy không ít, nhưng nếu không cần thiết thì không nên dùng. Người khác phải mất mấy chục năm mới đạt được số điểm đó, không thể tùy tiện lãng phí được.
Nghĩ đến đây, Giang Khương lại mở mục lục dược liệu, nhìn kỹ một phen, vẻ mặt vốn đang hưng phấn liền trầm xuống.
Một Hồng Vân Quả mất 380 điểm. Một Sơn Tham ba trăm năm mất 500 điểm. Sữa Linh Tuyền có thể dùng thay thế cho Sơn Tham mấy trăm năm cũng phải mất 450 điểm, cộng thêm một chút dược liệu nữa, điểm của hắn đúng là không đủ dùng rồi.
Thở dài một hơi, Giang Khương cười khổ đóng mục lục dược liệu lại. Xem ra, hắn phải cố gắng kiếm thêm điểm mới được. Nếu không, muốn đi đường tắt thật sự quá khó rồi.
Nhưng, nếu không có dược liệu này, muốn nhanh lên cấp cũng không dễ dàng gì. Nên biết rằng, hắn đến Tây Bắc lần này hao phí không ít năng lượng. Bây giờ tính lại, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Sau khi tắt mục lục dược liệu, Giang Khương lại tiếp tục mở tư liệu chương trình học tập, đột nhiên nhìn thấy một dấu hiệu có hình phong thư. Sau khi hắn mở máy, chỉ lo nhìn điểm, cho nên không chú ý đến thứ này.
Tò mò nhấp vào, rất nhanh mở ra một bưu kiện điện tử.
Bên trên chỉ có ghi vài câu.
- Y sĩ tam phẩm, căn cứ vào hành động hiệp trợ phòng nghiên cứu virus của viện khống chế dịch bệnh dị thường, cộng với việc giết chết một thành viên Cổ môn, phá hỏng kế hoạch quấy rối bổn viện. Trải qua phân tích và thảo luận của thành viên trong viện, đã nhận định anh hoàn thành cống hiến đặc biệt cấp C với phần thưởng 1500 điểm, hy vọng sau này anh sẽ tiếp tục phát huy.