Từ trong phòng công tử bước ra, Ngô tiên sinh vẫn còn cảm nhận được vị ngọt của loại rượu Đồng Mộc Bảo. Uống được ly rượu thượng phẩm thì không tính, có thể uống rượu cùng với công tử, tất nhiên đã trở thành người thân cận bên cạnh công tử, được công tử coi trọng.
Trước kia, Ngô tiên sinh lúc nào cũng cẩn thận. Khi đối mặt với các cô gái hầu hạ bên cạnh công tử cũng không dám chậm trễ. Bởi vì ông chỉ là một thuộc hạ thực lực Địa giai đỉnh phong, mặc dù cách Thiên giai chỉ còn một cánh cửa, nhưng ông ta cho rằng mình ít nhất cũng phải mất bốn năm năm mới có khả năng đột phá. Đương nhiên, nếu vận khí kém, cũng có khả năng vĩnh viễn không thể bước qua.
Một thuộc hạ Địa giai đỉnh phong, trước mặt công tử, vĩnh viễn chỉ là một con chó. Cho dù có đứng ở vị trí trung tâm cũng chỉ là một con chó.
Nhưng ông không ngờ, bởi vì ông ta gây ra sai lầm, bị công tử phạt một ly rượu pha Hỗn Thiên Đan. Vốn tưởng rằng bản thân ông khó có thể chịu đựng được tác dụng đánh sâu vào của loại thuốc này, giống như những người khác, bạo thể mà chết. Nhưng không nghĩ đến ông ta lại có thể qua được.
Nhân họa đắc phúc, qua ba ngày ba đêm chịu dày vò, thoáng chốc đã đột phá được một phần năm thực lực chưa đột phá, trở thành cao thủ Thiên giai.
- Phá Thiên Đan quả thật là Phá Thiên Đan.
Cười ha hả, phóng thích một chút đắc ý trong lòng, Ngô tiên sinh không nhịn được cảm thán một hồi. Nhớ đến chuyện của mấy ngày nay, ông nghĩ lại cũng có chút sợ.
Ông ta biết rất rõ lai lịch của Phá Thiên Đan. Kỳ thật luyện chế đan dược này không dễ. Ban đầu, lão chủ nhân ngẫu nhiên có được một cây Độc Long Chi. Độc Long Chi này rất khó tìm, hơn nữa dược tính rất mạnh, lại ẩn chứa độc tố. Để vô hiệu quá độc tố này, cần phải dùng đến một loại dược vật đã tuyệt tích gần trăm năm.
Nhưng lão chủ nhân đã ra lệnh cho tất cả thuộc hạ, tìm kiếm mấy năm, vẫn không phát hiện được sự tồn tại của loại dược vật này. Lúc này mới bất đắc dĩ dùng hai đơn vị Độc Long Chi phối hợp với dược vật khác, luyện thành Phá Thiên Đan.
Phá Thiên Đan mang ý nghĩa sử dụng của loại thuốc này, có tác dụng phá thiên. Nếu tư chất của anh không đủ, sau khi đạt đến Địa giai nhất phẩm hoặc đỉnh phong mà không có cơ hội đột phá tiếp, vậy anh có thể dùng đến loại dược vật này. Nếu vận khí tốt, có khả năng thông qua Phá Thiên Đan để đạt đến hiệu quả phá thiên. Nếu vận khí không tốt, không thể chịu nổi tác dụng của loại dược vật này, khi đó sẽ bạo thể mà chết.
Bởi vì không có loại thuốc trung hòa, cũng không cách nào khống chế được dược tính cũng như không thể tiêu trừ hoàn toàn độc tính. Cho nên, những người phát hiện chính mình đã vô vọng đột phá, liền cắn răng nếm thử loại dược vật này, có thể thông qua nó cố gắng đột phá Thiên giai cũng chỉ có một người qua được. Những người còn lại đều bạo thể mà chết.
Tỷ lệ thành công rất thấp, cho nên từ đó về sau không ai dám dùng loại dược vật này nữa. Vì thế, Độc Long Chi trân quý cùng với một số loại dược vật luyện chế thành Phá Thiên Đan đã trở thành phế vật.
Nhưng về sau, loại đan dược này đã lọt vào tay công tử, thật ra cũng có chút tác dụng, dùng làm phương pháp trừng phạt những thuộc hạ phạm sai lầm nghiêm trọng.
Trước Ngô tiên sinh đã có hai người đều là Địa giai nhất phẩm, bởi vì một số sai lầm nghiêm trọng mà bị công tử dùng Phá Thiên Đan để trừng phạt. Không đợi được hai ba ngày đã bạo thể mà chết. Vốn Ngô tiên sinh tưởng rằng mình cũng khó mà thoát khỏi, chỉ là ông không cam lòng.
Vốn tư chất của ông không đến nỗi tệ. Chỉ cần tiếp tục, qua vài năm nữa, dưới sự bổ trợ của dược vật, tỷ lệ đột phá Thiên giai sẽ rất lớn.
Ai ngờ ông ta lại phạm sai lầm nghiêm trọng, bị trừng phạt uống Phá Thiên Đan. Vốn ông ta tưởng rằng lần này mình khó mà tránh được vận rủi, nhưng trong lòng vẫn không cam. Nhớ đến ông ta đường đường cũng là cao thủ Địa giai đỉnh phong, mấy năm nữa sẽ đột phá Thiên Giai, nhưng lại bị té ngã bởi một thằng ranh. Cho nên,
mặc dù thừa nhận độc tính hành hạ, nhưng ông vẫn kiên trì, cắn răng chịu đựng, hy vọng sẽ thành công dù biết là rất ít.
Ai ngờ, chịu đựng ba ngày ba đêm, trong lúc ông sắp sửa buông tha, đột nhiên lại đột phá được Thiên giai, tiết kiệm được mấy năm cùng với rất nhiều dược vật trân quý. Quả nhiên là nhân họa đắc phúc.
Lần quay lại này, ông ta chính thức trở thành người tâm phúc bên cạnh công tử, không còn như lúc trước, cứ mãi liều chết bên ngoài. Bây giờ chỉ cần an lạc ở chỗ này, ngẫu nhiên có nhiệm vụ thì đi làm, đồng thời có được dược vật và tài nguyên tu luyện không dứt.
- Tên tiểu tử kia, mày chờ đó cho tao. Tao nhất định sẽ xin công tử một viên Phá Thiên Đan, để cho mày phải chịu cảm giác như dao đâm kiến cắn, thiên đao vạn quả.
Ắt xì. Đang ngồi ăn cơm, Giang Khương đột nhiên rùng mình một cái, khiến Vương Mịch phía đối diện phải kinh ngạc:
- Giang Khương, anh làm sao vậy?
- Hả, không có gì, không có gì.
Giang Khương lắc đầu nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy cổ quái. Lực tinh thần của hắn rất mẫn cảm, mặc dù chung quanh vẫn có người nhìn hắn bằng vẻ mặt cổ quái, nhưng rõ ràng không có ác ý, tại sao hắn lại rùng mình? Đúng thật là kỳ quái.
Nghe Giang Khương nói, Vương Mịch thật ra cũng không để ý, chỉ cười:
- Anh có biết bây giờ đang có rất nhiều người thảo luận về việc anh dùng một ngàn điểm để đổi dược liệu không?
- Rất nhiều người sao?
Giang Khương ngẩn người, sau đó cười nói:
- Cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhu cầu của mỗi người khác nhau mà thôi.
- Cũng đúng.
Vương Mịch gật đầu nhìn Giang Khương:
- Với năng lực chuyên nghiệp của anh bây giờ, tấn chức y sĩ nhị phẩm cũng chỉ là chờ đến năm mà thôi. Đến lúc đó nhất định sẽ thông qua. Vì vậy, anh gia tăng tu luyện nội khí cũng không sai, nhưng điểm tích lũy kiếm không dễ. Tôi đề nghị sau này anh nên tận lực đổi lấy thời gian tiến vào thư viện tư liệu cao cấp, học thêm nhiều kiến thức chuyên nghiệp. Đối với anh sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Về phần tu luyện nội khí, bây giờ anh đã vượt xa y sĩ bình thường, thậm chí là đại đa số y sư.
Nhìn vẻ chăm chú trên gương mặt xinh đẹp của Vương Mịch, trong lòng Giang Khương có chút run lên. Con gái xinh đẹp, có đôi không phải nằm ở vẻ xinh đẹp hoặc khí chất mà là giống như tình huống trước mắt, quả thật làm cho tinh thần người ta phải lay động.
Thấy gương mặt Vương Mịch lộ ra vẻ nghi hoặc, Giang Khương nói;
- Từ nhỏ các người đã trưởng thành trong Thiên Y Viện, cơm áo không lo, càng không cần lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng tôi thì lại khác.
- Cô thấy không, từ lúc cô quen tôi đến giờ, tôi lúc nào cũng phải liều chết bên ngoài. Không phải người ta giết tôi thì tôi giết người ta.
Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu:
- Các người là thiên chi kiêu tử, không ai có dũng khí trêu chọc các người. Các người cũng không cần trêu chọc người khác, nhưng tôi thì khác.
Nghe Giang Khương nói, trước mắt Vương Mịch liền hiện lên lần đầu tiên quen Giang Khương ở Lỗ Sơn. Chỉ mới biết được vài ngày, hắn đã bị người của Tề gia vây công, cuối cùng dùng một người đấu nhiều người, tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Sau đó, vì cô gái Tuyên gia, mang theo bốn cao thủ ngoại viện đánh đến Tề gia, gần như dùng sức của một người mang Tuyên Tử Nguyệt đi.
Mặc dù có nhờ sức của viện nhưng không thể phủ nhận, chàng thanh niên trước mắt hoàn toàn khác với bọn cô.
Nhớ đến một thân đầy máu của Giang Khương, cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ:
- Bây giờ anh đã là người của Thiên Y Viện, là thành viên chính thức, sau này anh cũng sẽ giống với chúng tôi.
Giang Khương mỉm cười lắc đầu:
- Vương Mịch, tôi biết cô rất quan tâm tôi, nhưng tôi với cô, với những người khác hoàn toàn không giống nhau. Tôi có rất nhiều chuyện cần phải làm. Có đôi khi, không phải do tôi muốn làm mà là không thể không làm. Tôi không làm, người khác cũng sẽ tìm đến tôi.
- Thôi, không nhắc chuyện này nữa, ăn cơm đi.
Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Sau này cô sẽ hiểu.
Nhìn Giang Khương cúi đầu ăn cơm, gương mặt Vương Mịch hiện lên thần sắc thương tiếc. Mặc dù cô không hiểu chàng thanh niên trước mặt lúc nào cũng tươi cười rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì bên trong, nhưng cô biết rất rõ, có lẽ đúng như lời hắn nói, chờ sau này cô sẽ hiểu.
Trong phòng họp của Hoài Nhân Đường, không khí vẫn rất nghiêm túc. Bảy thành viên của tổ bảy người ngồi xung quanh một cái bàn hình trứng, nhưng lúc này lại càng ngưng trọng thêm vài phần.
- Lão Dương, anh cũng biết nguyên tắc. Bây giờ, dưới những chứng cứ xác thật, nếu xuất hiện tình huống như vậy, chúng ta không thể không truy cứu. Một khi phá lệ, hậu quả có thể nghĩ.
Lão nhân ngồi chính giữa nhìn Dương lão sắc mặt âm trầm, nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhìn những người còn lại:
- Kỳ thật thì tôi cũng không muốn. Mọi người cũng biết rõ, ngoại trừ những người ở phòng làm việc Thiên Y Viện đồn trú tại Bắc Kinh, còn lại thì chúng ta chẳng có mối dây liên hệ nào với Thiên Y Viện. Nhưng tình huống bây giờ, chúng ta không thể không coi trọng.
- Như vậy mọi người nhấc tay biểu quyết đi.
Dứt lời, lão nhân lẳng lặng liếc mắt nhìn mọi người, sau đó giơ tay lên.