- Vốn việc này không phải do tôi quản, nhưng...
- Vừa lúc tôi đi ngang qua đây, hơn nữa thuộc hạ của tôi cũng nhận được tin tức, nói anh đã trở về. Dù sao thì Miêu Thiên Nhất cũng có chút quan hệ với tôi. Cho nên tôi liền lưu lại, định xem ai là người đã giết ông ta, thuận tiện báo thù cho ông ta luôn.
Nghe xong, trong lòng Giang Khương có chút căng thẳng. Nếu đối phương đã nhắc đến Miêu Thiên Nhất, quả nhiên là muốn báo thù cho ông ta.
Người này thoạt nhìn giống như một cô gái chẳng làm hại ai, nhưng ẩn sâu bên trong cơ thể là nội khí khổng lồ, cộng với mùi máu tanh không dễ dàng cảm nhận được trên người, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, trong đầu liền xuất hiện một tin tức:
- Thiên phú Tàng Phong khởi động.
Từ lúc tin tức này hiện lên, khí tức vốn đang chậm rãi trong cơ thể Giang Khương đột nhiên mất đi. Nhưng Giang Khương lại biết rõ, trạng thái của hắn đã đạt đến đỉnh phong. Bất luận là muốn chạy trốn hay là cho đối phương một kích trí mạng cũng đều đã được chuẩn bị.
- Sao?
Vẫn luôn chú ý động tĩnh của Giang Khương, Sơn Trường Đại Nhân rõ ràng cảm giác được khí tức của Giang Khương đang thay đổi. Vốn cô cho rằng Giang Khương đang âm thầm tụ khí, chuẩn bị tùy thời chạy trốn hoặc chuẩn bị đối kháng với cô.
Nhưng cô lại cảm giác tên tiểu tử này không chỉ không tụ khí ứng phó với cô, ngược lại trong cơ thể càng thêm ẩn nặc, có cảm giác như là không có nội khí vận hành trong cơ thể hắn.
- Như thế nào? Tại sao tôi lại cảm giác anh một chút cũng không lo lắng? Chẳng lẽ anh dự định mặc cho tôi xử trí?
Sơn Trường Đại Nhân vươn hai tay đầu ngón tay xoắn xoắn lọn tóc trên bờ vai của mình, ánh mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Giang Khương mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không rồi. Mặc dù thực lực của tôi còn kém xa Sơn Trường Đại Nhân, nhưng đã đến nước này rồi, có lo lắng cũng vô ích. Binh đến thì tướng cản. Cho nên, tôi muốn biết cô định báo thù cho Miêu Thiên Nhất như thế nào.
- Tốt, không tệ. Lúc này mà còn bình tĩnh được, đúng là không tệ.
Sơn Trường Đại Nhân gật đầu tán thưởng, nói:
- Thật không ngờ Thiên Y Viện lại có nhân tài như anh. Thật ra tôi cũng có chút tiếc nuối. Nếu anh là người của Cổ môn chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi dưỡng anh giống như bồi dưỡng tinh anh, nào giống như Thiên Y Viện đẩy anh đến chỗ này chứ?