Giang Khương đối với cả nước mà nói, có lẽ cũng không phải đặc biệt quá nổi danh. Ít nhất nửa năm qua, danh tiếng của hắn cũng dần dần phai nhạt trong lòng mọi người.
Nhưng ở quê quán của hắn, Vân Giang, người còn nhớ đến hắn cũng không ít. Đặc biệt là trong lòng các cán bộ chính quyền địa phương, ấn tượng của Giang Khương vẫn rất sâu.
Gã cảnh sát vừa nói ra, không chỉ Cục trưởng cục Cảnh sát, ngay cả đồng chí Thị trưởng Lâm cũng biến sắc.
Người khác không biết, nhưng mấy vị ở Cục cảnh sát đều biết. Năm đó Giang Khương mất tích, bọn họ có lập hồ sơ. Mấy năm sau, Giang Khương đột nhiên trở về, hơn nữa còn có chức vụ trong quân đội, được cấp trên cố ý thổi phồng thành anh hùng quốc dân. Mọi người đã sớm hoài nghi, Giang Khương mất tích ba năm, chỉ sợ là phục vụ trong ngành quân đội bí mật.
Hơn nữa, thời gian trước, Giang Khương đột nhiên trở thành Phó tổ trưởng thường trực tiểu tổ lãnh đạo phòng chống dịch bệnh, ngay cả Phó thủ tướng Tề của Quốc Vụ Viện cũng phải nằm dưới vị trí của hắn, biến thành Phó tổ trưởng bình thường. Bối cảnh của Giang Khương khi đó đúng là có chút dọa người.
- Cậu khẳng định là Giang Khương? Cậu ấy trở về từ khi nào? Không phải cậu ấy đang ở Bắc Kinh sao?
Cục trưởng Cục cảnh sát khó tin hỏi.
- Cục trưởng, không sai, hai ngày trước, Giang Khương đã xuất hiện ở phòng khám Khánh Nguyên. Ngày hôm nay thì ngồi khám bệnh ở trạm y tế. Căn cứ theo điều tra, Lâm Mẫn và Trương Lượng phát sinh xung đột với Giang Khương là bởi vì hai cô gái tên Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ. Hai cô gái này có quan hệ rất thân thiết với Giang Khương. Quan trọng nhất chính là, thông qua điều tra vừa nãy, có người xác nhận người đả thương Lâm Mẫn và Trương Lượng chính là Giang Khương không sai.
Nghe gã cảnh sát báo cáo lại, Cục trưởng Cục cảnh sát còn chưa lên tiếng, sắc mặt Thị trưởng Lâm đã trở nên cổ quái.
Một người có thể ngồi vào vị trí Thị trưởng Vân Giang, tất nhiên không phải nhân vật đơn giản. Mặc dù trước kia ông chưa từng tiếp xúc với Giang Khương, nhưng ông biết rất rõ biểu hiện và tình huống của hắn là đại diện cho cái gì phía sau.
Nhưng tình huống trước mắt lại có chút kỳ lạ. Giang Khương có bối cảnh lớn như vậy, tại sao lại quay về một trạm y tế nhỏ ở Vân Giang làm một bác sĩ bình thường?
- Chẳng lẽ Giang Khương đắc tội với đại nhân vật, bị trục xuất khỏi Bắc Kinh?
Thị trưởng Lâm càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Giang Khương bất quá cũng chỉ mới hai mươi mấy, nhưng lại có thể bò lên vị trí Phó tổ trưởng thường trực tiểu tổ lãnh đạo.
Nếu sau lưng Giang Khương thật sự có bối cảnh, với lứa tuổi của hắn, tuyệt đối không có khả năng bò lên vị trí đó.
Hơn nữa bài danh còn nằm trước Phó thủ tướng Tề.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường. Trên chính đàn, chỉ có một loại người như thế. Chính là Giang Khương bị đẩy ra làm một con rối hoặc ngụy trang.
Cây cao thì đón gió lớn. Giang Khương là một cây cao ưu tú đến tận trời. Hắn có thể lấy được chức Phó tổ trưởng thường trực tiểu tổ, đẩy một Phó thủ tướng chính phủ xuống làm Phó tổ trưởng bình thường, có bối cảnh đằng sau thế nào cũng không làm được.
Nhiều nhất là người đứng đằng sau đó muốn đả kích uy tín của Phó thủ tướng Tề, mới đưa ra một nhân vật như Giang Khương để đánh thẳng vào mặt Phó thủ tướng Tề. Bởi vì trên chính đàn, một nơi coi trọng sự phân biệt đối xử, tuyệt đối không cho phép người bình thường xuất hiện.
Cho nên, lúc này Thị trưởng Lâm xác định, Giang Khương chính là bị người ta nhìn trúng, sau đó đẩy ra làm quỷ chết thay.
Đã không còn giá trị lợi dụng thì sẽ bị đánh trở về nguyên hình. Nếu không, Thị trưởng Lâm như thế nào cũng không nghĩ ra, một người ở nông thôn không hề có bối cảnh lại làm được chuyện này. Hơn nữa, nếu Giang Khương thật sự là một nhân vật có đủ bối cảnh và thân phận, chỉ cần xuất ra thân phận của hắn, mà con trai ông cũng không phải dạng ngốc, và hai người cảnh sát kia não cũng không chứa nước, cũng sẽ không xử sự như vậy.
Giang Khương không xuất ra đủ phân lượng để chứng minh. Như vậy đại diện cho một điều, hắn đã không còn bối cảnh đằng sau.
Bây giờ Thị trưởng Lâm đã nghĩ thông suốt. Con trai ông ta hai lần bị người ta biến thành bộ dạng như vậy, hơn nữa bối cảnh đằng sau lưng ông cũng không nhỏ, Thị trưởng Lâm quyết định thử thăm dò một phen.
Hơn nữa, ông ta biết được một tin tức rất quan trọng, quan hệ giữa Giang Khương và Tỉnh trưởng Bạch không cạn. Lôi kéo vị Tỉnh trưởng Bạch ra ngoài hoạt động một chút xem tình huống, cũng là một quyết định không sai.
Cho nên, khi Cục trưởng cục cảnh sát quay sang nhìn mình, Thị trưởng Lâm lạnh lùng nói:
- Mặc kệ là ai, nếu đã vi phạm pháp luật, chúng ta cứ dựa theo pháp luật mà làm việc.
Nghe Thị trưởng Lâm nói, mấy vị cục trưởng cục cảnh sát đều ngẩn cả người. Vị Cục trưởng Cục cảnh sát nhìn thẳng vào hai mắt Thị trưởng Lâm, xác định không phải Thị trưởng Lâm đang nói đùa, liền cắn răng, nhìn về phía gã cảnh sát, hạ lệnh:
- Đúng, Thị trưởng Lâm nói rất đúng. Mặc kệ là ai, nếu hắn đã vi phạm pháp luật, chúng ta nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
Thị trưởng Lâm nói tiếp:
- Dặn dò bên dưới, nhất định phải nghiêm khắc dựa theo quy định mà làm việc.
- Vâng.
Cục trưởng Cục cảnh sát gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý của Thị trưởng Lâm.
- Ừ, đi đi, có vấn đề gì thì báo cáo lại cho tôi.
Thị trưởng Lâm nói thêm một câu. Đối với việc này, ông cũng không phải đặc biệt yên tâm, nhưng ông tin rằng, chỉ cần dựa theo quy định mà làm việc, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, Một hòn đá ném trúng hai con chim là không sai.
Sau khi tan họp, ông chạy đến bệnh viện thăm con của mình. Bây giờ đã biết rõ hung thủ, hơn nữa cũng đã đi bắt người, ít nhất cũng lấy lại được công đạo cho con trai. Hiện tại phải đi trấn an con trai bảo bối một chút mới được.
Thị trưởng Lâm làm như vậy vốn không sai. Nhưng ông không ngờ, quy luật trên chính đàn đúng là không thích hợp đặt trên người Giang Khương. Giang Khương có một nhân vật đứng sau không bình thường, đủ để bao trùm tất cả mọi quy luật.