Tôn Diệu Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Từ Thanh Linh đang đỡ Giang Khương ngồi dậy.
- Em...
Từ Thanh Linh lớn tuổi hơn Lý Tiểu Vũ, tất nhiên biết Giang Khương không đồng ý cho cô nhận lời Tôn tỷ tỷ tất có lý do, nhưng tình huống trước mắt...
- Tôi không đồng ý.
Giang Khương thẳng thân hình, hít sâu hai hơi, cố gắng lấy ra một cái ống tiêm, sau đó mở nắp, tiêm thẳng vào mạch máu cổ của mình.
Nhìn hai mắt Giang Khương màu đỉ, khóe miệng đầy máu, vứt bỏ ống tiêm nhưng vẻ mặt vẫn kiên trì như cũ, từ trên mặt đất bò dậy, trong lòng Tôn Diệu Nguyệt run lên.
Nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Nhập môn hạ của tôi có gì không tốt chứ? Với tư chất và tuổi tác của hai người, trừ phi làm môn hạ của tôi, cho dù là mấy lão quái vật trong nội viện các người cũng không có biện pháp bồi dưỡng được.
- Hơn nữa, người của Cổ môn lấy cường giả vi tôn. Tôi thân là Sơn Trường của Cổ môn, hai người bọn họ làm môn hạ của tôi, cũng chỉ có bọn họ khi dễ người khác, anh lo lắng làm gì?
- Hai môn chúng ta, mặc dù là tử địch trăm năm, nhưng chưa hề xảy ra xung đột lớn. Anh không muốn hai người bọn họ gia nhập Cổ môn, tôi hiểu. Nhưng tôi thân là Sơn Trường của Cổ môn, vì lý do thân phận nên ít nhúng tay vào chuyện của nội môn. Vì thế anh cũng đừng lo lắng.
Nụ cười trên gương mặt Tôn Diệu Nguyệt lại càng xinh đẹp hơn vài phần, tiếp tục nói:
- Không đồng ý, tôi sẽ đánh anh ta.
- Được, em đồng ý.
Cảm giác thân hình Giang Khương đang run rẩy, Từ Thanh Linh nào dám không đáp ứng, cắn răng gật đầu.
- Được, đồng ý sớm có phải tốt hơn rồi không? Cần chi phải biến anh ta thành cái dạng này, anh nói đúng không, y sĩ thực tập Giang Khương?
Tôn Diệu Nguyệt mỉm cười nhìn Giang Khương đang tức giận, sau đó nói:
- Anh cũng đừng tức giận nữa. Cho dù có Hồi Thiên Châm, chỉ sợ cũng phải nôn thêm vài ngụm máu nữa. Đừng lo lắng, tôi sẽ không bạc đãi bọn họ đâu.
- Hơn nữa, tôi muốn nói cho anh biết, bây giờ bọn họ là đệ tử của tôi, nếu anh thích bọn họ, hãy lo mà cố gắng. Nếu không, tôi thấy không vừa mắt, anh cũng đừng hòng đánh chủ ý vào bọn họ. Hắc hắc...
Giang Khương tức đến nỗi hai mắt muốn bốc hỏa, nhưng hắn biết rất rõ, nữ ma đầu không phải là nhân vật có thể nương tay. Vốn cô ta muốn giết hắn, nhưng bởi vì hắn thắng, cho nên mới bỏ qua một lần.
Nếu cứ tiếp tục kiên trì mãi, để cô ta nổi khùng lên, không biết chừng một chưởng đánh chết mình cũng nên.
Giang Khương âm thầm tính toán. Với thiên phú của bà nương này, tu luyện từ nhỏ, đến tuổi này mà đạt được trình độ như thế cũng không phải là không có khả năng.
- Một năm, nếu cô không tin, như vậy chúng ta có thể đánh cuộc. Cô có thể làm sư phụ của các cô ấy, nhưng cũng không được bắt buộc bọn họ làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý.
Giang Khương nhìn Tôn Diệu Nguyệt, nói.
Bà nương này tâm cao khí ngạo, một kích như vậy hẳn là rất có hiệu quả.
Quả nhiên, Tôn Diệu Nguyệt lạnh lùng cười:
- Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng nếu anh đã tự tin như vậy, tôi sẽ cho anh một năm. Không, tôi sẽ cho anh hai năm. Tôi thật ra muốn nhìn xem, sau hai năm anh sẽ đạt đến trình độ như thế nào. Mặc dù với tuổi của anh, chắc chắn không tệ. Nhưng muốn sau hai năm mà đuổi kịp tôi, không có cửa đâu. Nếu anh đã yêu cầu như vậy, tôi sẽ cho anh cơ hội. Đến lúc đó, nếu không đánh lại tôi, vậy thì hãy giao cái mạng nhỏ của anh ra đây.
- Được, một lời đã định.
Thấy Tôn Diệu Nguyệt đáp ứng, Giang Khương không khỏi mừng rỡ. Mặc dù bà nương này lợi hại hơn hắn rất nhiều, nhưng chỉ cần trong hai năm hắn cố gắng, muốn đánh bại cô ta cũng không phải là không có khả năng.
Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cổ quái nhìn hai người, thật không biết vừa nãy hai người đánh nhau sống chết, sao bây giờ lại không có việc gì. Hơn nữa, Giang Khương đã rất suy sụp, vì sao bây giờ tinh thần lại thoải mái như thế?
Nhưng mặc kệ thế nào, Tôn tỷ tỷ không đánh anh ấy nữa đã là chuyện tốt rồi.