Giang Khương nhìn vẻ mặt thận trọng của Liêu Long Căn khi đưa mấy toa thuốc thì liếc mắt nhìn hai cái rồi ngẩng đầu lên nhìn Liêu Long Căn, trên mặt không lộ cảm xúc gì...
- Mau nhớ nhanh đi, cậu chỉ có mười lăm phút. Sau khi xem xong thì phải thiêu hủy!
Liêu Long Căn thấy Giang Khương còn có thời gian nhìn mình liền trợn mắt, nói
- Nếu không nhớ được thì đừng trách tôi!
- Không cần nữa... nhớ rồi!
Giang Khương thuận tay cầm bật lửa lên đốt mấy toa thuốc, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh. Sau khi hắn thấy mấy toa thuốc nhanh chóng hóa thành tro bụi thì thuận tay đổ vào một ly nước, khiến đống tro biến thành vũng nước đen.
- Nhớ rồi?
Liêu Long Căn nhìn chằm chằm vũng nước đen trong thùng rác rồi lại nhìn về phía Giang Khương, mặt đầy ngạc nhiên nói:
- Đến xem cậu còn chưa xem xong.
Giang Khương nhún vai một cái, trên mặt mang nụ cười cổ quái, lãnh đạm cười nói:
- Ông đưa cho tôi toa thuốc của ba loại đan dược Dương Minh Đan, Long Dương Đan và Luyện Cốt Đan. Không phải còn có Khai Tuệ Đan, Thái Âm Đan gì đó nữa à? Sao không đưa hết cho tôi luôn?
- Cậu... sau cậu biết Khai Tuệ Đan, Thái Âm Đan?
Liêu Long Căn kinh hãi nhìn Giang Khương, chỉ Giang Khương kinh ngạc nói:
- Còn nữa... ba loại đan dược này sao cậu vừa nhìn hai cái đã nhớ được? Cậu... Chẳng lẽ...
- Dĩ nhiên là tôi biết, tôi còn biết cả toa thuốc của Khai Tuệ Đan, Thái Âm Đan nữa. Đúng rồi, còn cả Phá Tà Đan gì đó...
Giang Khương cười dửng dưng, dường như chẳng hề bất ngờ trước sự kinh ngạc của Liêu Long Căn, lắc đầu nói:
- Cho nên, không cần nhớ!
- Cậu.... Cậu...
Liêu Long Căn nghe Giang Khương nói vậy mặt liền biến sắc rồi sau đó nhảy cẫng lên. Sau khi ông kinh ngạc nhìn Giang Khương nửa ngày, cuối cùng cuộc sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, nhìn Giang Khương thật sâu một cái, cuối cùng thở ra một hơi, trầm giọng hỏi:
- Cậu biết hết cả rồi à?
- Đúng... Ít nhất cả đan dược cần Tề Thế Đỉnh để luyện chế, tôi đều biết hết.
Giang Khương thấu hiểu nhìn Liêu Long Căn, sau nó nói như đinh đóng cột:
- Cho nên, các ông chỉ cần chuẩn bị dược liệu cho tôi là được!
Liêu Long Căn nghe Giang Khương xác định như vậy thì tay lại khẽ run lên, sau đó hít một hơi thật sâu, ức chế hưng phấn trong lòng, nhìn Giang Khương, muốn xác nhận một thứ gì đó, trầm giọng nói:
- Vậy ý của cậu là, chỉ cần cho cậu dược liệu, cậu... cậu sẽ có thể luyện chế?
- Đúng.
Giang Khương gật đầu, nói:
- Có thể luyện chế, nhưng trước mắt Tề Thế Đỉnh không phải nguyên trạng, ông hiểu mà. Cho nên lúc vừa bắt đầu tỷ lệ thành công sẽ không cao lắm, nhưng tôi nghĩ sau vài lần, tỷ lệ thành công 50% có lẽ không thành vấn đề!
- Sau vài lần, tỷ lệ thành công 50%...
Liêu Long Căn cảm thấy tim mình sắp không chịu nỗi nữa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Giang Khương, kìm nén sự hưng phấn trong lòng mình, nhìn Giang Khương, chần chừ một lúc rồi nói:
- Cái này chẳng lẽ có liên quan đến Tề Thế Đỉnh... Chẳng lẽ cậu thật sự có được...
- Đúng... Nếu không ông cho rằng tôi có thể thiên tài đến mức này sao? Mới tiếp xúc với đan dược được bao lâu mà có thể đạt được đẳng cấp mà người khác phải trải qua mấy chục năm mới đạt được?
Giang Khương nhún vai một cái theo thói quen, nhìn vẻ vui mừng như điên trong mắt Liêu Long Căn nói:
- Tôi nghĩ lâu như vậy rồi mọi người có lẽ cũng đoán ra được chút gì đó mới đúng chứ!
- Dĩ nhiên...Dĩ nhiên chúng tôi cũng có nghĩ đến, nhưng điều này thật sự quá...
Liêu Long Căn nhìn vẻ mặt đầy tự tin và lạnh nhạt của Giang Khương thì vô cùng vui mừng, nói:
- Được rồi, chuyện này chắc chắn tôi sẽ bàn bạc với Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương, sớm đưa dược liệu đến cho cậu! Bọn họ nghe thấy chuyện này chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.
Giang Khương nhìn Liêu Long Căn hào hứng ra ngoài thì trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ. Tài giỏi quá cũng không phải chuyện rất tốt, chẳng qua giờ đang là lúc bất đắc dĩ. Vốn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của Hải Bác.
Nhưng không ngờ lại xảy ra sai sót, giờ chỉ đành tiếp tục rút ngắn trình tự, bất chấp bại lộ ra vài thứ.
Chỉ mong mình mau chóng có vị trí cao hơn trong viện, nắm giữ được nhiều thứ hơn thì mới có thể sử dụng nhiều thứ hơn.
Có điều Giang Khương cũng biết, tuy nói mình bây giờ biểu lộ ra không ít thứ, nhưng bên kia phê duyệt những dược liệu đó cũng phải mất mấy ngày. Những dược liệu Đan dược siêu phẩm cần Đan dược thượng phẩm không thể nào so sánh được.
Lực lượng của Thiên Y viện đúng là không thể coi thường. Dưới sự tra xét toàn lực của Ban tình báo ngoại viện thì đã xác nhận được Hải Bác đã một lần nữa rơi vào tay đối phương. Hơn nữa vị trí tìm được Hải Bác lần này là ở một cứ điểm ở quốc gia khác.
- Y sĩ Giang Khương... tình hình lần này có thể sẽ tương đối phiền toái, dù sao đối phương đã biết được sự tồn tại của chúng ta. Nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa thể điều tra rõ hoàn cảnh thật sự của đối phương. Nếu như triển khai hành động lần thứ hai, tôi đề nghị tiến hành ứng cứu đặc chủng loại hình nhỏ sẽ tốt hơn. Dù sao lần này cũng chỉ cứu một người. nếu có quy mô đánh lớn như lần trước, có thể sẽ tương đối khó khăn...
Lúc Đội trưởng Dương nói lời này sắc mặt hơi khó chịu. Thân là ngoại viện Thiên Y viện, vẫn cần phải kiêng kỵ đối phương thực sự là chuyện hiếm có.
Với những chuyện này, Giang Khương xuất thân Cô Lang dĩ nhiên biết đây là lựa chọn tốt nhất, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Tôi đồng ý tiến hành ứng cứu đặc chủng, tất thảy kính nhờ Đội trưởng Dương!
Giang Khương nhanh chóng sắp xếp hành động rồi một lần nữa cùng Annie ngồi trong phòng tác chiến, nhìn tình hình hành động lần thứ hai. Nếu nói hai người không lo lắng là giả. Dẫu sao đây cũng là lần thứ hai, giống như Đội trưởng Dương nói, lần trước đối phương không phòng bị. Còn lần này tuy nói chỉ cần cứu một người người, nhưng lại khó hơn nhiều.
Lần này sự chuẩn bị của Thiên Y viện không thể nói là không đầy đủ. Vì lần này chỉ cứu một mình Hải Bác, hơn nữa trong tình huống đối phương có thể phòng bị rất nghiêm ngặt này, người Đội trưởng Dương phái đi không phải là những nhân viên vũ trang mà là những thành viên ngoại viện thật sự.
Lần này người đi không nhiều, chỉ có ba người. ba thành viên chuyên nghiệp của ngoại viện muốn cứu đi một người tương đối đáng tin. Ít nhất Đội trưởng Dương nghĩ vậy.
Dĩ nhiên, Giang Khương cũng nghĩ vậy. Ba cao thủ Địa giai ngoại viện chuyên nghiệp có trải qua huấn luyện nếu còn không cứu được Hải Bác ra thì thật sự cũng hơi mất mặt quá. Chỉ có Annie là vẫn rất căng thẳng. Ba người đi có đủ không, có thể cứu được Hải Bác không?
- Yên tâm, nếu như ba người bọn họ không cứu được Hải Bác ra thì có nhều người hơn nữa cũng vô ích...
Giang Khương mỉm cười trấn an Annie sau đó nhìn chằm chằm trên màn ảnh không nói gì nữa, vì hành động bên kia đã bắt đầu.
Giang Khương nhìn động tác của mấy người trên màn ảnh nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ba người này không hổ là cao thủ ngoại viện đặc huấn, động tác và kỹ xảo tương đối tốt. Ít nhất với thực lực Địa giai mà nói, vượt xa thành viên Cô Lang năm đó.