Tuy có chút xa, nhưng chỉ trong hai tiếng, trực thăng đã đưa thuốc từ nhà kho đến doanh khu cách ly Aguero.
Mấy ngày không có trực thăng hạ xuống. Cho nên khi chiếc trực thăng vận chuyển ầm ầm bay đến, vẫn khiến không ít người chú ý.
Lô Bỉnh Nguyệt mặc trang phục phòng hộ, ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng đang chậm rãi hạ xuống, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, không nghĩ đến thuốc lại đưa đến nhanh như vậy, đồng thời cũng không nhịn được mà sợ hãi năng lực của Giang Khương. Cô có thể xác định Giang Khương tuyệt đối không phải thông qua chính phủ hay quân đội. Mà cho dù là quân đội hay chính phủ, cũng không thể chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi đã lấy được nhiều thuốc như vậy ở Châu Phi.
Nhớ đến những chuyên gia nghiên cứu kia, Lô Bỉnh Nguyệt đối với thân phận của Giang Khương lại càng thêm nghi ngờ.
Thấy trung dược đã được đưa đến, Giang Khương cũng không do dự. Bây giờ tranh thủ được phút nào thì số người chết sẽ ít đi, lập tức cho người đem tất cả dược vật vào trong lều có Tế Thế Đỉnh, sau đó giao phó cho hai cao thủ ngoại viện mang bình nhiên liệu và lò đến.
Ở đây, điều kiện không được như phòng luyện đan của Thiên Y Viện, cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng dùng vật này để nấu thuốc mà thôi.
Nhưng cũng không phải luyện chế thuốc gì cao cấp, điều kiện như vậy cũng đủ rồi. Đừng nói chi là có Tế Thế Đỉnh ở đây, rất đơn giản có thể luyện chế được những dược liệu đó. Hơn nữa còn trăm phần trăm thành công.
Luyện chế loại thuốc như vậy, Giang Khương một chút cũng không cảm thấy áp lực. Lúc này cao thủ ngoại viện cũng im lặng. Đường đường là chi bảo trấn viện Thiên Y Viện, lại dùng để luyện chế những loại thuốc bình thường nhất, đúng là dùng đao mổ trâu giết gà.
Giang Khương ngược lại không nghĩ như vậy. Dùng dao mổ trâu giết gà đương nhiên là tốt hơn rồi. Đừng nói chi Tế Thế Đỉnh có thể phát huy được toàn bộ dược tính của thuốc.
Lập tức gọi hai vị cao thủ ngoại viện hỗ trợ bên cạnh. Yêu cầu hỏa hầu không cao, hơn nữa thời gian luyện chế không dài, chỉ cần hai ba tiếng là xong. Một lát sau, cao thủ ngoại viện đã mang mấy cái chai lớn từ trong lều đi ra.
Lô Bỉnh Nguyệt nhìn mấy cái chai được đưa đến, không khỏi sững sờ, sau đó nhìn Giang Khương, nghi ngờ hỏi:
- Đây là cái gì?
- Là thuốc.
Giang Khương mở một cái chai, đưa đến trước mặt Lô Bỉnh Nguyệt, nói:
- Chai màu xanh da trời là dành cho bệnh nhân đã có tiến riển. Hai chai màu trắng là dành cho bệnh nhân thời kỳ khôi phục. Mỗi lần một viên, mỗi ngày hai lần. Trẻ em thì giảm liều lượng một nửa, đừng nhầm nhé.
Nhìn cái chai lớn và viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay, Lô Bỉnh Nguyệt ngây người cã nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, hỏi:
- Không phải là thuốc nước sao?
- Dĩ nhiên là không rồi. Thuốc nước phiền phức lắm. Cái này đáng tin hơn.
Giang Khương nhún vai, gật đầu nói:
- Thuốc này đủ dùng một ngày. Cô tạm cho dùng trước. Dự trù là thuốc bổ sung ngày mai mới đến. Cô hãy cho người quan sát tình huống của những người dùng thuốc nhé.
- Được, được.
Mặc dù không biết những viên thuốc này có thể đưa đến tác dụng gì hay không, nhưng là trung dược, hẳn uống vào sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đưa thuốc xong, Giang Khương thở phào một hơi. Bây giờ thuốc cũng đã có rồi, giờ chờ hiệu quả thôi. Thuốc trung y so với tây y thì hiệu quả chậm hơn một chút. Hơn nữa, thuốc lần này là cho tất cả mọi người, căn bản không phải nhằm vào một tình huống cá nhân nào. Hiệu quả tất nhiên là không tốt lắm. Cho nên, muốn có được hiệu quả rõ ràng sau một ngày là không cao.
Hết thảy chỉ là chờ đợi. Bây giờ Giang Khương chỉ mong toa thuốc của hắn có hiệu quả. Tuy nói không hy vọng quá xa vời, nhưng ít ra có thể hóa giải một chút tình huống cũng không tệ.
Giang Khương đang định rời đi, đột nhiên có người bước vào.
Nhìn người này mặc đồ phòng hộ, Giang Khương phải nhìn kỹ hai lần mới nhận ra đây là Peter của Trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh của Mỹ, biết bây giờ Peter đến là để khám bệnh, liền gật đầu một cái rồi rời đi, nhưng còn chưa ra đến cửa lều vải, liền nghe tiếng Peter kêu lên ở đằng sau:
- Đại tá Giang.
- Sao?
Giang Khương ngẩn người, quay đầu lại nhìn Peter.
- Đại tá Giang, tôi nghe nói anh chuẩn bị thuốc mới cho bệnh nhân, chẳng lẽ…là những thứ này?
Ánh mắt Peter tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Nghe giọng nói chất vấn của Peter, Giang Khương cau mày, sau đó gật đầu:
- Phải.
- Có nghiệm chứng qua chưa? Đại tá Giang, tại sao anh lại tùy ý cho bệnh nhân uống thuốc chưa qua kiểm chứng lâm sàng?
Thấy Giang Khương gật đầu, Peter nhịn không được liền chất vấn:
- Thuốc chưa trải qua nghiệm chứng, nếu uống vào xảy ra vấn đề, bệnh tình sẽ tăng thêm, thậm chí bị trúng độc thì làm sao bây giờ?
Nhìn bộ dạng hung hăng chất vấn của Peter, Giang Khương cau mày nói:
- Peter tiên sinh, đây là thuốc trung y của Hoa Hạ chúng tôi, do chính tôi điều chế. Cho dù không có hiệu quả to lớn, nhưng sẽ không có tác dụng phụ.
- Sẽ không có tác dụng phụ?
Nghe Giang Khương nói, Peter lại càng thêm căm tức, nhìn chằm chằm Giang Khương:
- Đại tá Giang, anh đúng là không chịu trách nhiệm. Thuốc không được kiểm chứng lâm sàng, ai đảm bảo sẽ không có tác dụng phụ? Hơn nữa nhìn hình dáng của loại thuốc, nhất định là chưa trải qua tinh luyện, tại sao dám đem cho bệnh nhân uống?
Nghe giọng nói lớn tiếng của Peter, Giang Khương rốt cuộc đã tức giận. Chuyện còn chưa ứng phó xong, lại còn phải nghe người này nói, thật sự là quá phiền mà.
- Peter tiên sinh, anh cứ lo chuyện của anh, chuyện của tôi không cần anh quản nhiều như vậy. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Dứt lời, thấy Peter còn đang định lên tiếng, sắc mặt Giang Khương trầm xuống, nói:
- Người đâu, mang người này ra ngoài cho tôi.
Nghe Giang Khương nói, bên ngoài lập tức xông vào hai cảnh vệ, không nói hai lời liền kéo Peter ra khỏi lều vải.
- Các người…các người buông tôi ra.
Peter giãy dụa, vừa tức giận vừa nhìn Giang Khương:
- Anh…anh vi phạm quy định, tôi nhất định sẽ khiếu nại anh với tổ chức Y tế thế giới và của Hoa Hạ. Tôi sẽ công bố hành vi cậy mạnh của anh với giới vi khuẩn học thế giới. Tôi nhất định sẽ…
Nhìn Peter bị lôi ra khỏi lều vải, gương mặt Lô Bỉnh Nguyệt không hề hiện lên chút đồng tình nào. Ở đây Giang Khương là quan chỉ huy cao nhất. Hơn nữa, một người chẳng biết gì về Trung y lại làm ồn ở đây, bị lôi ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng cô cũng cảm thấy có chút lo lắng. Vì người này là đại diện cho nước Mỹ. Hơn nữa địa vị trong giới nghiên cứu virus thế giới cũng khá cao. Nếu y làm loạn ở tổ chức Y tế thế giới và tổ chức Y tế Mỹ, lại còn cáo trạng Giang Khương trong giới nghiên cứu virus, đúng thật là một phiền phức không nhỏ. Nói không chừng Mỹ sẽ dùng cái này để gây phiền toái cho Hoa Hạ.
Nhưng là chủ quản phụ trách y tế khu cách ly, cô cũng không có quyền can thiệp động tác của Giang Khương. Hơn nữa cô tin Giang Khương không phải là người lỗ mãng. Nếu hắn đã làm, tất có chút nắm chắc trong tay. Cô nhìn Giang Khương bước ra cửa, đồng thời cũng nhìn mấy cái chai lớn trên bàn, thở dài một tiếng rồi sai người đi phân phát thuốc.
Giang Khương trở lại lều vải của mình, liền nhìn thấy Lý Minh sắc mặt âm trầm bước vào.
- Có chuyện gì vậy?
Giang Khương cau mày nói.
- Trưởng phòng, thuốc mà cậu cần đã được đưa đến sân bay. Khoảng sáng ngày mai sẽ vận chuyển đi.
Nói đến đây, Lý Minh chần chừ một chút, sau đó nói:
- Nhưng, Trưởng phòng, Hội Viện ủy ra nghiêm lệnh, phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước. Nếu cãi lại, sẽ xử phạt theo viện quy.
Nghe Lý Minh nói, ánh mắt Giang Khương nheo lại, toát lên vẻ ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ đến Hội Viện ủy lại ra nghiêm lệnh này. Hắn có chút không hiểu, hắn là đỉnh chủ, hơn nữa còn có nhiều cao thủ ngoại viện và ba ngàn binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ ở đây, tại sao hội viện ủy lại còn lo lắng như vậy?
Đối mặt với yêu cầu của hắn lại ra nghiêm lệnh như thế, đúng thật là kỳ quái. Theo lý, cho dù đưa về chậm một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Giang Khương trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Được rồi, để tôi trực tiếp liên lạc với Viện trưởng.
Nghe Giang Khương nói xong, Lý Minh lại do dự, cắn răng nói tiếp:
- Trưởng phòng, lần này Hội Viện ủy ra lệnh rất rõ, yêu cầu chúng ta bất luận thế nào cũng phải đưa Tế Thế Đỉnh về nước. Còn nói, nếu cậu không đồng ý, ngoại viện có thể mang Tế Thế Đỉnh đi, không cần được sự đồng ý của cậu.
- Sao?
Nghe xong, sắc mặt Giang Khương trong nháy mắt trầm xuống. Hội Viện ủy ra lệnh như vậy là vì sao? Hơn nữa, nếu Hội viện ủy ra lệnh, ngoại viện nhất định sẽ không nghe theo lệnh của hắn.
Lập tức cau mày:
- Anh chờ ở đây, bất kể thế nào tôi cũng phải gọi điện thoại cho Viện trưởng trước.
Thấy Giang Khương vẫn khăng khăng như vậy, Lý Minh đành gật đầu:
- Được, nhưng cậu phải nhanh lên. Bây giờ ngoại viện đã bắt đầu đưa Tế Thế Đỉnh lên máy bay.
- Cái gì?
Giang Khương sửng sốt, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, xông thẳng ra ngoài.
- Bỏ xuống.
Thấy cao thủ ngoại viện cùng với hai tiên sinh đang chuẩn bị đưa Tế Thế Đỉnh lên máy bay, Giang Khương không khỏi tức giận quát lên.
Thấy là Giang Khương, hai vị tiên sinh nhìn nhau một cái, nhưng cũng không để cao thủ ngoại viện dừng lại, xoay người lại, hơi khom người với Giang Khương, trầm giọng nói:
- Xin lỗi, Trưởng phòng Giang, hội Viện ủy đã ra nghiêm lệnh, chúng tôi phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước.