Binh Vương Thần Bí

Chương 975



Thầy tế tổ linh và các đại pháp sư rút đi rất nhanh, không quay đầu lại. Bọn họ biết rất rõ, trước khi chưa nghĩ ra cách để đối phó với thần thú chi hồn, bọn họ sẽ không cách nào động thủ với Giang Khương.   

Dưới sự uy áp của Cửu Vĩ Hồ, tổ linh của bọn họ không cách nào đối kháng được. Cho dù là cưỡng ép xuất động, thực lực ít nhất cũng sẽ bị hạ xuống phân nửa. Mà đây chỉ là áp dụng cho đám Đại pháp sư bọn họ trở lên. Còn đối với các phù thủy cấp thấp hơn, trong tình huống bị Cửu Vĩ Hồ áp chế, chiến lực xem như bị phế, căn bản không có biện pháp xuất thủ.   

Đối với điều này, bọn họ biết rất rõ mà Giang Khương cũng rất hiểu. Chỉ có các thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện cách xa ngàn dặm là tràn đầy kinh nghi.   

Trước bàn làm việc bên trong lều vải, động tác của cao thủ ngoại viện rất nhanh đã dựng một màn hình lớn đối diện với Giang Khương. Sau khi màn hình sáng lên, các cao thủ ngoại viện cung kính khom người trước Giang Khương rồi sải bước thối lui khỏi lều vải. Những binh lính được vũ trang đầy đủ dưới sự chỉ huy của cao thủ ngoại viện, đứng cách lều hơn mười thước, bảo vệ toàn bộ lều vải không cho ai đến gần.   

Giang Khương tiện tay mở một chai nước, rót cho mình nửa ly, bưng lên uống một hớp rồi mới ngẩng đầu nhìn màn hình đối diện. Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, lúc này đã có mười mấy cặp mắt trong màn hình đang ngó hắn.   

Giang Khương khẽ mỉm cười, gật đầu với mọi người một cái, nói:   

- Viện trưởng, lão sư, các vị ủy viên, đã lâu không gặp.   

- Giang Khương, chúng ta triệu tập hội nghị khẩn cấp lần này là có ba chuyện liên quan đến cậu. Chuyện thứ nhất là...   

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương liếc nhìn toàn bộ người có mặt trên màn hình, thấy ai cũng khẩn trương, trong lòng cảm thấy có chút cảm động.   

Chậm rãi gật đầu một cái, nói:   

- Được, đầu tiên tôi xin báo cáo tình huống ở Aguero một chút.   

- Trước mắt, số người bị lây nhiễm ở Aguero đã lên đến ba ngàn người. Toàn bộ khu xảy ra dịch bệnh đã được cách ly. Trước mắt chúng tôi chưa xác nhận được chung quanh có tình huống dịch bệnh tương tự bùng nổ hay không. Cho nên, từ điểm này cho thấy các biện pháp cách ly trước mắt là tạm thời hữu hiệu.   

- Nhưng tình huống nghiên cứu loại vi khuẩn mà chúng tôi tạm gọi là Ira vẫn còn rất chậm, còn chưa tìm được loại thuốc khống chế hữu hiệu. Nhưng tôi đã bắt đầu cho sử dụng thuốc trung y, thử cho bệnh nhân dùng trước, hy vọng có thể hữu dụng.   

Sắc mặt các thành viên hội Viện ủy đều ngưng trọng khi nghe Giang Khương báo cáo. Tình hình dịch bệnh lần này quá nghiêm trọng, lực lây nhiễm lại kinh khủng. Bọn họ biết rằng, hơn một nửa số dân của một khu bị nhiễm bệnh, loại virus này đã đạt đến tình trạng cao nhất. Tính nguy hại đối với loài người là vô hạn. Lúc này nghe Giang Khương báo cáo, tạm thời vẫn chưa xác nhận được có tình huống tương tự xảy ra chung quanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.   

Chỉ cần không có tình huống dịch bệnh tương tự bùng phát ở nơi khác, vẫn còn trong phạm vi khống chế, mức nguy hiểm sẽ xuống đến mức thấp nhất.   

Lúc này nghe Giang Khương nói tiếp:   

- Liên quan đến yêu cầu của hội Viện ủy đưa Tế Thế Đỉnh về nước gấp, tôi cũng xin giải thích một chút. Bởi vì tình hình dịch bệnh chưa khống chế được, hơn nữa cũng chưa tìm được loại thuốc hữu hiệu. Cho nên trước mắt tôi lựa chọn điều chế thuốc trung y để tiến hành chữa trị, hy vọng có thể trì hoãn dịch bệnh phát triển thêm. Mà hiện tại ở đây không có dụng cụ nào để điều chế thuốc trung y. Vì thế, tôi xin từ chối yêu cầu vận chuyển Tế Thế Đỉnh về nước của hội Viện ủy. Mong mọi người thông cảm.   

- Từ chối? Cậu cho đó là từ chối sao? Chống lại nghiêm lệnh của viện ủy, động thủ với cao thủ ngoại viện, ngăn cản không cho đưa Tế Thế Đỉnh về nước, đây là từ chối của cậu sao? Cậu có biết chống lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy sẽ bị lãnh hậu quả gì không?   

Giang Khương vừa mới nói xong, một thanh âm lạnh lùng truyền đến, không cần nói cũng biết đó là Chu Thế Dương.   

Giang Khương đưa mắt nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, thản nhiên nói:   

- Trước mắt chúng tôi đang ở cách mọi người rất xa, tình huống không phải Viện ủy có thể hiểu hết được. Chuyện gấp phải tòng quyền. Hơn nữa, Tế Thế Đỉnh ở bên cạnh tôi, tôi có thể đảm bảo an toàn. Hy vọng hội viện ủy có thể thông cảm.   

- Thông cảm? Người nào cũng giống như cậu hết, sau này Viện ủy còn uy tín gì nữa chứ?   

Chu Thế Dương lạnh giọng nói:   

- Ngay cả lệnh của hội Viện ủy cậu cũng cãi lại, chẳng lẽ còn có mục đích khác?   

- Mục đích khác?   

Giang Khương nheo mắt, nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, hỏi:   

- Tôi không hiểu vì sao Thiên y sư Chu lại nói như vậy?   

- Hừ, quan hệ giữa cậu với Tuyệt Y Đường, ai mà không biết? Chẳng lẽ cậu không phải vì cha của cậu ở Tuyệt Y Đường mà đem Tế Thế...   

- Được rồi.   

Chu Thế Dương còn chưa nói xong, đã bị Từ Khải Liễu ở một bên cắt ngang. Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy Giang Khương đột nhiên trợn tròn mắt, lóe lên sự rung động, sau đó gương mặt hiện lên sự kinh nghi và hưng phấn.   

Các thành viên hội Viện ủy nhìn biểu hiện của Giang Khương trên màn hình, đột nhiên trong lòng đánh bộp, đồng loạt nói:   

- Cậu ấy không biết?   

Quả nhiên, biểu hiện vẫn luôn lãnh đạm của Giang Khương rất nhanh cứng lại, hai mắt trống rỗng, thậm chí đưa tay bưng chai nước, nhưng sờ hai lần mới sờ trúng chai nước, đưa lên miệng hớp một ngụm.   

- Cha của tôi?   

Giang Khương chậm rãi uống một hớp nước, hồi phục lại tinh thần. Sau khi đặt chai nước xuống, liền bình tĩnh nhìn màn hình, nói:   

- Nội viện có tin tức của ông ấy sao?   

Lúc này Chu Thế Dương cũng cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói ra miệng, cũng khó mà nuốt lại, đành lạnh giọng nói:   

- Đúng, ông ta đã trở về viện, chẳng lẽ cậu còn không biết? Cậu đang giả bộ à?   

- Ông ấy đã về? Đã về nội viện rồi sao?   

Giang Khương chớp mắt, gương mặt lộ vẻ cổ quái:   

- Thế còn mẹ tôi?   

Giang Khương vừa hỏi xong, các thành viên hội Viện ủy đều im lặng. Ai cũng không nghĩ đến Giang Khương sẽ phản ứng như thế, nhưng phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là không ai có thể trả lời. Thiên Y Viện không biết quá rõ tình huống của Tuyệt Y Đường. Ngay cả việc Giang Văn Ba mới xuất hiện cũng chỉ là hai ngày trước, nào biết vị nữ y sĩ năm đó rốt cuộc như thế nào?   

La Thiên Minh nhìn gương mặt khẩn trương lẫn mong đợi của đệ tử, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng:   

- Lần này chỉ có cha của con đến, chúng ta cũng không biết tin tức của mẹ con.   

Nghe La Thiên Minh nói xong, biểu hiện cổ quái trên gương mặt Giang Khương mới chậm rãi biến mất, dường như là thở phào nhẹ nhõm.   

Mọi người nhìn thấy rõ nét mặt của Giang Khương, thậm chí cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Tất cả nhìn nhau một cái, trên căn bản đều cười khổ. Nếu như không phải trình độ diễn xuất của Giang Khương đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực, chỉ sợ Giang Khương đúng là không biết quan hệ giữa Tuyệt Y Đường và cha của hắn, càng không biết tin tức cha mình còn sống.   

Giang Khương im lặng, chỉ có ánh mắt là hiện lên ánh sáng khác thường.   

Rốt cuộc, Giang Khương gõ bàn một cái, sau đó nhìn mọi người nói:   

- Xem ra, hội Viện ủy yêu cầu tôi phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước chính là bởi vì cha của tôi có quan hệ với Tuyệt Y Đường?   

Giang Khương vừa nói xong, các thành viên đều im lặng. Từ Khải Liễu gật đầu, thở dài nói:   

- Đúng, bởi vì cha của cậu có quan hệ với Tuyệt Y Đường, cho nên Viện ủy mới phải bắt buộc đem Tế Thế Đỉnh về nước. Bây giờ, xem ra cậu cũng nên trở về luôn đi.   

Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng lại một chút rồi nói tiếp:   

- Hơn nữa, theo tình huống trước mắt, để đảm bảo an toàn, tôi sẽ mang tất cả thành viên của viện trở về. Mọi người có thể giao việc nghiên cứu dịch bệnh cho Mỹ, để bọn họ tiếp tục. Đồng thời phương diện bên nước ta vẫn có thể trợ giúp cho bọn họ.   

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương cúi đầu thoáng im lặng một chút, sau đó ngẩng đầu nói:   

- Căn cứ theo tình huống nghiêm trọng của virus Ira, đồng thời hiện tại cũng đang là thời khắc mấu chốt, một khi chúng ta rút lui, tỷ lệ sinh tồn của mấy ngàn người này sẽ bị hạ xuống. Đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của thế tục.   

- Hơn nữa, vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy, bộ lạc phù thủy không cho phép chúng ta rút lui. Người của chúng ta muốn rút lui cũng sẽ rất khó khăn. Cho nên, trong tình huống như bây giờ, tôi xin viện ủy rút lại đề nghị trở về này, để chúng tôi tiếp tục ở lại tiến hành công việc có liên quan.  

- Hừ, không được, Tế Thế Đỉnh rất quan trọng. Hơn nữa cậu cũng phải trở về để phối hợp điều tra. Chuyện này không thể thương lượng.   

Nghe Giang Khương nói xong, Chu Thế Dương hừ lạnh:   

- Hơn nữa, cho dù bộ lạc phù thủy có ngăn cản, chúng ta có đến ba ngàn nhân viên có vũ trang, sẽ tập trung lại hết, hộ tống các người rút lui an toàn, vạn nhất không được, vì an nguy của Tế Thế Đỉnh, cậu cứ giao Cửu Vĩ Hồ cho bộ lạc phù thủy. Chuyện này không cho phép cậu tìm lý do.   

Nói đến đây, Chu Thế Dương tiếp tục lạnh lùng nói:   

- Hơn nữa, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu cứ tiếp tục trì hoãn, chúng tôi có lý do tin rằng cậu cấu kết với Tuyệt Y Đường, ý đồ nuốt trọn chi bảo trấn viện của Thiên Y Viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.