Rất nhanh, khi những cặp mắt màu xanh chậm rãi đến gần, mọi người nhận ra là một bầy sói hoang. Sau lưng bầy sói là một đám da đen đầu đội mũ màu sắc sặc sỡ.
Nhìn bóng người bước ra, sắc mặt đám người Hầu tước Ryan lại càng khó coi hơn hai phần.
- Ba, bốn, năm, sáu, bảy...
Đám Huyết tộc đứng sau lưng Ryan trố mắt nhìn đám vu sư đầu đội lông chim xuất hiện. Tất cả mọi người đều biết, mang lông chim đều là Đại vu sư. Vu sư bình thường không có tư cách mang lông chim.
Cho nên, vốn mọi người cho rằng chỉ là bị Đại vu sư của bộ tộc địa phương phát hiện cộng thêm một số vu sư bình thường, chỉ cần động tác của mọi người nhanh một chút, vấn đề hẳn sẽ không lớn, giải quyết cũng gọn hơn, thời gian còn lại đủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Đại vu sư xuất hiện lại có sáu bảy người.
Sau khi thấy Đại vu sư thứ tám bước ra, sắc mặt Ryan xanh mét. Y có chút không rõ, nơi này cũng không phải trọng địa của bộ lạc vu sư. Gần đây cùng lắm cũng chỉ có một Đại vu sư mà thôi. Vận khí kém thì gặp hai người. Nhưng liên tiếp đến tám người, chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ Tổ Linh điện của bộ lạc vu sư đã được dời đến gần đây? Hay là vận khí tốt quá đụng ngay đám Đại vu sư đến đây làm khách?
Đám Huyết tộc trợn mắt há mồm nhìn từng Đại vu sư bước ra, dường như nối liền không dứt, trong lòng chỉ có một ý niệm. Làm sao có thể?
Đến khi Đại vu sư thứ mười một bước ra, mọi người đã dường như chết lặng, nhìn chằm chằm đám đại vu sư, không có bất kỳ biểu hiện gì. Dù sao cũng đã nhiều như vậy rồi, có thêm mấy người nữa cũng như vậy. Để xem còn mấy người có thể đến nữa.
Trong nháy mắt, đám vu sư quơ thanh lao và quyền trượng, còn đám Huyết tộc thì tốc độ và lực sát thương trước sau như một, hai phe chưa gì đã lao vào nhau, huyết quang bốn phía.
Nhưng đám vu sư có tổ linh phụ thể, da thịt tất nhiên không phải vấn đề lớn. Còn năng lực tự khỏi của Huyết tộc lại nổi tiếng cường hãn, liều chết xông vào. Trong khoảng thời gian ngắn chưa phân được thắng bại.
Khí tức bạo loạn khiến cho Giang Khương và cao thủ của Thiên Y Viện trong nháy mắt tỉnh lại. Giang Khương lao ra khỏi lều vải, vung tay lên, Tế Thế Đỉnh vọt đến người hắn. Giang Khương liền bắn lên trên Tế Thế Đỉnh, sau đó bay lơ lửng trên doanh khu, lặng yên không một tiếng động xông ra ngoài.