Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 38: Về... Không



 

Trong văn phòng hiệu trưởng của nhà trẻ Manh Manh đang theo học. 

Hiệu trưởng vẫn luôn giữ tư thế khom lưng, liên tục gật gật đầu trông như một con gà đang mổ thóc, ông ta nở nụ cười đầy nịnh hót, thêm một cái đuôi đang lắc lư nữa thôi thì trông ông ta chẳng khác gì một con chó cả. 

"Vâng vâng vâng, trưởng phòng Trương cứ yên tâm, cục trưởng đã đưa chỉ thị cho tôi, lát nữa tôi biết phải làm thế nào rồi. Chúng tôi chắc chắn sẽ không nuông chiều một bạn nhỏ giống như Tần Manh Manh được! Chúng tôi chẳng những phải để Tần Manh Manh và mẹ của con bé xin lỗi ngài mà còn phải để con bé phải thôi học nữa. Tôi còn có thể truyền bá các hành vi xấu xa của con bé cho những nhà trẻ lớn khác. Một đứa nhỏ như thế không xứng đáng nhận được sự giáo dục tốt như vậy!" 

Chương Văn không nhịn được mà nở nụ cười rồi gật đầu nhẹ vài cái. Vợ Chương Văn lại nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lát nữa tôi phải xem xem con đàn bà hèn hạ kia còn ăn nói ngang ngạnh như thế nữa không! Còn tên đàn ông chết dẫm kia của cô ta nữa!” 

… 

Rất nhanh sau đó, Tần Quân Dao đã đến cửa nhà trẻ, lúc Tần Quân Dao vừa định bước vào nhà trẻ thì lại trùng hợp có hai chiếc xe chạy đến. 

Hai chiếc xe này không phải là loại xe cao cấp gì, đứa con của người lái chiếc xe này hoàn toàn không đủ tư cách để học ở nhà trẻ quý tộc này, như Jetta lái trên con đường đầy ổ gà, người ta còn nói thà chạy xe đạp chứ không thèm lái ô tô. 

Hai người đàn ông đi xuống từ hai chiếc xe, rồi lại mở cửa giúp cho người ngồi đằng sau, có vẻ như chủ của chiếc xe này là vị quan nhỏ trong đơn vị. 

Hai người đàn ông ai cũng tràn đầy vẻ điềm tĩnh, trong đó là một người đàn ông trung niên và người còn lại hơi lớn hơn chút nhưng vẫn ở độ trung niên, hai người vừa gặp nhau liền bắt tay vô cùng thân thiết. 

“Đây là nhiệm vụ mà ông chủ Lâm đã giao cho nhóm chúng tôi, năm nay thành phố chúng ta muốn tăng GDP nên việc này phải giải quyết gọn gàng nhanh chóng một chút.” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói. 

Người đàn ông còn lại cũng gật đầu nhẹ, nói: “Thật ra chuyện này dù không có lão Lâm sai bảo thì chúng ta cũng phải làm thật tốt, nhất là người quản lý chính ở đây như tôi đây, nhưng cũng không ngờ rằng lại có một con sâu làm rầu nồi canh.” 

Tần Quân Dao nhìn hai người đàn ông vài lần, cô cảm thấy trông có chút quen quen nhưng cũng không để ý nữa, cô tiếp tục đi vào trong trường học. 

Đúng thật, vẻ mặt của hiệu trưởng cực kỳ khó coi, ông ta nhìn Tần Quân Dao rồi nói ngay: “Tần Quân Dao, cô làm phụ huynh kiểu gì thế! Lúc trước con của cô nhập học cũng là đang ngay giữa học kỳ, theo nguyên tắc thì tôi đã có thể cấm con cô vào học, nhưng thấy tấm lòng của cô dành cho đứa nhỏ nên cũng đành đồng ý. Nhưng! Nhưng sao con của cô lại dám đánh người khác thế hả!” 

“Cô gái à…” Người đàn ông trung niên gọi với theo Tần Quân Dao. 

Tần Quân Dao ngừng lại rồi nhìn về phía hai vị, cô hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?” 

“Là thế này, chúng tôi cũng vừa khéo muốn vào trong thăm quan một chút, không bằng chúng ta đi cùng được không? Có lẽ cô là phụ huynh của đứa trẻ nào đó, chúng tôi không rành chỗ này lắm, mong cô có thể dẫn đường cho chúng tôi đến văn phòng của hiệu trưởng.” Hai người đàn ông trung niên vừa nói vừa đi đến. 

Tất nhiên Tần Quân Dao không có vấn đề gì, cô dẫn hai người đàn ông trung niên đi đến văn phòng của hiệu trưởng. 

Vừa đi đến cửa, Manh Manh bị gọi đến đây từ sớm đang chờ đợi Tần Quân Dao đã lập tức nhảy cẫng lên, cô bé nhào vào ôm Tần Quân Dao, vui vẻ kêu: “Mẹ, mẹ ơi, cuối cùng thì mẹ cũng tới rồi.” 

“Mẹ Manh Manh mau vào đây đi, hiệu trưởng đã chờ cô lâu lắm rồi đấy.” Một giáo viên nói với Tần Quân Dao. 

Tần Quân Dao vội vàng ôm Manh Manh đi vào. Hai người đàn ông trung niên muốn đi vào theo nhưng lại bị người giáo viên kia chặn lại. Hai người đàn ông cảm thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đứng đợi ở đó. 

Manh Manh co người lại một chút rồi lại ưỡn ngực la to: “Con không thèm sợ! Ba con nói rằng nếu bạn cảm thấy mình đúng thì không cần sợ bất cứ ai cả!” 

… 

Tần Quân Dao vừa vào văn phòng đã biết là không ổn rồi. 

Vì Chương Văn và vợ của cậu ta bấy giờ đang vênh váo đắc ý ngồi ở đó, khuôn mặt nhìn Tần Quân Dao viết đầy mấy chữ “Tôi đợi nhìn thấy cảnh cô xui xẻo” đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác. 

Đúng thật, vẻ mặt của hiệu trưởng cực kỳ khó coi, ông ta nhìn Tần Quân Dao rồi nói ngay: “Tần Quân Dao, cô làm phụ huynh kiểu gì thế! Lúc trước con của cô nhập học cũng là đang ngay giữa học kỳ, theo nguyên tắc thì tôi đã có thể cấm con cô vào học, nhưng thấy tấm lòng của cô dành cho đứa nhỏ nên cũng đành đồng ý. Nhưng! Nhưng sao con của cô lại dám đánh người khác thế hả!” 

Manh Manh co người lại một chút rồi lại ưỡn ngực la to: “Con không thèm sợ! Ba con nói rằng nếu thầy cảm thấy mình đúng thì không cần sợ bất cứ ai cả!” 

Vẻ mặt Tần Quân Dao dần trở nên lạnh như băng, đúng là lúc trước Manh Manh nhập học vào ngay giữa học kỳ, nhưng lúc đó Tần Quân Dao cho không ít tiền xây trường đâu! Đó là một cuộc giao dịch công bằng chứ Tần Quân Dao không hề cầu xin hiệu trưởng cái gì cả! 

Tần Quân Dao nghe thấy vậy cũng không nói thêm gì, cô muốn xem xem rốt cuộc thì hiệu trưởng muốn nói cái gì nữa. 

Đúng thật vậy, hiệu trưởng nói tiếp: “Cô để đứa nhỏ xin lỗi người ta đi, cô làm mẹ cũng phải xin lỗi họ nữa.” 

Giọng nói của hiệu trưởng không chút nghi ngờ, tràn đầy vẻ uy nghiêm. 

Tần Quân Dao nhíu chặt mày nhìn về phía Chương Văn và vợ cậu ta. 

“Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay mà lúc trước cô còn như thế ư? Tôi nói rồi, tưởng cô có vài đồng tiền dơ bẩn nó là hay à? Huống chi cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền bẩn đó! Muốn chơi với tôi hả, cô chưa đủ trình đâu! Bây giờ mau xin lỗi tôi ngay!” 

Vợ Chương Văn cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ nếu có thể thì cô ta còn muốn Tần Quân Dao kêu Lâm Trạch Dương đến đây nữa kìa. 

Tần Quân Dao nhíu chặt mày nhìn về phía Chương Văn và vợ cậu ta. 

Tần Quân Dao không nhịn được mà cắn môi, có hơi khó xử. 

Tần Quân Dao nhíu chặt mày nhìn về phía Chương Văn và vợ cậu ta. 

“Không! Cháu không xin lỗi, ba cháu nói rằng cháu không cần phải xin lỗi cho những việc mà cháu không làm sai!” Manh Manh nói to. 

“Con nhỏ rẻ rách này bướng nhỉ! Muốn ăn đòn phải không!” Vợ Chương Văn lập tức trừng mắt nhìn Manh Manh. 

Manh Manh co người lại một chút rồi lại ưỡn ngực la to: “Cháu không thèm sợ! Ba cháu nói rằng nếu cô cảm thấy mình đúng thì không cần sợ bất cứ ai cả!” 

“Ba cháu ba cháu! Nếu ba mày giỏi thế thì sao không kêu tên đấy đến đây! Mà còn phải để một người phụ nữ đứng ra giải quyết!” Vợ Chương Văn tức đến sắp điên mất thôi. 

“Được rồi!” Chương Văn ngăn vợ mình lại, không để cô ta quấy rối thêm nữa, tranh hơn thua với một đứa trẻ thì được cái gì chứ! 

Chương Văn nhìn hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng ông cứ xem mà giải quyết đi.” 

Hiệu trưởng vội vàng cúi đầu khom lưng, rồi ngay sau đó đã thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn Tần Quang Dao: “Đã làm sai thì phải nhận sai, thái độ này của mấy người, không những nhà trẻ chúng tôi không chứa được mà tôi cũng tin rằng tất cả trường học trong thành phố chúng ta cũng không chứa chấp được!” 

Tần Quân Dao bỗng nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy vẻ không tin nổi mà nhìn hiệu trưởng, cô có thể nghe được mùi vị đe dọa trong câu nói này, cũng biết rõ hiệu trưởng có đủ khả năng để làm như thế. 

Vậy thì bây giờ thật sự phải bắt Manh Manh cùng xin lỗi với mình ư? Cô cực nhọc một chút cũng không sao, nhưng bắt Manh Manh cũng phải xin lỗi ư? 

Trong lòng Tần Quân Dao không nhịn được mà nhói lên từng cơn, lúc này cô không khỏi nhớ đến Lâm Trạch Dương, tên khốn kia! Trong giờ phút quan trọng như thế này mà lại đi đâu không biết! 

“Sao? Không hạ thể diện xuống được à? Vậy thì khỏi hạ nữa đâu! Tương lai con trẻ là cái thá gì chứ. Vừa nhìn là biết người mẹ như cô cũng chẳng phải là loại tốt lành gì.” Vợ Chương Văn tiếp tục châm biếm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.