Binh Vương Triệu Đông

Chương 117: Chương 117





Hắn tuy rằng là đội trưởng bảo vệ kỳ một, nhưng thủ hạ luôn có chút nhìn không vừa mắt, mượn cơ hội lần này đánh Triệu Đông, dứt khoát cùng nhau dẩy ra ngoài.

Tôn mập lại bổ sung: “Đúng rồi, chuyện này là cấp trên dặn dò, thời hạn là một tuần, nếu làm không tốt, tôi cũng không có
biện pháp thay các người nói chuyện.


Triệu Đông biết, Tôn mập khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội làm khó dễ cho mình, cảm tình là đang chờ ở đây.

Anh cũng không nói nhảm, sảng khoái nói: “Tôn đội trưởng anh yên tâm, nếu không xong, chúng tôi cởi quần áo rời đi là được.


Tôn mập trước mắt sáng ngời, không nghĩ tới Triệu Đông dễ dàng như vậy, không khỏi có chút đắc ý vênh váo nói: “Tôi biết Triệu lão đệ sẽ không làm cho tôi khó xử, nếu hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ phòng bảo vệ chúng ta chúc mừng các người!”
“Ăn mừng thì thôi, đến lúc đó mỗi người phát thêm nửa tháng lương làm tiền thường là được.


” Triệu Đông tiếp lời.

“Được!” Tôn mập không chút nghĩ ngợi đồng ý.

Muốn cầm tiền thưởng?
Nào có thể đơn giản như vậy!
Việc này có nội tình khác, cho dù thật sự
làm xong việc, Triệu Đông anh ở phòng bảo vệ cũng không ở lại được nữa, đến lúc đó tiền thưởng cái gì tự nhiên không thể nói đến.

Nếu không xong, vậy thì đơn giản hơn, tức là ngoại trừ cái đinh trong mắt Triệu Đông này, lại tiện thể đá đi một đống chướng ngại vật.

Nhìn thế nào cũng là một mũi tên trúng hai đích, kiếm lời không lỗ!
Triệu Đông đi ở phía trước ra khỏi phòng bảo vệ, vừa rồi Tôn mập chia ba người tới, tính cả Từ Tam, thủ hạ tổng cộng có bốn người.


Buổi sáng vẫn là người cô đơn, đảo mắt đã có người của mình.

Triệu Đông ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thật vẫn có chút cảm giác thành tựu nho nhỏ, tuy rằng thân phận địa vị vẫn là bảo vệ nhỏ, nhưng cuối cùng cũng lăn lộn ra một chút danh tiếng.

Kết quả còn không chờ chút cảm giác thành tựu này tiếp tục phóng đại, lập tức người hắt một chậu nước lạnh!
Một người nói đau đầu, phải đến bệnh viện.

Người kia bị đau bụng, đi vệ sinh.

Lý do của người thứ ba càng trực tiếp, nói là tâm tình không tốt, muốn trở về ký túc xá nghỉ ngơi một hồi.

Triệu Đông cười khổ, trước kia anh chỉ làm ca đêm, tiếp xúc với đám người làm ban ngày không nhiều lắm.

Hiện giờ vừa nhìn như vậy, thật đúng là một chút kiệt ngạo bắt thuần, cũng khó trách Tôn mập mang đồng thời làm khó mình, còn không quên thu dọn bọn họ một trận.

Từ Tam có chút tức giận: “Đông ca, những người này cũng quá càn rỡ rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.