Binh Vương Triệu Đông

Chương 122: Chương 122





Nhất là cúi đầu nhìn, đôi dép nhựa giá rẻ trên chân, cùng đôi chanel mới của Tô phỉ kia giống như là hai thái cực.

Anh cũng không yêu đủ mê, nhưng vừa nhìn như vậy, vẫn có một khoảnh khắc thất
thần.

Đập vào mắt là bàn chân thon dài trắng nõn như ngọc, cô nàng không có sơn móng tay, mười ngón tay mảnh khảnh, nhìn qua tựa như hành lá.

Làn da trắng trong suốt, thậm chí ngay cả kết cấu và mao mạch của mu bàn chân cũng thấy rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Mặc dù Triệu Đông nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Tô Phỉ vẫn bắt được một chút manh mối.

Cô ngồi trên sô pha trước, vểnh chân lên, mười ngón tay đan chéo đè đầu gối hỏi: “Nhìn đu rồi?”
Triệu Đông lười nói nhảm, dứt khoát hỏi: “Nói đi, hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Phỉ không giải thích, nói thẳng: “Đi thôi, lát nữa thay bộ quần áo lần trước.



Triệu Đông cau mày hỏi: “Làm gì?”
Tô Phỉ do dự một lát mới mở miệng: “Về nhà với tôi!”
Triệu Đông trả lời càng dứt khoát: “Không đi!”
Tô Phỉ không muốn cãi nhau với anh, nhưng giờ phút này lại nổi giận, nắm quyền điều hành tập đoàn nửa năm nay, cô đã gặp qua rất nhiều người đàn ông muôn hình muôn vẻ.

Mặc kệ là nam nhân ưu tú cỡ nào, cao ngạo cỡ nào, ở trước mặt cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục.

Tên trước mắt này thật tốt, đối với yêu cầu của mình, anh ta thế nhưng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt?
Chẳng lẽ anh còn thật sự cho rằng, trải qua chuyện ngày hôm qua, anh có thể trèo lên đầu mình?
Tô Phỉ lại hỏi một lần nữa: “Vừa rồi tôi không nghe rõ, anh nói gì?”
Triệu Đông lặp đi lặp lại: “Tôi nói rồi, không đi!”
Tô Phỉ sửng sốt, thật ra cô vốn không muốn dẫn Triệu Đông về nhà.

Mặc kệ gia tộc có đồng ý hay không, một khi để cho anh ở nhà lộ diện, về sau lại muốn cùng anh xóa sạch quan hệ liền phiền toái.


Vừa rồi cũng chỉ là thăm dò một chút, nếu như Triệu Đông miệng đầy đồng ý, cô nhất định sẽ tìm cớ cùng trong nhà nhét qua.

Nhưng tâm tư nữ nhân có đôi khi kỳ quái như vậy, nhất là nghe thấy Triệu Đông một mực từ chối yêu cầu của cô, tâm tính lại xảy ra biến hóa vi diệu.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được có chút thầm giận.

Thấy chuyện cha mẹ xẩu hổ mở miệng như vậy, cô đều đã chủ động mở miệng, Triệu Đông sao dám cự tuyệt?
Chẳng lẽ anh không biết, một khi gặp được phụ huynh, liền tương đương với xác thực thân phận “Con rể Tô gia”.

Đến lúc đó cho dù mình muốn chia tay, cũng nhất định phải bận tâm thể diện gia tộc!
Loại chuyện tốt đưa tới cửa này, anh dĩ nhiên nói không đi?
Tô Phỉ dùng ánh mắt trào phúng nhìn Triệu Đông, giống như muốn xé bỏ mặt nạ dối trá trên mặt anh, ngoài miệng cũng không chút lưu tình: “Lúc trước còn thề son sắt nói, muốn chịu trách nhiệm với tôi, sao lại sợ hãi như vậy?”
Triệu Đông nhìn về phía cô, đối chọi gay gắt trả lời: “Đúng vậy, ý tôi là phải chịu trách nhiệm với cô.


“Nhưng vừa rồi không phải cô cũng nói, diễn kịch một tháng mà thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?”
“Vô duyên vô cớ đến nhà cô, bị người không giải thích được lại trào phúng một phen?”
“Đánh sưng mặt trái, sau đó lại phối hợp đưa mặt phải qua?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.