Binh Vương Triệu Đông

Chương 33: Chương 33





Trên mặt Thôi Kiếm hiện ra một tia trào phúng, mẹ nó, anh thật đúng là cho mặt mũi mà không cần!
Nhưng còn không đợi anh mở miệng, lại bị Thư Tình đoạt trước, vẻ mặt cô ta không thể tưởng tượng nổi hỏi ngược lại: “Anh nói cái gì? Không cần? Không cần cái gì?”
Triệu Đông theo bản năng muốn hút thuốc, nhớ tới nơi này là bệnh viện lại nhịn xuống, vì thế sờ sờ túi quần nói: “Không cần khó xử, chuyện phẫu thuật tự mình anh nghĩ biện pháp.


Thư Tình mơ hồ có chút tức giận, lúc nói chuyện cũng hơi mang theo một tia tức giận: “Anh có thể có biện pháp gì? Em có thể nói cho anh biết, lịch trình Thôi chủ nhiệm quả thật rất đầy, nếu như không có quan hệ, tháng sau đều tính như nhanh!”
Triệu Đông nghe ra tức giận trong giọng nói của đối phương, nhưng hai người đều đã chia tay, cô nổi giận là có ý gì?
Quan tâm? Hay là cố ý ở trước mặt anh khoe khoang bản lĩnh của Thôi Kiếm?
Nghĩ đến đây, anh càng không muốn thừa nhận nhân tình của Thôi Kiếm, nhíu mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cả Thiên Châu, chỉ có một mình anh ta mới làm loại phẫu thuật này?”
“Đương nhiên là không phải!”

Thư Tình lấy ánh mắt đánh giá Triệu Đông một cái, lời sau không nói rõ.

Tuy rằng loại phẫu thuật này độ khó rất cao, bác sĩ lợi hại hơn Thôi Kiếm cũng không phải không có, nhưng mấu chốt là, dựa vào bản lĩnh của Triệu Đông anh thì có thể tìm được ai?
Huống chi, mời Thôi Kiếm ra tay đều là nể mặt cô ta, Triệu Đông anh nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, lúc trước cô ta tội gì chia tay với anh?
“Anh theo em qua đây!”
Thư Tình căn bản không cho Triệu Đông cơ hội trả lời, hai tay cắm vào áo blouse trắng, đi tới một bên trước.

Thôi Kiếm hẹp hòi, nhìn Triệu Đông nhắm mắt theo đuôi, trong ánh mắt tràn đầy oán độc cùng ghen tị.

Cho dù Thư Tình có xinh đẹp hơn nữa, cũng bị đàn ông khác nhanh chân lên trước, trước kia nhìn không thấy còn chưa tính, hiện tại ở trước mặt anh ta, hai người bọn họ còn dám công khai như vậy?
Coi anh ta là người chết?
Tộ Phỉ ngược lại không nói gì, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, cô hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Đông này, lại còn có một người bạn gái cũ xinh đẹp như vậy?
Thư Tình dừng bước, quay đầu hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Triệu Đông thành thật: “Anh không muốn gì _ * »1 cá.

“Vậy anh cứ nghe em, chỗ Thôi Kiếm đó em sẽ giúp anh nói, phẫu thuật em cũng sẽ bảo anh ấy mau chóng sắp xếp, cái khác anh không cần quản, tóm lại từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai!”
Thư Tình thở phào nhẹ nhõm.


Lúc chia tay, cô liền cảm thấy nợ Triệu Đông một chút gì đó, lần này giúp anh, về sau cuối cùng cũng có thể yên tâm thoải mái, ngủ một giấc an ổn?
Thấy Triệu Đông còn muốn há miệng, Thư Tình lại ngắt lời nói: “Không cần giải thích, em biết anh thể diện, nhưng trước mắt bệnh của dì quan trọng hơn, chẳng lẽ vì thể diện của mình, liền buông tha cơ hội tốt như vậy? Nếu như anh dám cự tuyệt, cũng đừng trách em xem thường anh!”
Triệu Đông vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, chung quy vẫn là sửa miệng: “Được rồi.


Lúc hai người trở về, ánh mắt mọi người đều rơi xuống.

Thư Tình hắng giọng: “Chị dâu, ca phẫu
thuật của dì xếp vào thứ sáu này, những lưu ý trước phẫu thuật ngày mai tôi sẽ tới đây giải thích rõ ràng.


Chị dâu thấy Triệu Đông không có phản đối, đành phải gật đầu, so với mặt mũi người nhà mình, phẫu thuật của mẹ chồng quan trọng hơn.


Thôi Kiếm cười lạnh một tiếng không đúng lúc.

Anh ta làm sao cam tâm buông tha loại cơ hội bỏ đá xuống giếng này?
Dù sao người Triệu gia sẽ không nhận nhân tình củạ mình, thay vì làm người tốt, còn không bằng triệt để giẫm mặt mũi Triệu Đông trên mặt đất, chặt đứt chút khả năng cuối cùng giữa anh và Thư Tình.

Thuận tiện cho Tô Phỉ biết, người bên cạnh cô là một kẻ thất bại hoàn toàn, ngay cả tư cách làm đối thủ của anh ta cũng không có!
Nghĩ đi, anh ta không hề cố kỵ mở miệng: “Triệu Đông, tôi còn tưởng rằng anh rất ghê gớm, kết quả còn không phải là cầu đến trên đầu tôi sao? Nếu anh tự mình mở
miệng, tôi cũng sẽ không nói gì nữa, để một người phụ nữ thay anh mở miệng, anh tính là đàn ông gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.