Binh Vương Triệu Đông

Chương 81: Chương 81





Đang nghĩ, trong tay đã nhận lấy điện thoại Tô Trường Minh đưa tới.

Đối với những người khác của Tô gia, bà ta sẽ không bận tâm.

Duy chỉ có Ngô Mai ở đầu dây bên kia, làm cho bà ta không dám có chút khinh thị nào.

Một người phụ nữ huyền thoại, sau khi chị gái qua đời, không để ý đến danh tiết, không danh phận ở lại Tô gia.

Luận đầu óc và thủ đoạn kinh doanh, không hề thua kém Tô Trường Thiên.

Nhất là trong khoảng thời gian Tô Trường Thiên nằm viện, nếu không có bà ta, Tô gia đã sớm suy sụp!
Đương nhiên, mặt và lòng bất hòa mới là thật.

Trước kia một mực cảm thấy Ngô Mai thấp hơn một đầu, hiện giờ thật vất vả quay người, tất nhiên phải mặt mày hớn hở trả lại!
Bà ta kiêu ngạo cười cười: “A, em gái Tô gia à, đã lâu không gặp, hai ngày nay sự việc bận rộn, chờ xử lý xong chuyện trong tầm tay, tôi đi qua tìm bà nói chuyện.



Dì Mai lười lá mặt lá trái
: “Hôn sự của con cái, làm cho bà đi theo chịu liên lụy rồi.


chỉ người dễ lật lọng, không trung thực
Trong lời mẹ Nguy nói có hàm ý khác: “Cái
gì liên luỵ hay không, tôi tin Tiểu Phỉ là đứa bé ngoan, chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi, tôi cũng tin em gái sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lý? Phải không?”
Bà ta không nói tiếp, tin rằng với sự thông minh của Ngô Mai, người kia chắc chắn có thể hiểu được lời ngầm của bà ta.

Nếu Tô gia có thể nhường thêm một ít lợi ích trong hợp tác tiếp theo, bà ta cũng không phải không thể tiếp nhận hôn sự này.

Đương nhiên, cưới hỏi đàng hoàng là không thể, một người đã qua một đời chồng gả cho người khác, Ngụy gia đồng ý để cô vào cửa, đã xem như khai ân, khiêm tốn tổ chức tiệc cưới là được.

Kết quả không ngờ, dì Mai căn bản không tiếp chiêu: “Nếu đã có hiểu lầm, vậy hôn sự coi như xong đi.



Mẹ Nguy giống như nghi ngờ mình nghe lầm: “Bà nói cái gì?”
Dì Mai lặp lại: “Nếu hai đứa nhỏ không hợp nhau, hôn sự cứ như vậy bỏ đi.


Mẹ Nguỵ cười lạnh: “Em giá, tình hình hiện tại của Tô gia, không cần tôi nói bà cũng biết, bà không nể tình như vậy, về sau còn hợp tác như thế nào?”
Dì Mai dứt khoát hỏi: “Bà uy hiếp tôi?”
Mẹ Nguy kinh ngạc một chút, sau đó mới trả lời: ‘Tôi cũng không nói như vậy, dù sao chúng ta vẫn là thông gia mà!”
Dì Mai trực tiếp từ chối nói: ‘Thông gia thì thôi, Tiểu Phỉ quá tùy hứng, chúng tôi trèo cao không lên.


“Nếu bà cảm thấy bị tổn thất, có thủ đoạn gì có thể sử dụng, Ngô Mai tôi đều tiếp, nhưng tôi chỉ có một câu!”
Mẹ Nguy âm thanh âm trầm: “Bà nói đi!”
Dì Mai lạnh nhạt nói: “Ngụy gia muốn đối phó với người họ Triệu kia như thế nào, tôi mặc kệ, cũng không hỏi!”
“Nếu như các người có thể giết chết cậu ta, đó là bản lĩnh của các người!”
Nhưng mà, nêu có người dám chạm vào
một ngón tay của Tiểu Phỉ, vậy Ngô Mai tôi cũng không phải ngồi không!”
Mẹ Nguy cũng không tiếp chiêu: “Tiểu Mai, lời này của bà cũng có chút nói quá thực tế đi?”
Dì Mai một bộ dạng tùy ý: “Ngụy gia đang ở giai đoạn mấu chốt đưa ra thị trường, Ngô Mai tôi người thấp cổ bé họng, muốn hỗ trợ có chút khó khăn, muốn cản trở, thì không thể dễ dàng hơn!”
Nói xong, điện thoại cúp máy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.