Binh Vương Triệu Đông

Chương 96: Chương 96





Anh ta biết, đánh Ngụy Đông Minh bị thương thành như vậy, cuối cùng nhất định phải có một lời giải thích.

Từ lúc động thủ anh đã biết.

Nhưng để cho anh chọn một lần nữa?
Anh vẫn sẽ chọn như vậy!
Loại tiểu nhân Ngụy Đông Minh này, nếu như không đánh đau anh ta một lần, về sau nhất định còn có thể không kiêng nể
gì-
Anh nhất định phải cho Ngụy Đông Minh hiểu được một đạo lý.

Muốn trả thù thì tìm anh, thủ đoạn gì anh đều tiếp!
Nếu dám động một ngón tay của Tô Phỉ, Thiên Vương lão tử anh cũng không nể mặt!
Cảnh sát trẻ tuổi phía sau không có mắt, lấy còng tay ra, tiến lên muốn đeo.

Hùng Thần trừng mắt một cái: “Mày làm gì?”
Triệu Đông tiến lên đá anh ta một cước: “Cút đi, cảnh sát La không tệ, đừng để anh ấy khó xử!”
La Cương vội vàng xua tay: “Không cần, mời Triệu tiên sinh trở về, chỉ là hỗ trự điều tra.



Nói xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Đông Minh bị thương thành như vậy, anh ta nhất định phải mang đương sự trở về, nếu không việc này không có cách nào giải thích.

Nhưng nếu Triệu Đông thật sự không hợp tác? Anh ta còn thật sự không cỏ cách gì.

Không nói cái khác, nếu người trốn ở Hùng gia không ra, anh ta cũng không thể tới cửa bắt người đúng không?
Thấy Triệu Đông chủ động lên xe cảnh sát, đồng thời cảm ơn, anh ta cũng càng thêm bội phục.

Trận chiến hôm nay xem như anh ta đã hiểu rõ, nổi giận vì hồng nhan.

Mặc kệ lí do như thế nào, anh ta kính trọng Triệu Đông là một nam tử hán thẳng thắn cương nghị!
Người như vậy, nếu như không phải bất đắc dĩ, anh ta còn thật sự không muốn đắc tội.

Đương nhiên, có thể mượn cơ hội này làm quen, kết giao bằng hữu là càng tốt.


Cùng công lợi không quan hệ, đơn thuần bội phục, vì một người phụ nữ, dám đem công tử nhà họ Ngụy đánh thành như vậy?
Khí phách!
Tô gia dưới sự bày mưu tính kế của Ngô Mai, thái độ rất rõ ràng, không ra mặt, không tỏ thái độ.

Trong lúc đó, Tô Phỉ đã gọi điện thoại rất nhiều.

Đáng tiếc vô dụng, không gặp được người, không cho tại ngoại, không cho gặp luật sư, ngay cả cảnh sát La lần trước dẫn đội cũng không gặp được.

Áp lực nặng nề, làm cho người ta có một loại ảo giác mưa gió sắp tới!
Ngay từ ngày hôm sau, báo cáo khám nghiệm thương tích của Ngụy Đông Minh đã có.

Hai chân gãy xương, cho dù có thể tiếp nhận, về sau cũng không thể tập thể dục cường độ cao, nhìn không ra, nhưng nhất định không giống người bình thường.

Hùng Thần đi vào phòng nghỉ của cục công an, trên tay xách theo một túi đồ ăn: “Chị dâu, ăn chút gì đi, cho dù chị thật sự muốn ở đây chờ, vậy cũng không thể để thân thể suy sụp chứ? Nếu không anh Đông nhìn thấy, còn không vặn đầu tôi xuống!”
Tô Phỉ mỉm cười, giống như hoa bách hợp nở rộ.

Cô chờ đợi cả ngày lẫn đêm tại đồn cảnh sát, không rửa mặt, không trang điểm,
không ăn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.