"Thì ra là các anh” Thiệu Quyên nở nụ cười: "Mộc Mộc tới rồi sao?”
Hai cường giả này chính là vệ sĩ bên cạnh Mộ Mộc!
"Tiểu thư ở bên kia." Một trong hai vệ sĩ chỉ vào lề đường ở quảng trường nhà ga.
Ở đó, có một chiếc siêu xe sang trọng màu đỏ rực đang đậu, ngay cửa siêu xe, một cô gái cao ráo trong bộ váy đỏ rực đang tựa vào.
Mái tóc của cô nàng được uốn thành những gợn sóng lớn màu đỏ rượu, đeo kính râm, làn da trắng nõn, hơi nhếch đôi môi đỏ tươi, hôn gió Thiệu Quyên.
Cô gái nóng bỏng này, chính là Mộ Mộc!
Thiệu Quyên đi qua, ở bên hông Mộ Mộc bóp một cái, sau đó nói: "Cậu đến trễ, anh Mạc Phàm đã rời đi rồi."
“Anh Mạc Phàm? Sao tớ lại cảm thấy trong xưng hô này của cậu có chút ái muội vậy ta?” Mộ Mộc cười tủm tỉm nói.
Tuy nhiên, cô nàng ngay sau đó giống như phát hiện ra cái gì, kéo kính râm xuống, đôi mắt dài quyến rũ lộ ra vẻ thăm dò, cẩn thận nhìn chằm chằm Thiệu Quyên đánh giá một chút, rồi chậm rãi nói:
“Quyên yêu dấu của tớ, hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn nha.
Còn có nơi này, cũng thay đổi rồi...”
Trong lúc nói chuyện, Mộ Mộc làm bộ vươn tay, muốn ở trước ngực Thiệu Quyên nắm một cái.
Thiệu Quyên đẩy tay Mộ Mộc ra: "Đừng giở trò lưu manh, xung quanh nhiều người như vậy.”
Giờ khắc này, Thiệu Quyên bỗng nhiên cảm thấy cô nên để cho Hạ Hiểu Y và Mộ Mộc làm quen với nhau.
Hai nữ lưu manh này chắc chắn sẽ rất hợp nhau.
“Tớ không nói đùa, cậu thật sự thay đổi nha.” Mộc Mộc.
rất thông minh, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt:
“Quyên, cậu bắt đầu tiếp xúc với Nguyên Tinh rồi à? Mạc Phàm kia hướng dẫn cho cậu sao?”
Thiệu Quyên cười gật đầu: "Thời gian tiếp xúc không lâu, mới chỉ có một tuần."
Lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ trên xe bước xuống bên cạnh, dung mạo khá ưa nhìn, môi mỏng, các đường nét trên khuôn mặt tổng hợp cho người ta cảm giác quyến rũ.
Cổ trằng ngần, dáng người cũng là kiểu mà nam thanh niên thích nhất, đường nét nổi, đầy đặn và tinh xảo, ngay cả bộ quần áo rộng thùng thình cũng không che được những đường cong quá đà của cô, ngược lại càng khiến người ta mơ tưởng.
Chỉ là, không giống với ngoại hình này, biểu tình trên mặt người phụ nữ này rất lạnh, giữa lông mày và đôi mắt chứa sự sắc bén.
Tay trái của cô còn cầm một thanh kiếm.
Người và kiếm ở cùng một chỗ, bổ sung cho nhau, tỏa ra sự sắc bén lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Đương nhiên, loại khí chất này của nàng, cùng Hạ Hàn Băng vẫn có một chút khác biệt.
Hạ Hàn Băng là thuần túy lạnh lùng, trong khi người phụ nữ này lại sắc bén và hung dữ hơn, càng thêm hương vị chín muồi.
Đi tới bên cạnh Thiệu Quyên, cô ấy nói: "Nếu như tôi đoán sai, tư chất của Thiệu tiểu thư hẳn là tương đối không tệ.”
Mặc dù là một lời khen ngợi, nhưng lời nói của cô ấy vẫn có một hương vị lạnh lùng, tựa hồ khí chất bản thân chính là như thế.
"Mộc Mộc, chị gái này là..." Thiệu Quyên chần chờ một chút, hỏi.
Mộ Mộc cười cười, khoác cánh tay của người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này, nói:
“Tớ quên giới thiệu, chị gái xinh đẹp này là sư phụ của tớ, tên là Cơ Ngưng Vũ.
So với chúng ta không lớn hơn mấy tuổi.
Cậu gọi chị ấy là chị Ngưng Vũ là được”.